CHƯƠNG 148 : KẾT THÚC NÁO NHIỆT.
Lúc Tiêu Dật và Linh Ảnh đến nhà ăn, Ti Tu Dạ không hề bất ngờ.
Hắn biết rõ Tiêu Dật, lạnh lùng như nó , trên thế giới này cũng không có nhiều người làm nó bận tâm, nhưng mà một khi đã đặt ở trong lòng rồi thì khó có thể thay đổi được.
Linh Ảnh có ưu thế của hắn , đó là kiếp trước của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ cũng chẳng có cách nào tham dự được , cho nên , cho dù Ti Tu Dạ không thích thiếu niên giống như vợ mình này, hắn vẫn lấy quyết định của Tiêu Dật làm chủ đạo.
“Hai người……”.
Trong lúc Tiêu Dật và Linh Ảnh ngồi xống , Ti Hoàn quay sang do dự nói.
“Nhìn cái gì mà nhìn ! Chưa từng thấy người đẹp sao ?”.
Linh Ảnh vừa mới khóc xong nên giọng có chút khàn khàn, nhưng khẩu khí kiêu căng không hề thay đổi , hơn nữa , hình như hôm nay hắn đối với Ti Hoàn không được vừa mắt cho lắm.
“Daddy ,”.Tiêu Dật khẽ kêu một tiếng : “Ảnh Ảnh , cậu ấy cũng coi như là người nhà của ta rồi , chuyện lần trước coi như bỏ qua nha”.
Ti Tu Dạ không nói gì, lạnh lùng hừ một tiếng , đem đồ ăn sáng của Tiêu Dật đẩy đến trước mặt nó.
Tiêu Dật nhìn thấy đồ ăn trước mặt, thiếu chút nữa là khóc lên, vì sao đại nhân nhà nó lại có tính tình trẻ con như vậy chứ ?
Trên đĩa chính là : bánh ga tô cà rốt, trong cốc chính là : nước ép cà rốt , trong bát chính là : salad cà rốt….
Tiêu Dật chỉ có thể đau khổ từng miếng từng miếng nuốt vào bữa sáng ‘thịnh soạn’ mà Ti Tu Dạ – người được cho là hiểu rõ khẩu vị của nó nhất– vì nó chuẩn bị.
“Tuy rằng Dật Dật không có chọn tôi, nhưng mà , tôi vẫn cảm thấy , người yêu của Dật Dật không phải là hạng người giống như ngươi”.
Tức giận Ti Tu Dạ ‘ngược đãi’ Tiêu Dật , Linh Ảnh khiêu khích nói, tuy rằng hắn đã bỏ ý định lấy thân phận người yêu để ở bên cạnh Dật Dật, không có nghĩa là hắn sẽ không cưng chiều Dật Dật nữa.
“Khụ khụ”.Thấy ánh mắt lạnh lùng như băng của Ti Tu Dạ bắn thẳng về phía Linh Ảnh cũng đang không chịu yếu thế, Ti Hoàn hòa giải : “Cà rốt cũng tốt mà , rất có lợi cho cơ thể”.
Nói xong , hắn thoáng nhìn qua, không thể trách Linh Ảnh vì Tiêu Dật bất mãn được , trước mặt Linh Ảnh cũng tách riêng cà rốt và salad ra, điều đó chứng minh rằng cậu ta cũng không phải là một người thích cà rốt.
“Linh Ảnh , cậu cũng có thể ăn một chút cà rốt mà”.Ti Hoàn nhịn không được mà nói.
Linh Ảnh trừng mắt một cái, đôi mắt đã đỏ đỏ giống như một chú thỏ con đáng thương : “Anh quản tôi sao !”.
“Sau khi ăn sáng xong , bọn mình cũng nên đi rồi”.
Tiêu Dật vừa nói xong, tâm tình của Linh Ảnh cũng hạ xuống.
“Dật Dật muốn đi nhanh như vậy sao ? Hay là ghét mình rồi , nên muốn nhanh chóng chạy khỏi đây”.
Tiêu Dật bất đắc dĩ nói : “Ảnh Ảnh , mình đã nói rõ ràng về hai chúng ta rồi mà. Cậu quên chúng ta vẫn còn là sinh viên sao ? Đã bỏ học nhiều ngày như vậy , còn không đi , chờ lưu ban sao ?”.
Linh Ảnh vui vẻ nờ một nụ cười : “Mình thiếu chút nữa thì quên mất, được , cơm nước xong chúng ta cùng nhau đến trường”.
…….
Tới trường rồi , mặc dù nghỉ học một tuần nhưng cũng không bị thầy cô hỏi tội, dù sao thân phận của Tiêu Dật và Linh Ảnh cũng rõ rành ràng,huống chi , trước kia hai ngươi chưa từng nghỉ học, vẫn là một học sinh con ngoan trò giỏi.
Thầy cô không so đo không có nghĩa là không có người không so đo.
Thấy chưa , đã có người nào đó tìm giết đến tận cửa rồi đấy.
“Tiểu Dật Dật cậu làm người ta thật khổ a ”.
Giọng điệu siêu õng ẹo kéo dài, làm cho người ta không hiểu tại sao mà lông tơ dựng hết lên, da gà da vịt cũng đua nhau nổi lên.
“Trong nhà có một chút chuyện”.Tiêu Dật nói.
Ngả Tình hai tay chống nạnh : “Trong nhà có chuyện thì không đến câu lạc bộ sao ? Tôi đối với cậu tốt như vậy , sao cậu lại không đem câu lạc bộ của chúng ta để trong lòng chứ”.
“Cuộc thi tranh kinh phí ba ngày sau bắt đầu rồi, cậu là nhân vật chính mà không thuộc lời thoại , không biết rõ về sân khấu , chẳng qua mới giúp cậu trang điểm, quay người lại đã thấy cậu mất tiêu rồi ?”.
Ngả Tình khóc thiên gọi địa một trận, xoay người hung tợn nói với Linh Ảnh đang đeo mạng che mặt : “Cậu , chính là cậu , cậu có được điều kiện ưu đãi như vậy , tôi vốn tưởng , nếu Tiểu Dật Dật tìm không thấy, cậu cũng có thể lên sân khấu thay , nhưng vì sao , vì sao cậu cũng bỏ tôi mà đi ? Vì sao ?”.
Ngả Tình giống như bị người ta vứt bỏ, hình dáng oán phụ được phát huy đến mức nhuần nhuyễn.
“Dật Dật”.Linh Ảnh không sợ trời không sợ đất cũng bị lời than trách không cần lấy hơi kinh người này hù dọa, không khỏi đưa tay giữ chặt lấy ống tay áo của Tiêu Dật.
“Ngả Ngả , bây giờ bọn tôi đã ở đây rồi , cậu không nắm bắt để tập luyện, lãng phí nhiều thời gian gào khóc như thế cũng vô ích , đúng không ?”.
Tiêu Dật đầu hàng rồi, tuyên bố bản thân sẽ phối hợp.
“Cho nên nói , hội trưởng câu lạc bộ không phải ai cũng làm được đâu ?”.Ngả Tình thu nước mắt lại, vẻ mặt thay đổi nhanh như vậy khiến cho người ta không nói được gì : “Tôi đã sớm nghĩ ra được cách đối phó rồi.Còn có ba ngày, hừ , cho dù là trước khi lên sân khấu có ba phút cậu mới xuất hiện, tôi cũng có cách để bắt được phần kinh phí cao nhất”.
……
Ba ngày sau, tiếng nói cười của người trong đại học Lưu Kim xôn xao, nhất là hội trường lớn bên kia lại càng đông nghịt người , đem hội trường lớn như vậy vây kính đến nỗi một con kiến cũng không lọt.
Mỗi câu lạc bộ đều vì phúc lợi tốt đẹp của mình, ở trong hội trường lớn, thi triển quyền cước, ra sức tranh đoạt, dốc hết toàn lực , dù có đổ máu , bọn họ cũng nguyện ý , cắn răng liều mạng.
Các tiết mục biểu diễn trên sân khấu đa chủng loại, trong khán phòng thì luôn có tiếng reo hò cùng với tiếng xùy xùy , vui vẻ cười , cực kỳ náo nhiệt.
Ở hậu trường thì luống cuống chân tay, bên này ồn ào , bên kia la hét , những người ăn mặc khác nhau chạy tới chạy lui, so với trước sân khấu thì nơi này càng hoa mắt hơn.
“Số của Ngả Ngả cũng không tồi nha”.Tiêu Dật ngẩng đầu, mặc cho nhân viên trang điểm đang trang điểm cho mình , vừa nói chuyện với Linh Ảnh : “Lại ngẫu nhiên lấy được số thứ tự cuối cùng, nếu không thì , e rằng thời gian chuẩn bị sẽ rất vội vàng đấy”.
“Thứ tự bao nhiêu để ý làm gì ”.Linh Ảnh chẳng để tâm, cứ vậy mà nghịch ống tay áo quá dài của Tiêu Dật : “Mình thấy , nếu nói cô ta vì chiến thắng mà không dùng một thủ đoạn nào thì là quá khinh thường cô ta rồi ”.
Vài sinh viên giúp dọn dẹp đạo cụ ở bên cạnh Tiêu Dật và Linh Ảnh, tuy mặt không biểu tình gì nhưng trong lòng gật đầu lia lịa.
Bọn họ còn nhớ rõ,lúc mỗi một câu lạc bộ cử một người đi bốc thăm , vẻ mặt của hội trưởng câu lạc bộ vĩ đại Ngả Tình bọn họ cũng không vui vẻ như bây giờ.
Vài người bọn họ khi đi ngang qua hành lang đã vô tình nhìn thấy việc mờ ám xảy ra bên trong căn phòng tối kia, vẻ mặt của hội trưởng cười quỷ dị, xa xa nhìn thấy còn sởn cả gai ốc , huống chi là mấy hội trưởng của các câu lạc bộ khác.
Nhìn thấy ngay cả nam sinh khỏe mạnh cường tráng hai mắt đẫm lệ mà giao ra số thứ tự bốc thăm, nức nở một tiếng , giống như thiếu nữ gặp phải thảm cảnh tuyệt vọng lao ra khỏi căn phòng tối , mấy hội viên trẻ tuổi thấy thế liền quay mặt vào tường, giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy.
Bên tai của bọn họ chỉ thấy hội trưởng huýt sáo, loáng thoáng nghe được tiếng cười ha ha đắc ý , rồi cứ nghênh ngang bước đi qua bọn họ.
…….
“Tiểu Dật Dật , cậu sao rồi ? Chuẩn bị tốt chưa ?”.Ngả Tình nóng lòng đi qua đi lại trước mặt Tiêu Dật.
“Ngả Ngả , cậu bình tĩnh một chút , tôi không cần lời thoại cũng không cần diễn, lúc nào cũng có thể mà”. Tiêu Dật trấn an.
Ngả Tình ngây người nói :“Đúng vậy”.
Linh Ảnh không nhịn được mà liếc mắt khinh thường.
“Tiếp theo là màn trình diễn của câu lạc bộ ‘Cho ta yêu yêu’”.
Nghe thấy MC giới thiệu, Ngả Tình ngay lập tức kích động vừa nhảy dựng lên vừa dăn dò các hội viên có tham gia biểu diễn.
“Xem cô ta bối rối kìa , trêu sẽ rất vui”.
Linh Ảnh che miệng cười, bởi vì trở ngại về khuôn mặt của hắn nên Ngả Tình đã sắp xếp hắn ở lại hậu trường , không cần lên sân khấu làm rối tung rối mù kịch bản của Ngả Tình , Linh Ảnh vẫn còn đang rất thích đùa đấy.
“Ừ”.Tiêu Dật thản nhiên nói một câu, trong lòng lại bổ sung thêm một câu nữa , nhưng mà , kịch hay vẫn còn chưa chính thức bắt đầu đâu.
………
Màn che chậm rãi được mở ra, tầm mắt của mọi người đều tập trung lên sân khấu ở trên cao.
Trên cái bục cao 5m giữa sân khấu kia,có một mỹ nhân tuyệt thế lười biếng đang nằm nghiêng.
Ánh mắt màu tím nhạt nửa nhắm nửa mở kia, cánh môi non nớt mịn màng ướt át có chút mở ra, làn da trắng như gốm sứ , dưới ánh đèn sáng lên mê người, nhất là chiếc áo dài cổ rộng kiểu cổ trang màu tím nhạt kia , ống tay áo và vạt áo cùng mái tóc dài màu tím mềm mại sáng loáng đang hoa lệ buông xuống phía dưới bục.Nhìn lên trên sân khấu, vạt áo được khép lại chỉ lộ ra chiêc cổ trắng ngần và một chút xương quai xanh, cánh tay giống như bạch ngọc chống chiếc cằm xinh xắn , vẻ mặt lãnh đạm lại có chút không hứng thú.
Người phụ nữ đang nhìn chằm chằm không bỏ xót bất cứ động tác nào của mỹ nhân kia, vội vàng nuốt nước miếng nói :
“Mỹ nhân tuyệt thế vô song chính là thần tiên ở trên trời, hắn đối với cuộc sống siêu thoát thế tục lạnh lẽo buồn tẻ kia cảm thấy chán ngán, vì vậy , hắn quyết định mở ra một ảo cảnh nối liền trên trời với nhân gian , đang chán ngán thì nhìn cảnh sinh hoạt của người bình thường , liền muốn tìm đến cuộc sống vui vẻ”.
Lời thuyết mình vừa nói xong, màn sân khấu lại bị khép lại, mọi người không khỏi thất vọng mà ‘Ui’ lên một tiếng, chờ đến lúc màn sân khấu mở ra một lần nữa, đã không thấy người đâu nữa rồi.
Có điều, sau khi bị mỹ nhân làm cho phân tâm , mọi người rất nhanh vùi đầu vào trong những tình huống hài hước của vở kịch trên sân khấu.
………
Cho nên nói , không thể xem thường Ngả Tình a.Bạn xem , những thứ biểu diễn trên sân khấu là gì ?
Lúc cô bé quảng khăn đỏ sắp bị sói sám ăn thịt , bảy anh em hồ lô nhảy ra ngăn cản , tống cổ sói sám đi , sau đó bảy anh em vừa thấy cô bé quàng khăn đỏ đã yêu , mấy người bắt đầu nội chiến, đánh cho ‘kinh thiên địa , khiếp quỷ thần’ , làm cho công chúa ngủ trong rừng thức dậy.
Công chúa ngủ trong rừng vừa tỉnh lại , nhìn trái nhìn phải vẫn chưa thấy hoàng tử tới , liền xách váy chạy hồng hộc ra khỏi tòa lâu đài cũ tìm hoàng tử . Tìm không được hoàng tử, công chúa ngủ trong rừng quay lại rừng rậm thì gặp xì trum bèn thay đổi quyết định, cùng xì trum đến bờ biển chơi đùa.
Bên kia , hoàng tử muốn đi cứu công chúa , trên đường không cẩn thận va vào cô bé bán diêm làm cho những hộp diêm bị hỏng , hai người bắt đầu cãi nhau.Tiểu hòa thượng đang trên đường đi tu hành thì dừng lại , có ý tốt muốn hòa giải tranh chấp, thì bị hoàng tử và cô bé vô ý đẩy xuống vách núi.
Từ vách núi rơi thẳng xuống biển, được mỹ nhân ngư cứu lên, nhìn thấy cái đầu bóng loáng của hắn cảm thấy rất mới mẻ, bèn giữ hắn lại bên cạnh coi như là một loại dạ minh châu kiểu mới.
Hài kịch tiếp tục được trình diễn.
Công chúa bạch tuyết cầm đầu dẫn theo bảy chú lùn và bà tiên đỡ đầu đi giúp Cinderella giành lấy giày thủy tinh, trong lúc tranh đoạt làm vỡ gương thần của hoàng hậu, thả Tôn Ngộ Không bị giam ở trong đó ra.
Sau khi thiên cung biết được liền phái cảnh sát mèo đen đi bắt Tôn Ngộ Không về, kết quả , cảnh sát mèo đen không hiểu làm sao bị một con chó mù màu kêu là mèo Tom rồi liều mạng điên cuồng đuổi theo, cũng may mà nhờ có Aladin gọi thần đèn giúp đỡ nên cảnh sát mèo đen mới trốn thoát được.
Trên sân khấu , diễn viên biểu diễn cường điệu xuất chúng , trang phục bắt mắt rực rỡ, lời thoại khôi hài hóm hỉnh , khiến cho khán giả cười lăn cười bò, hơn nữa cá tính của tất cả các nhân vật nguyên tác đều bị đảo lộn, lại tề tụ toàn trai đẹp gái xinh, mặc dù có chút hoang đường, nhưng khiến cho người ta cảm thấy rất vui vẻ.
……..
Rốt cuộc , màn sân khấu lại một lần nữa được khép lại, lần thứ hai mở ra, mỹ nhân lúc đầu lại xuất hiện.
Hiện tại hắn đổi từ dáng nằm lười biếng sang tư thế ngồi, một tay đặt lên đầu gối , một tay che miệng ngáp một cái.
Lời thuyết minh lại xuất hiện.
“Nhưng mà , xem qua nhiều cảnh tượng trong cuộc sống như vậy, thần tiên đại nhân của chúng ta vẫn thờ ơ như trước, rốt cuộc phải làm thế nào mỹ nhân mới nở một nụ cười đây ?”.
Bỗng nhiên ánh đèn trên sân khấu chớp chớp, tiếng trống vang lên , Ngả Tình long trọng bước lên trên sân khấu.
Ngả Tình đáng yêu , ánh mắt híp híp lại như biết cười , nói : “Các bạn thân mến, tuyệt thế mỹ nhân không cười có phải cảm thấy rất đáng tiếc không ?”.
Ở phía dưới cùng hô lên : “Tiếc———-”.
“Mọi người có muốn biết mỹ nhân cười sẽ như thế nào không ?”.Ngả Tình đưa micro về phía dưới sân khấu.
“Muốn ————-”.
“Nếu như vậy thì hãy bắt đầu hành động đi , bây giờ , hễ ai bỏ phiếu cho câu lạc bộ ‘Cho ta yêu yêu’ đều có cơ hội lên sân khấu, ở trước mặt mỹ nhân biểu diễn một chút tài nghệ , kể chuyện cười, khiêu vũ , hát , cái gì cũng được , chỉ cần chọc mỹ nhân cười”.
“Vậy chúng tôi được lợi gì ?”.Phía dưới có người giễu cợt.
Ngả Tình nghiêng đầu : “Tin tôi đi , chỉ cần có một người chọc cười được, cậu có thể biết được mình có lợi gì”.
Kế tiếp , phía dưới trở lên hỗn loạn, tất cả mọi người đều chen về phía hòm phiếu của câu lạc bộ ‘Cho ta yêu yêu’, sau đó xếp thành hàng, chờ biểu diễn cho Tiêu Dật xem.
Ngả Tình nhìn thấy cảnh đám đông mãnh liệt , thỏa mãn nở một nụ cười.
…..
Tiêu Dật vẫn ngồi ở trên cao như trước, nhìn những màn trình diễn tiếu lâm gây cười bên dưới, cho dù là khiến cho tất cả mọi người đều cười rộ thì nó vẫn không hề nhếch mép lên.
Vẻ ngoài của nó thì lạnh nhạt nhưng trong lòng của nó đang thầm đếm số.
Đang lúc mọi người nỗ lực hăng hái bừng bừng, trần nhà của hội trường lớn bỗng từ từ mở ra, ánh sáng tươi đẹp trong nháy mắt chiếu xuống.
“Oa ! mọi người nhìn ———-”.
Có người thấy có gì không đúng , vừa ngẩng đầu lên, trên bầu trời của hội trường lớn đang lơ lửng một chiếc trực thăng.
“Wow , là trực thăng tĩnh âm siêu tốc sang trọng kiểu mới nhất”.
“Thật lợi hại a”.
Một tràng tán thưởng nổi lên khắp nơi.
Từ trực thăng hạ xuống một cái thang , vừa đúng hạ ngay trước mặt Tiêu Dật.
Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang leo thang xuống , mỉm cười.
Ngay tức khắc, toàn bộ hội trường im lặng , nụ cười kia , thật sự là , thật sự là , thật sự là…….
Rốt cuộc người đàn ông kia là ai ? Vì sao hắn có thể có được nụ cười khuynh thành của mỹ nhân như vậy ?
Sự trầm mê trong lòng của mọi người chỉ còn là câu hỏi đố kỵ này, nhưng vì người đàn ông kia đối diện với Tiêu Dật , đưa lưng về phía mọi người, cho nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thon dài.
“Được chưa ?”.
Ti Tu Dạ híp mắt đảo qua cách ăn mặc của Tiêu Dật, đưa tay vền phía nó.
“Ừm , được rồi”.Tiêu Dật cười.
Trong lúc mọi người đang hết sức thất thần , Ti Tu Dạ đã ôm Tiêu Dật biến mất trong trực thăng, mà chiếc trực thăng cũng nhanh chóng biến mất.
……….
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng , tức giận chồng chất tức giận.
“Chuyện này tính thế nào đây ?”.
“Mỹ nhân chạy rồi , cô định tính sao ?”.
“Không phải chúng tôi uổng công vô ích sao ?”.
Đối mặt với phản ứng của mọi người, Ngả Tình luống cuống chân tay, một hội viên nhích lại gần.
“Hội trưởng , đây là đại diện hội trưởng vừa bảo tôi chuyển cho cô”.
Ngả Tình vội vã chụp lấy, chỉ chốc lát đã bình tĩnh lại.
Cầm lấy mic , Ngả Tình nói : “Có phải mọi người rất tức giận không ? Bởi vì mỹ nhân đã không còn”.
Cô vừa nói chuyện cùng mọi người vừa chậm dãi đi về một bên của sân khấu.
“Thực ra thì , tôi đang đùa mọi người một chút thôi à”.
Ngả Tình từng bước tiến lại gần Linh Ảnh – vẫn còn đang ngẩng đầu nhìn lên khoảng không mà Tiêu Dật vừa mới biến mất.
“À à , mọi người đều bị mắc lừa rồi , thật ra là tôi không đúng , tôi chỉ muốn biểu diễn cho mọi người xem một màn ảo thuật mà thôi”.
“Màn ảo thuật này có tên là , ”.Ngả Tình không biến sắc mà đứng cạnh Linh Ảnh đang che mặt, bỗng nhiên giật mạng che xuống : “Người biến hình”.
Bỗng nhiên cảm thấy mạng che mặt bị giật lại còn bị đẩy ra sân khấu , Linh Ảnh hung hăng trừng Ngả Tình : “Cô làm trò gì vậy ?”.
Hắn còn đang chua xót khi thấy Tiêu Dật và Ti Tu Dạ thân thiết như vậy , tuy nói rằng hắn đã nguyện ý bỏ cuộc nhưng mà cũng phải cho hắn thời gian chứ, lúc này mới có mấy ngày , nhìn thấy người yêu chui vào lòng người khác, sao có thể không đau lòng chứ ?
Chờ đến lúc Linh Ảnh phát hiện ra vấn đề thì mọi ánh mắt nóng bỏng của mọi người đã tập trung trên người hắn rồi.
“Vì để bồi thường cho mọi người, bây giờ tôi tuyên bố : thay đổi luật lệ một chút, sau khi tôi ra hiệu bắt đầu, chỉ cần mọi người đuổi được mỹ nhân của chúng tôi , thì có thể được———-”.
“Mỹ nhân hôn một cái !”.
“Wow !”.
Trong tiếng hét chói tai của mọi người, Linh Ảnh loạng choạng , quay đầu trừng mắt như muốn giết Ngả Tình.
Ngả Tình cười trộm rồi khẩu hình miệng nói một câu, trong một khắc Linh Ảnh khiếp sợ mà trợn mắt kia, liền hồ : “Bắt đầu”.
Cơ thể Linh Ảnh theo bản năng chạy như điên về phía trước, trong đầu vẫn còn quanh quẩn câu nói bằng khẩu hình miệng của Ngả Tình lúc nãy.
“Xin lỗi nha , Linh Ảnh, tôi cũng không muốn đâu, nhưng mà Tiểu Dật Dật đề nghị như thế, tôi cũng chỉ có thể cố gắng mà làm, à đúng rồi , cậu ấy còn kêu tôi nói với cậu một câu, làm sai chuyện thì bao giờ cũng bị phạt , sau này nhớ kĩ những lời này nha”.
Dật Dật , cậu…….
……….
Trên bầu trời xanh thẳm, bên trong một chiếc trực thăng, trong một căn phòng ngăn cách độc lập, Tiêu Dật quần áo không chỉnh tề ở dưới thân Ti Tu Dạ.
Vừa mới lên trực thăng, Ti Tu Dạ liền lấy tội danh ‘yêu ngôn hoặc chúng’ gán cho Tiêu Dật , hành quyết tại chỗ.
Vừa hợp với bầu không khí, hai người đều đã động tình mãnh liệt.
Tiêu Dật bỗng nhiên cười một tiếng , Ti Tu Dạ nâng người lên, ý hỏi nhìn Tiêu Dật.
“Ta đang suy nghĩ , nụ hôn đầu của Ảnh Ảnh , sẽ bị ai cướp đi đây ?”.
Ti Tu Dạ vốn đang muốn khen ngợi kế hoạch nghiêm khắc trừng trị của Tiêu Dật, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý , làm cho con mắt tím lam của hắn tràn ngập một màn sương đen.
“Vào những lúc như thế này mà Dật Nhi còn có tâm tư nghĩ chuyện khác sao ?”.
Không nhận ra biến hóa của Ti Tu Dạ, Tiêu Dật khanh khách cười nói : “Làm sao chứ , cha không cảm thấy kế hoạch lần này rất hay sao ?”.
Cúi đầu sát vào người Tiêu Dật, Ti Tu Dạ vô cùng dịu dàng nói : “Con khẳng định , đó là nụ hôn , đầu , của , Linh Ảnh , hay sao , hử ? ”.
Trong lòng Tiêu Dật gào lên một tiếng : hỏng rồi, quên chuyện lúc trước Linh Ảnh đã từng hôn mình, vội vã ôm lấy Ti Tu Dạ , ngửa đầu hôn lên.
“Cha nói đúng, vào những lúc như thế này không nên nghĩ đến những chuyện khác”.
Sau đó , bên trong là một màn khí thế ngất trời.
Trực thăng cứ im lặng mang theo chuyện của Ti Tu Dạ và Tiêu Dật bay về phía xa, dần dần không nhìn thấy nữa.
END C148.