CHƯƠNG 27 : MA NỮ LIÊM THU.
Tiêu Dật rũ đầu nhỏ xuống,không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
“Dật nhi,,nếu ngươi muốn,ta lập tức kêu người chế tạo cho ngươi một cái”.Ti Tu Dạ vội an ủi hắn,nhân tiện cho Liêm Thu một ánh mắt ngươi dám khi dễ hắn.
“Ông chủ…”.Liêm Thu có chút oan ức,loại người máy này,nói khắp thiên hạ,chỉ có nàng là có,thật không quá đáng.
Gia thế của Liêm Thu không phải là ‘tiểu môn tiểu hộ’,Liêm gia coi như danh môn có uy tín danh dự,chính là không cẩn thận có cục cưng như thế này,là con gái một của Liêm gia,không biết là đau khổ hay bất hạnh.
Việc buôn bán y dược Liêm gia tốt thế không làm,chạy đi làm cái nghề may vá. Tức giận đến Liêm gia lão thái gia ra lệnh một tiếng,đoạn tuyệt hết thảy mọi nguồn kinh tế với nàng,không cho bất cứ ai giúp đỡ.
Nhưng vận khí tốt của Liêm Thu làm người ta phải ghen tỵ,mới lưu lạc trên phố,liền gặp Ti Tu Dạ,được hắn nhìn trúng phong cách trang phục và năng lực của nàng.
Ti gia quyền thế,căn bản không để Liêm lão thái gia vào mắt.
Ti Tu Dạ thuê Liêm Thu làm nhà thiết kế thời trang cuả Ti gia,khiến Liêm lão thái gia vừa vui vừa tức.Vui là Liêm Thu có cơi hội tiếp cận rể hiền hoàn mỹ nhất trong mắt mọi người,tức là Liêm Thu có Ti gia làm chỗ dựa,càng không quay về tiếp quản sự nghiệp y dược.
Nói về Liêm Thu,ở tại thời điểm đối mặt với bề ngoài tuấn mỹ làm người ta nín thở ngưng thần này ,nói không động lòng là nói dối.
Nhưng mà mang theo hơi thở rét lạnh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo không thôi,lập tức làm cho Liêm Thu vừa mới toát ra chồi non yêu đương như mầm mạ non mà héo rũ. Hay nói đùa muốn cùng một người như thế sống cùng nhau,mùa hè hoàn hảo tự nhiên có máy điều hòa nhiệt độ,nhưng mùa đông gia đình sống như thế nào.
Bất quá,Ti Tu Dạ có khả năng ngồi ở vị trí này của Ti gia,tất nhiên có thủ đoạn cùng năng lực của hắn.
Đừng nhìn hắn lạnh nhạt vô tình,giống như vậy mới thu hút,lôi kéo lòng người,làm được mọi thứ.
Mấy người máy này của Liêm Thu ,chính là hắn phái người mời nhà thiết kế thời trang,nhà chế tạo người máy,lắp ráp sư nổi tiếng nhất thế giới cùng nhau tạo nên,thiên hạ to lớn,chỉ có một cái.
Có người máy độc nhất vô nhị trên đời này,lòng hư vinh của Liêm Thu tăng vọt,cảm động cũng tăng lên,tự nhiên mà đem hết sức lực phục vụ người tên Ti Tu Dạ,cho tới nay trung thành tận tâm.
Chỉ có điều , Liêm Thu có một biệt hiệu mà trẻ con nghe được sẽ bị dọa đến phát khóc,ma nữ Liêm Thu.
Đây là từ đâu tới ni?.
Kỳ thực Liêm Thu ngoại trừ thích làm quần áo còn có một sở thích khác,đó là thích trẻ con,nhất là loại nhìn tươi non xinh đẹp,tiểu hài tử vui tươi.
Ngươi xem,những tiểu hài tử đáng yêu này,rất đáng yêu a!trắng trẻo nộn nộn,phấn hồng,không bóp một cái không chụi được,da dẻ nhẵn mịn như thế này làm thế nào mà thất vọng được? Ánh mắt hồn nhiên sáng rỡ,miệng nhỏ nhắn đỏ au,đây là hấp dẫn,tuyệt đối là hấp dẫn,còn có âm thanh mềm mại kia,ngày của ta,ta nhất định là muốn trầm luân rồi.
Trước kia khi chưa bị đuổi ra khỏi Liêm gia,trong nhà không có ít người vì nàng mà thu dọn cục diện.
Có đôi khi đi ra ngoài có vài bước mà thôi,thời điểm trở trở về nhà là ôm một tiểu hài tử khóc như chưa bao giờ được khóc,cũng không lâu lắm,cảnh sát đã quen thuộc mà dẫn cha mẹ của hài tử tới cửa tìm.
Sau khi được Ti Tu Dạ thu hút,làm cho nàng khăng khăng một mực làm việc cũng là một nhân tố,chính là ba tiểu bảo bối đáng yêu của Ti gia.
Lần đầu tiên gặp liền chấm dứt quyền thế của ba chị em nhà Ti gia bằng một nụ cười âm hiểm,ép ba chị em Ti gia kêu nàng là Thu tỷ tỷ.
Đã quen làm tiểu bá vương , Ti Lưu Cẩn là người khởi nghĩa đầu tiên,mặt gương lên,chân run,liếc nghiêng quan sát nói :”Đại thẩm,ngươi tới để làm gì?”.
Sau đó thì vị “đại thẩm” cười sáng lạn,hào quang kia phản xạ với người máy phía sau hàn quang lấp lánh”Ta đến để làm quần áo cho các ngươi”.
Kết quả là Tiểu Cẩn đáng thương của chúng ta,cùng với ánh mắt đồng cảm cuả ca ca tỷ tỷ ,mặc một năm quần áo hoa hòe hoa xói tầm thường đủ cho hắn xấu hổ mỗi khi đi ra ngoài,cuối cùng tuyên bố đầu hàng.
Cho nên ,hiện tại Tiêu Dật phạm vào xưng hô tối kỵ cuả nàng,lại khiến cho Ti Tu Dạ vì làm cho hắn vui lòng mà cướp đi người máy độc nhất vô nhị của nàng,lòng cũng có một chút lên men rồi đấy.
“Ta không cần”.Tiêu Dật lắc đầu vừa mở to mắt ngập nước nhìn về phía Liêm Thu:”Dì Liêm,ngươi có phải hay không không thích Dật Dật,cho nên mới không cho Dật Dật mượn để xem? Mẹ nói Dật Dật cười lên đặc biệt xinh đẹp,chỉ cần mọi người nhìn sẽ thích Dật Dật,bây giờ Dật Dật cười một cái cho ngươi,ngươi đừng chán ghét Dật Dật có được không ?”.
Bên tai giọng nói trẻ con mềm mại ấm áp,khiến cho Liêm Thu không khỏi mềm nhũn,bản năng làm mẹ bùng phát,vừa định nhịn không được mà gật đầu ,đã bị nụ cười của Tiêu Dật làm cho hoảng ngây người.
Một tiếng “Khăn tay”. Cùng một cái tay,người máy đang giúp Liêm Thu mát xa nhanh chóng đưa qua khăn tay.
Liêm Thu cầm lấy che mũi ,ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Dật Dật cười khanh khách,dáng tươi cười như thế,hòa hợp với sự hồn nhiên ngây thơ của trẻ con,ngây ngô của thiếu niên và ánh mặt trời,mang theo một chút hấp dẫn mờ hồ,mặc cho là ai cũng không tránh thoát khỏi nụ cười này.
“Dật nhi”.
Xem ra người duy nhất bình tĩnh,bắt đầu mất hứng rồi.
Tiêu Dật không để ý đến: “Dì Liêm,ngươi bây giờ có thích Dật Dật không?”.
“Thích,phi thường thích”.Liêm Thu liên tục gật đầu.
“Vậy ngươi cũng không thể cho Dật Dật mượn người máy để nhìn xem?”.Cụp mi mắt xuống,giọng nói sợ sệt,điềm đạm đáng yêu.
“Được,được,được,ngươi muốn gì đều cầm đi”.Vung tay mạnh lên,Liêm Thu dõng dạc.
Thời gian dài sau,Liêm Thu chẳng những một lần đấm ngực dậm chân,hối hận không thôi,tưởng Liêm Thu cái gì cũng đã trải qua,sóng to gió lớn có cái gì chưa thấy qua,cho tới giờ chưa gặp một đối thủ,kết quả liền phủ phục dưới chân Tiêu Dật như vậy ,cùng bộ dạng tươi cười thoáng hiện nhàn nhạt như thế ,thật sự là,một lần sảy chân để hận nghìn đời.
Mặc dù khi đó nàng đã muốn cảnh giác với dáng tươi cười của Tiêu Dật,nhưng mỗi lần đối diện lại không thể cưỡng được.
Đối với nụ cười như thế,toàn bộ vũ trang của nàng toàn bộ tháo gỡ,đại não toàn bộ là khoảng không,như điên như dại mà vì tiểu thiếu gia của mình mà bôn ba khắp nơi.
END C27.