Dật Tiếu Khuynh Thành - Nụ Cười Khuynh Thành

Chương 89: Chương 89: Li Khai (Bỏ Đi)




CHƯƠNG 89 : LI KHAI (BỎ ĐI)

Sau khi nói lời tạm biệt Ti Lưu Cẩn, Tiêu Dật ngồi lên xe đi đến nhà Mộc Tuyết Dương.

Dọc đường đi, nó đều yên lặng nhìn ra cửa sổ, giống như đang nghĩ đến một điều gì đó, lại vừa giống không nghĩ gì.

Ấn lên chuông cổng nhà Mộc Tuyết Dương, một lát sau Mộc Tuyết Dương đi ra mở cổng.

Tiêu Dật thấy cổng mở ra, nhìn người thanh niên dịu dàng như ngọc ngồi trên xe lăn mỉm cười với mình, thì nỗi đau ở trong lòng không hiểu tại sao lại không có cách nào kiềm chế được.

Mộc Tuyết Dương biết chiều nay Tiêu Dật sẽ đến tìm mình, vì Mộc Tuyết Thần có một số chuyện ở bệnh viện nên không có nhà , cho nên hắn mới đích thân ra mở cổng.

Nhưng mà, khi hắn mở cổng, lúc nhìn thấy Tiêu Dật đứng ở ngoài, hắn ngẩn cả người.Tiêu Dật như thế này, Linh như thế này, hắn từ trước đến giờ chưa từng thấy qua.

Cậu ấy đứng ở trước cổng, ánh mắt mờ mịt, giống như một đứa trẻ bị lạc đường, mang theo một chút ấm ức, mang theo một chút quật cường, đôi mắt xinh đẹp màu tím thạch anh kia nhuốm đầy bi thương.

Dẫn Tiêu Dật vào trong sun-room, Mộc Tuyết Dương xoay người lại, mở rộng hai tay, dịu dàng nhìn nó.

Tiêu Dật đi qua, ngồi vào trong lòng của Mộc Tuyết Dương, co người lại, giống như mèo con nằm yên tĩnh không có một tiếng động nào.

Không giống, cái ôm ấm áp của A Phong và cái ôm ấm áp của Ti Tu Dạ không giống nhau, Tiêu Dật nhắm mắt lại, vùi đầu vào lòng Mộc Tuyết Dương, tùy ý để cho nỗi bi thương kia tràn ra.

Ôm thân hình nhỏ nhắn của Tiêu Dật, thoạt nhìn giống như nó đang ngủ, nhưng Mộc Tuyết Dương lại có thể cảm nhận được nỗi đau thương trong nội tâm của nó.

Hắn vẫn luôn bảo vệ đứa trẻ này, từ một búp bê thủy tinh không biết khóc biết cười, bây giờ đã trở thành một thiếu niên hiểu được tình cảm.Nhưng mà vào giờ khắc này, Mộc Tuyết Dương bắt đầu nghi ngờ bản thân mình làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai.

Dám đem Linh không biết đến ‘thất tình lục dục’ kéo vào cái thế gian phức tạp này, bởi vì hắn muốn Linh có thể tìm được hạnh phúc của chính mình.

Mà bây giờ,Linh ở trong lòng hắn,không hề nhỏ một giọt lệ nhưng cũng không hề vui vẻ gì.

Nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tiêu Dật, Mộc Tuyết Dương một câu cũng không nói.

E rằng, kẻ khiến cho Linh khổ sợ như vậy, chính là tên Ti Tu Dạ kia rồi.

Thần nói rất đúng, đây là cuộc sống của Linh, mình không thể cũng như không có cách nào can thiệp.

Thứ mà mình có thể làm được, chính là luôn luôn ở bên cạnh Linh, kể cả cậu ấy có đang chạy chốn nỗi đau thì mình vẫn luôn ở phía sau cậu ấy, để khi cậu ấy quay lại có thể nhìn thấy mình, có thể có một nơi để dốc bầu tâm sự, có thể có một cái ôm ấm áp, có thể khóc.

Im lặng một thời gian dài, Tiêu Dật ở trong lòng Mộc Tuyết Dương mở miệng nói câu đầu tiên từ khi nó tới đây.

“Chúng ta rời khỏi đây đi”.

Mà Mộc Tuyết Dương không hề nghĩ ngợi,không hỏi han gì, cũng nói câu đầu tiên từ khi Tiêu Dật đến đây.

“Được, chúng ta rời khỏi đây”.

……

Trên bàn ăn bữa tối, Ti Lưu Dạ, Tiêu Dật và Ti Lưu Cẩn ngồi vây quanh.

Ti Lưu Cẩn luôn luôn không tự chủ nhìn về phía Tiêu Dật.

Lúc ăn cơm buổi chiều, nó nhìn thấy Tiêu Dật quay trở về thì lòng thở phảo nhẹ nhõm, tuy rằng ngoài miệng Tiêu Dật nói không sao nhưng trong lòng Ti Lưu Cẩn vẫn có vướng mắc.

“Uống canh nhiều một chút”.

Ti Tu Dạ đưa chiếc thìa đến bên miệng Tiêu Dật giống như thường ngày.

Tiêu Dật cũng tự nhiên uống , như chuyện trong phòng làm việc hôm nay chưa từng xảy ra.

Thấy như vậy, chắc là không có chuyện gì rồi, Ti Lưu Cẩn nghĩ.

Mấy ngày kế tiếp, Ti Lưu Cẩn thường xuyên gọi điện về nhà , tìm đủ mọi đề tài cùng Tiêu Dật nói chuyện phiếm, quan sát sắc mặt của cậu ấy không có việc gì, xác định mọi chuyện vẫn như bình thường, dường như cậu ấy không đem những lời nói của ngày hôm ấy để vào trong lòng, nó mới hoãn ngày về nhà của mình lại, chuyển sự chú ý vào vấn đề khác.

…….

“Daddy, mai con muốn đến núi Diêm Minh một chuyến”.

Nằm bên cạnh Ti Tu Dạ, Tiêu Dật nói trong bóng tối.

“Đi núi Diêm Minh làm gì ? Không phải mấy ngày trước con vừa mới đi tới đó sao ?”.

Ti Tu Dạ thấy kì lạ hỏi một câu, hắn nhớ rất rõ sở thích của Tiêu Dật, núi Diêm Minh làm gì có thứ gì khiến nó lưu lại được.

“Linh kiện dùng cho thí nghiệm của con bỏ quên ở đấy rồi, cho nên muốn dứt khoát làm xong thí nghiệm đó ở núi Diêm Minh luôn, dù sao thiết bị ở đó cũng tiện nghi hơn”.

“Được rồi, đừng đi lâu quá, buổi tối cha chờ con về nhà ăn cơm”.Ti Tu Dạ ôm lấy Tiêu Dật.

Tiêu Dật không trả lời, Ti Tu Dạ cũng không để ý , đêm khuya, hắn từ từ tiến vào mộng đẹp.

……

Nhìn gian phòng vắng vẻ, Ti Tu Dạ vừa cởi cà vạt vừa hỏi Lâm Văn Thanh : “Dật Nhi vẫn chưa trở về sao ?”.

“Có thể tiểu thiếu gia chú tâm vào làm thí nghiệm quá nên quên cả thời gian rồi”.Lâm Văn Thanh nghĩ như vậy, cái này có khả năng cao nhất.

Thấy Ti Tu Dạ có chút không vui, Lâm Văn Thanh vội vàng nói : “Để tôi đi gọi điện hỏi một chút”.

Không lâu sau, Lâm Văn Thanh vẻ mặt kích động, chạy vài hô lên : “Ông chủ, tiểu thiếu gia không thấy đâu nữa rồi”.

“Ông vừa nói cái gì ?”.Ti Tu Dạ nhướng mày.

“Bên núi Diêm Minh nói hôm nay tiểu thiếu gia không có đến, sau đó tôi lại liên lạc với tài xế, hắn nói hôm nay tiểu thiếu gia nói muốn tự mình đi , không hề ngồi xe của hắn”.

“Bên trường học thì sao ? Còn bên Mộc Tuyết Dương nữa ?”.

“Đều đã hỏi qua, đều nói không gặp tiểu thiếu gia”.

Nắm chặt hai bàn tay, Ti Tu Dạ kêu Lâm Văn Thanh gọi vệ sĩ bi mật của Tiêu Dật tới, Dật Nhi, là bị mất tích hay là bị bắt cóc ?

“Ngươi cũng mất dấu”.Ti Tu Dạ lạnh lùng nhìn người vệ sĩ – đầu đang chảy đầy mồ hôi-.

“Xin lỗi, tại tiểu thiếu gia toàn đi vào chỗ có đông người, cho nên tôi…….”.

Phất tay để cho vệ sĩ lui xuống chịu phạt, trong lòng Ti Tu Dạ lẩm bẩm, Dật Nhi, rốt cuộc con muốn đến chỗ nào.

Tuy rằng đến vệ sĩ ngầm cũng mất dấu, nhưng từ những lời nói của hắn, có thể phân tích được rằng : Tiêu Dật là tự mình đi lạc, vậy thì vấn đề là, tại sao ? Cho đến khuya,Tiêu Dật vẫn không hề có tin tức, núi Diêm Minh phái người chạy qua, bọn Ti Lưu Du biết được cũng đứng ngồi không yên,chạy về Ti gia.

Ti Tu Dạ đang cùng những người xuất sắc của núi Diêm Minh nói chuyện trong phòng, ba chị em Ti gia cùng với Ti Hoàn đang mặt mày ủ rũ ngồi trên ghế sô pha.

“Dật Dật rốt cuộc là đi đâu vậy ?”.

“Sao lại không nói một tiếng nào như thế chứ !”.

“Thằng nhóc con kia, tùy hứng quá rồi đấy”.

Ti Lưu Cẩn trong lòng bứt rứt không yên, rốt cuộc nhịn không được : “Là tại daddy quá đáng nên Dật mới……”.

“Tiểu Cẩn, em đang nói gì vậy ?”.

“Là tại daddy, daddy , daddy không thích Dật, luôn lợi dụng Dật. Cho nên nhất định Dật đau lòng qúa nên mới bỏ nhà ra đi”.Ti Lưu Cẩn bất chấp tất cả một hơi rống lên.

“Cậu ba !”.

Bọn Ti Lưu Du ngơ ngác nhìn qua phía cửa, lúc này mặt Ti Tu Dạ u ám, đứng ở trước cửa, phía sau là Lâm Văn Thanh – người vừa gọi lúc nãy – và đám người xuất sắc của núi Diêm Minh.

“Con vừa nói cái gì ?”.

Nhìn về phía đôi mắt màu tìm lạnh lẽo giống như băng của Ti Lưu Dạ, Ti Lưu Cẩn không khỏi rùng mình một cái.

“Con vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa”.

“Con và Dật trong lúc nghịch máy nghe trộm do Tiểu Giác phát mình, đã nghe được câu chuyện của daddy và chú Khải nói trong phòng làm việc”.

Ti Lưu Cẩn rứt khoát nói ra hết mọi chuyện.

Nó, nghe được sao, trong lòng Ti Tu Dạ đột nhiên căng thẳng, cho nên mới không thấy nữa sao ?.

“Tìm một nhóm người, nhanh chóng theo dõi bên Mộc Tuyết Thần,xem Mộc gia có động tĩnh gì không ?”.

Ti Tu Dạ quay đầu lại rõng rạc truyền mệnh lệnh.Tuy rằng Mộc gia nói là không biết tung tích của Dật Nhi, nhưng mà, sự biến mất của Dật Nhi, Ti Tu Dạ thấy, nhất định là liên quan tới Mộc Tuyết Dương.

“Ông chủ, người đi đâu vậy ?”.Lâm Văn Thanh thấy Ti Tu Dạ xoay người rời đi, vội vàng gọi với theo.

“Tiêu Mẫn Nhi”.Ti Tu Dạ ngắn gọn đưa ra một cái tên.

…….

Bên này, ở trong tổ ấm nhỏ của Tiêu Mẫn Nhi và Ti Tu Khải, Tiêu Mẫn Nhi đang nhàn rỗi không có chuyện gì làm ngồi lướt net.

“Đây là cái gì ?”.Tiêu Mẫn Nhi tò mò nhìn.

Trong bức thư điện tử chỉ ngắn ngủi mấy câu.

“Mommy, con phải rời Lưu Kim trong một thời gian.Con trở về tìm ông ngoại.Mẹ và bà đừng lo lắng cho con, con sẽ tự mình giữ gìn sức khỏe.Đừng nói cho ai biết chuyện của conKý tên: Tiêu Dật”.

Có thể là mẹ con liên tâm,đầu óc chậm chạp của Tiêu Mẫn Nhi lúc này đột nhiện trở nên nhanh nhạy bất thường,cô có thể cảm nhận được Tiêu Dật nhất đã gặp chuyện gì nên mới phải vội vàng rời đi như vậy.

Cô vừa mới xem xong thư điện tử thì bức thư cũng tự động biến mất.

Tiêu Mẫn Nhi suy nghĩ, con trai bảo bối của mình nhất định là gặp chuyện gì uất ức lắm nên mới trở thành như vậy, nghe thấy Ti Tu Khải – đang xem phim ở bên ngoài – đang nói chuyện với ai đó ở ngoài cổng.

Không quá mấy phút sau, một người đàn ông hung hăng xông vào.

“Dật Nhi đâu ?”.

Tiêu Mẫn Nhi vừa thấy khuôn mặt vô tình của Ti Tu Dạ, liền cảm giác rằng tên khốn nạn này ức hiếp Dật Dật, nhưng bên ngoài cô vẫn không biểu hiện gì.

Ti Tu Dạ gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Mẫn Nhi, có ý muốn nhìn ra một điều gì đó từ trên mặt cô.

Ti Tu Khải đi theo sau đó giải thích : “Tiểu Dật Nhi bỏ nhà đi”.

“Cái gì !”.Tiêu Mẫn Nhi hét ầm lên : “Vì sao Dật Dật của tôi lại bỏ nhà đi ? Nói, có phải tên khốn nạn nhà anh đem Dật Dật của tôi bức phải bỏ nhà đi hay không ? Nói”.

May mắn là Ti Tu Khải nhanh chóng ngăn lại, bằng không Tiêu Mẫn Nhi sẽ giơ nanh múa vuốt mà cào lên người Ti Tu Dạ rồi.

“Cô thật sự không biết chút nào hết ?”.Ti Tu Dạ hỏi một câu.

“Dật Dật của mẹ, sao con có thể bỏ mẹ mà đi chứ ? Nếu muốn đi cũng phải đưa mẹ đi cùng chứ ! Con mới là một đứa trẻ, ở bên ngoài không quen biết ai, sẽ phải chịu khổ ! Dật Dật ! Dật Dật của mẹ !”.

Vậy mới nói, tình thương của mẹ thật là vĩ đại, vào thời điểm mấu chốt nó có thể biến một người mẹ thành một diễn viên giỏi nhất thế giới.

Ti Tu Dạ thấy Tiêu Mẫn Nhi khóc lóc ầm ĩ càng thêm cáu kỉnh, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi được, nổi giận đùng đùng mà rời khỏi.

……..

Chuyện tiểu thiếu gia của Ti gia bỏ nhà đi cũng không thể để lan truyền ra ngoài được, bị người có ý đồ biết được thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi . Đối với bên ngoài, nếu có người hỏi thì bọn họ sẽ nói rằng Tiêu Dật đang nghiêm túc huấn luyện ở núi Diêm Minh, còn trong Ti gia thì huy động tất cả các nguồn lực bí mật đi tìm kiếm.

Nhưng mà hai tháng trôi đi, Ti Lưu Dật giống như bốc hơi khỏi Lưu Kim, Ti gia không có bất kì một chút tin tức nào.

Người được Ti Tu Dạ phái đi theo dõi Mộc gia cũng không phát hiện ra một chút khác thường nào.

Thiếu chủ của Mộc gia từ trước lúc Tiêu Dật bỏ đi cũng đã bị đưa về trên đảo để huấn luyện cho việc đảm nhận chức chủ nhân của Mộc gia, hơn nữa Ti Tu Dạ cũng trực tiếp lên đảo của người ta lục soát, nhưng cũng chỉ nhận được những lời châm biếm của Mộc Tuyết Dương còn bóng dáng của Tiêu Dật thì không hề thấy.

Còn phía bên Tiêu Mẫn Nhi, làm đủ trò , không chỉ ba ngày hai lần đến Ti gia làm ầm ĩ mà còn chiến tranh lạnh với Tu Tu Dạ đáng ghét và Ti Tu Khải một thời gian dài.

Người cô tiều tụy đi rất nhiều, đương nhiên,cái này không thể giả được rồi.Tuy rằng Dật Dật bảo không cần lo lắng cho nó nhưng cô thật sự chăn êm gối ấm mà ngủ ngon được sao ? Dật Dật của cô chưa bao giờ xa cô lâu như vậy, bởi vì bị Tu Ti Dạ giám sát nên cô không thể liên lạc với Dật Dật được, chỉ có thể tự mình len lút lo lắng mà thôi.

Trong hai tháng không có mặt của Ti Lưu Dật, Ti gia quả thực đúng là địa ngục trần gian.Ông chủ rất khủng bố, cô cậu chủ cũng không dễ chịu, toàn bộ bầu không khí trong nhà tràn đầy áp lực.

Lâm Văn Thanh thở dài mà nhìn mọi người thay đổi sau khi Tiêu Dật biến mất.

Ti Tu Dạ ngày đêm bận bịu, không phải là làm việc mà là tìm người, Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác từ sau khi biết được sự thật qua lời kể của Ti Lưu Cẩn, một câu cũng không nói, trong lòng buồn bực quay về núi Diêm Minh huấn luyện.Ti Lưu Cẩn cũng giống như vậy, cho dù vẫn còn cơ hội một tháng được về nhà một lần, nhưng nó cũng không về. Quan hệ của ba đứa trẻ và Ti Tu Dạ càng trở lên căng thẳng.

Nhìn thấy căn nhà ảm đạm, bộ mặt u ám của ông chủ, buồn bã không vui của cô cậu chủ, Lâm Văn Thanh lại một lần nữa cầu xin ông trời, hãy mau cho chúng tôi tìm được tiểu thiếu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.