CHƯƠNG 115 : MÌNH LẠI YÊU RỒI.
Tiêu Dật theo Ngả Tình đi lên lầu ba.
Lầu ba đối với những sinh viên không phải là hội viên mà nói thì đó là một căn cứ tuyệt mật.
Bởi vì những người mẫu của tổ tuyên truyền đều tập trung ở đây, vì để cho những thứ sắp xuất bản không bị lộ nên nó luôn giữ được cảm giác thần bí , hấp dẫn càng nhiều khách hàng mua.Ngoại trừ nhân viên sản xuất phim và người mẫu ra thì những hội viên không có việc khẩn cấp thì không được phép bước vào.
Lúc hai người Tiêu Dật bước đến lầu ba thì cũng là lúc trong studio đang chuẩn bị chụp ảnh cho ấn phẩm tạp san quý tiếp theo. Ánh sáng , đạo cụ , trang phục , chỗ chụp ảnh , người tới người lui.
Nhiếp ảnh gia vừa phát hiện ra Ngả Tình đang đứng ở cửa, lập tức chạy đến hỏi thăm : “Hội trưởng đến xem tiến độ chụp ảnh à . Vị này là……..”.
Tiêu Dật đứng ở phía sau Ngả Tình, hơn nửa người vẫn ở ngoài hành lang.
“Cậu ấy là hội viên mới gia nhập câu lạc bộ chúng ta”. Ngả Tình nói qua loa, sau đó đi vào bên trong : “Chụp được nhiều chưa ?”.
Người nọ vẫn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Tiêu Dật từng bước từng bước đi vào theo Ngả Tình.
“Có nghe tôi nói không vậy ?”.Ngả Tình thấy nhưng cũng không trách, vỗ nhiếp ảnh gia một cái.
“Hả , à ừ , mới chụp được hai bộ, hôm nay có mấy người mẫu không tới . Tôi đã cử mấy người ra ngoài tìm thử xem nhưng không chọn được người thích hợp”.Ánh mắt nhiếp ảnh gia nhìn chằm chằm vào Tiêu Dật trả lời.
“Nhìn gì mà nhìn, đừng nhìn nữa , dù cho thế nào nữa cũng không để cho cậu chụp đâu !”. Ngả Tình tức giận nói.
Trong mắt hiện lên vẻ cuống nhiệt, nhiếp ảnh gia sốt ruột hỏi : “Vì sao không cho tôi chụp ? Một mỹ nhân khó kiếm như vậy, nếu chụp sẽ có hiệu quả cực kì lớn ! Không phải cô vừa mới nói cậu ta là hội viên mới tham gia vào câu lạc bộ sao ? Ở tổ mai mối hay tổ thương nghiệp ? Mượn một chút cũng có sao đâu , đều là người một nhà cả ”.
Trong lòng Ngả Tình vốn đã buồn bực, lại bị nhiếp ảnh gia không hiểu sắc mặt nói như thế khiến cho lửa giận trong lòng bùng phát : “Cậu nghĩ rằng tôi không muốn chắc ! Cậu kêu gọi tôi thì có ích gì ! Mở to mắt ra mà nhìn xem cậu ta là ai ? Đôi mắt màu tím mà không nhận ra sao ?”.
Tiêu Dật lúc này rất có lòng nói một câu : “Tôi là đại diện hội trưởng mới tham gia vào câu lạc bộ , Ti Lưu Dật , xin chỉ bảo nhiều”.
Nhiếp ảnh gia nhìn như gầy mất mấy cân , nhiệt tình xông lên nắm lấy tay Tiêu Dật : “Thì ra là bạn Ti a, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy ! Cậu có hứng thú với chụp ảnh không ? Tôi cam đoan nhất định sẽ chụp cho cậu một bức ảnh ‘chỉ có trên trời mới có còn dưới đất tuyệt đối tìm không ra’”.
Các hội viên và người mẫu xung quanh đang bận rộn làm việc cũng cảm thấy xấu hổ không thôi, kiểu lôi kéo như thế này khiến cho những người còn đang mù mờ cũng có thể hiểu ra được đây chính là con át chủ bài của nhiếp ảnh gia bọn họ , quả thật là quá dọa người rồi . Mà hắn cũng đã giải thích xong , vị này chính là tiểu thiếu gia của Ti gia , sao lại không yêu thích cho được cơ chứ.
“Anh Triệu , anh Triệu , em đã tìm được một người rất phù hợp với chủ đề ngày hôm nay”.Một hội viên người đầy mồ hôi chạy vào.
Phía sau cậu ta là một người bước theo vào , dĩ nhiên là Tống Kỳ đã giới thiệu lúc trước.
“Ừ ừ , cũng được, dẫn cậu ấy đi trang điểm”.Nhiếp ảnh gia họ Triệu nhìn lướt qua, phất phất tay bảo người khác dẫn Tống Kỳ đi trang điểm.
“Bạn Ti , thật là khéo a”. Tống Kỳ cũng không ngoan ngoãn ngay lập tức đi trang điểm mà đứng lại chào hỏi Tiêu Dật.
“Ừ”.
“Ài zzz , tôi chẳng qua là đang đi dạo trên đường một chút thôi , nhưng đột nhiên lại bị kéo tới đây chụp ảnh .Nghe nói là thiếu người , mà nếu giúp thì tôi cũng chả mất mát gì”.
Tống Kỳ ngoài miệng thì ra vẻ là đang làm chuyện tốt , nhưng thực sự thì không phải như vậy.
Tập san quý ‘Love Me’ của câu lạc bộ ‘Cho ta yêu yêu’ là loại tạp chí được lưu hành phổ biến của đại học Lưu Kim, thậm chí nhiều đại học cũng nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn để có quyền được mua nó số lượng lớn.
Trình độ của ‘Love Me’ cũng rất cao , mỗi người mỹ nhân trên những tấm ảnh quảng cáo của tạp chí đều là danh xứng với thực, nói cách khác , được lên trang bìa của ‘Love Me’ thì chẳng khác nào đã được chứng thực danh phận mỹ nhân của mình.
Có một cơ hội tốt như vậy, hơn nữa không phải là người mẫu chuyên nghiệp mà lại được trả thù lao hậu hĩnh, Tống Kỳ sao có thể bỏ qua được chứ.
“Còn khua môi múa mép gì thế, nhanh đi trang điểm đi”.Nhiếp ảnh gia họ Triệu bất mãn với cái người mà hội viên tìm được , đang yên đang lành lại cắt ngang cuộc đối thoại khi mình đang thuyết phục Tiêu Dật.
Khi Tống Kỳ được dẫn đi hóa trang , Tiêu Dật tự mình đi đến chỗ đèn chụp, tò mò đánh giá chỗ chụp và các đạo cụ.
“Bạn Ti, đây là những đạo cụ phông cảnh được mô phỏng với độ siêu cao , giống như chủ đề chụp ảnh hôm nay là cổ trang , nên tất cả bàn ghế , sàn nhà , cửa sổ , trang trí đều được mô phỏng giống như phong cách cổ xưa, trang phục cũng được thiết kế độc nhất vô nhị”.
Nhiếp ảnh gia họ Triệu giống như cái đuôi luôn đi theo sát Tiêu Dật, vẫn cố gắng dùng hết mồm mép để thu hút được sự chú ý của Tiêu Dật
Về Ngả Tình , cô áp dung chính sách ‘hoàn toàn không can thiệp’, đang cùng nhân viên trang điểm thảo luận về cách trang điểm mặt cho nhân vật.
Đã biết về công lực bám người của nhiếp ảnh gia họ Triệu, Ngả Tình ôm một chút hi vọng hắn có thể thuyết phục Tiêu Dật, nếu là như vậy thì đôi chị em song sinh Ti gia cũng không thể nói gì mình, dù sao cũng là em trai cục cưng của bọn họ tự nguyện mà.
“Được”.
Không thèm đếm xỉa đến lời nói của Tiêu Dật, nhiếp ảnh gia họ Triệu quyết định, cho dù là rách mồm cũng phải lôi kéo được Tiêu Dật,căn bản là không nghĩ Tiêu Dật đơn giản đồng ý nhanh đến vậy.
Ngược lại, Ngả Tình đang ở phía xa vểnh tai lên nghe, khi thấy Tiêu Dật trả lời như vậy liền nhảy tưng đến trước mặt Tiêu Dật.
“Tiểu Dật Dật , tôi không nghe nhầm đấy chứ, cậu nói là cậu đồng ý chụp ảnh cho tạp chí của chúng ta sao ?”.
Nhiếp ảnh gia họ Triệu một lúc sau mới hiểu mà dừng câu chuyện, cũng giống như Ngả Tình đang chờ mong nhìn Tiêu Dật.
“Tôi chưa từng chụp ảnh, có thể thử một chút , nếu chơi không vui thì lần sau không chơi nữa”.
Do Tiêu Dật chỉ xem chụp ảnh quảng cáo là một thử nghiệm mới nên mới thử.
“Được được”. Nhiếp ảnh gia họ Triệu hưng phấn xoa xoa tay : “Tôi phải suy nghĩ thật cẩn thận , xem cho cậu tạo hình như thế nào ?”.
Ngả Tình mở cờ trong bụng : “Khỏi cần nghĩ , tôi đã sớm nghĩ xong xuôi hết rồi, tên kia, đi vào phòng làm việc cuả tôi , đem bộ quần áo trong tủ cầm ra đây, ông trời thật không phụ lòng người , ta tiêu nhiều tiền như vậy, cuối cùng cũng có giá trị rồi”.
Hai người trước mặt đang xúc động không thể dừng thì Tiêu Dật trước sau như một vẫn im lặng.
“Bạn Ti , cậu cảm thấy người tôi như thế nào ?”.
Tống Kỳ mặc một chiếc áo ngắn làm bằng gấm màu vàng nhạt, trên vạt áo là một đôi chim mày xanh được phác họa bởi những sợi tơ trông rất sinh động, chiếc quần màu trắng được bọc bởi đôi giầy ngắn màu vàng nhạt, hiện lên đường cong của đôi chân,bên hông là chiếc đai lưng màu vàng phát ra những tia sáng nhè nhẹ giống như lá liễu ôm lấy chiếc eo nhỏ.
Tóc ngắn ban đầu được thay bằng bộ tóc giả màu nâu dài đến thắt lưng, được nhân viên trang điểm buộc thành kiểu tóc nhẹ nhàng hợp với độ tuổi thiếu niên, có vài lọn tóc đen hơi hơi rủ xuống , theo từng bước chân lay động.Khuôn mặt thon dài của Tống Kỳ hiện lên nét đáng yêu, không cần trang điểm quá kỹ, chỉ cần trang điểm nhẹ cũng đã lộ ra vẻ trong sáng động lòng người rồi.
“Ừ , rất đẹp”. Tiêu Dật trả lời.
“Đúng vậy không ?”.Tống Kỳ xoay lại phía gương ngắm : “Tôi vừa gọi điện cho Nhiên đến đây, không thì tôi sẽ rất hồi hộp. Cậu nói thử xem , anh ấy có thích tôi như thế này không ?”.
Tiêu Dật thấy kì quái , vì sao Tống Kỳ lại hỏi nó về cảm nghĩ của Nam Cung Hạo Nhiên, vì vậy nó cũng thành thật trả lời : “Tôi không biết”.
Nhắc đến Tào Tháo , Tào Tháo đến.
“Dật Dật?”.
Nam Cung Hạo Nhiên ở dưới lầu dây dưa cùng hội viên một lúc mới được phép đi lên đây, kết quả vừa vào đến cửa đã nhìn thấy hình bóng của Tiêu Dật.
“Nhiên—–”.
Tiêu Dật xoay người lại, đang định nói gì đấy thì một thân ảnh màu vàng chạy như bay nhảy vọt vào lòng Nam Cung Hạo Nhiên.
“Tiểu Kỳ ,”.Nam Cung Hạo Nhiên giống như động viên chó con, xoa xoa đầu Tống Kỳ, sau đó tiếp tục nói chuyện với Tiêu Dật : “Dật Dật , sao cậu lại ở đây ? Không phải cậu nên ở lầu một sao ?”.
“Mình cảm thấy nhàm chán nên tùy tiện ngao du”.Tiêu Dật nói.
“Nhiên, anh xem em có đẹp không ?”.
Kéo kéo cánh tay của Nam Cung Hạo Nhiên, Tống Kỳ liều mạng đem sự chú ý của hắn đặt trên người mình.
Cúi đầu nhìn thoáng qua, Nam Cung Hạo Nhiên gật đầu : “Ừ , rất đẹp”.
“Tiểu Dật Dật , quần áo đến rồi ,cậu qua bên này thay đi”.
“Đèn chiếu ? Đổi cho tôi loại khác đi, còn có , đạo cụ , đem cái bàn kia xuống”.
Ngả Tình đem một cái hộp giấy lớn nhét vào tay Tiêu Dật, nhiếp ảnh gia họ Triệu hô to hô nhỏ khiến cho nhân viên ở đây không khỏi ngày càng khẩn trương.
“Dật Dật , cậu muốn chụp ảnh cho bọn họ sao ?”.Nam Cung Hạo Nhiên hỏi.
“Ừ”.Tiêu Dật mới trả lời được có một tiếng đã bị Ngả Tình đẩy mạnh về phía phòng thay đồ.
Nam Cung Hạo Nhiên trợn mắt nhìn Ngả Tình :“ Cô ép buộc cậu ấy sao ?”.
Ngả Tình quay người lại , khinh thường nhìn : “Hội trưởng đại nhân của tôi ơi , một người bé nhỏ như tôi thì có khả năng gì mà có thể ép buộc tiểu thiếu gia của Ti gia cơ chứ ? Là Tiểu Dật Dật tự nguyện đấy”.
Nam Cung Hạo Nhiên cau mày , ngay cả lúc Tống Kỳ bắt đầu chụp ảnh cũng không để ý đến.
……….
“Oa , tôi biết ngay mà , chỉ có Tiểu Dật Dật mặc bộ quần áo này mới tỏa ra được phong độ như thế”.
Tiếng tán thưởng của Ngả Tình hòa cùng với âm thanh nghẹn ngào của mọi người, khiến cho Nam Cung Hạo Nhiên bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn, cậu ta cũng ngẩn ngơ ra rồi.
Trường bào rộng thùng tình được khoác lỏng lẻo trên người Tiêu Dật, đặc biệt là màu đỏ giống như một ngọn lửa, làm nổi bật nước da trắng như sứ của Tiêu Dật,màu đen như mực đang tự do bắn tứ phía, chất liệu tơ lụa làm cho quần áo giống như những dòng nước đang nhẹ nhàng chảy.Trường bào dài đến chân, trong lúc Tiêu Dật chuyển động, có thể thấy được bên trong chỉ mặc quần lót, mơ hồ phảng phất giữa màu đỏ đen là một màu trắng lóe lên.
Bộ tóc giả màu tím nhạt cũng dài đến gót chân giống như trường bào, được chia làm hai lớp, lớp bên ngoài được lười biếng kéo lên, lớp bên trong tùy ý thả xuống, cùng với đôi mắt màu tím đạm mạc của Tiêu Dật hỗ trợ lẫn nhau.
Nam Cung Hạo Nhiên có thể thấy được xung quanh đang dần yên tĩnh lại, chỉ có tim của bản thân là đang đập thình thịch thình thích liên hồi……..
“Quả thực rất xinh đẹp”.Nhiếp ảnh gia họ Triệu cảm thán, vội vàng kêu một người đem nhuyễn tháp () bày ra.
() Nhuyễn tháp : là một cái giường nhỏ hẹp , bên trên được phủ một lớp đệm (như kiểu ghế sopha ấy) dùng để nghỉ ngơi.
Tiêu Dật dựa vào những chỉ thị của nhiếp ảnh gia , nghiêng mình dựa lên nhuyễn tháp.
Nhiếp ảnh gia họ Triệu vẻ mặt kích động mà chạy hết đến chố này đến chỗ khác, bấm máy không ngừng.
Cầm bức ảnh mình hài lòng nhất của mình, nhiếp ảnh gia thỏa mãn cười : “Bức ảnh này chính là đỉnh cao của đời ta”.
Trên tấm ảnh, thiếu niên dựa trên nhuyễn tháp đưa lưng về phía ống kính, một cánh tay trắng nõn từ trong tay áo vươn ra, chống ở bên phải người, tạo thành một điểm tựa khiến cho thân nghiêng về bên phải.Hai chân thon dài hướng về phía trái, khẽ giãn ra , tất cả hầu hết được bộ trường bào màu đỏ đen che khuất, chỉ chừa ta bàn chân trắng nõn.Trường bào khẽ trượt xuống ở bên vai trái, bả vai mượt mà mê người trắng nõn cùng với màu đỏ nồng nhiệt và màu đen sâu lắng hợp lại càng làm tăng sự quyến rũ.Những lọn tóc màu tím rất dài lộn xộn nhưng không làm mất mỹ cảm mà trải rộng ra, che lại khôn mặt thiếu niên, lộ ra hai má đang hơi nghiêng một chút cùng đường cong khéo léo của quai hàm.
Tuy rằng chỉ là một bóng lưng, nhưng mà , thanh nhã , thanh lãnh , thuần túy , quyến rũ , nhìn như tất cả các điểm đều mâu thuẫn nhưng ở trên người thiếu niên này thì dường như những điểm ấy lại hòa hợp với nhau, vì vậy hiện lên mị lực chỉ thuộc về thiếu niên này, mị lực khiến cho người ta nhìn chăm chú không muốn rời mắt đi.
…………..
Thấy cảnh Tiêu Dật chụp hình cổ trang, Nam Cung Hạo Nhiên hốt hoảng, chính bản thân cậu ta cũng không biết là mình làm thế nào mà trở về nhà được.
“Chuột nhỏ, cháu bị trúng tà à ? ”.Nam Cung Hiên giơ tay quơ quơ trước mặt Nam Cung Hạo Nhiên.
Bất ngờ Nam Cung Hạo Nhiên nắm lấy bàn tay của Nam Cung Hiên nói : “Chú Út , cháu lại yêu mất rồi”.
END C115