CHƯƠNG 42 : MỘC GIA.
“Chào thầy”.
“Trò Tiêu à Ti Lưu Dật ,vào đi”.
Tiêu Dật mang theo bài tập của Lưu Minh giao cho riêng nó đi vào phòng làm việc của hắn.
“Đã làm xong hết chưa?”.Lưu Minh để cây bút trong tay xuống.
“Rồi”.Tiêu Dật đem chip bộ nhớ giao cho Lưu Minh.
“Ta vừa mới làm một đề khó,ngươi nhìn xem có nhầm lẫn hay không ?”.Lưu Minh chỉ chỉ vào cái bàn bên cạnh, một màn ảnh lơ lửng trên không trung chi chit chữ xuất hiện.
Tiêu Dật quen thuộc mà ngồi vào chỗ.
Lưu Minh rất sớm đã thấy đứa học trò này học tập rất nghiêm túc cho nên mới đặc biệt quan tâm đến nó.
Một thời gian lâu sau,hắn liền mơ hồ phát hiện ra tiềm lực của đứa bé này là vô hạn,hơn nữa tâm tư lại kín đáo.Hắn ngẫu nhiên giao lẫn cho nó một đề bài trong đám bài tập có độ khó cao,mà thời gian Tiêu Dật đưa lại bài giải tới ,những bài tập này cũng không có không giải quyết,không những thế nó luôn luôn đề cập đến vấn đề học được gì tại trường,những gì có thể viết đều viết rất tốt,thêm một chút thì thừa , bớt một chút thì thiếu.
Sau đó hắn thẳng thắn cùng Tiêu Dật nói rõ,làm cho nó có cái gì cũng biểu hiện hết ra,không cần suy nghĩ nhiều.
Mà Tiêu Dật đối với thầy giáo chuyên tâm vào những thứ học thuật đó , đối với mình khác hẳn người khác cũng không thấy để ý,cho nên cũng không phải tính toán đề phòng,cùng quan hệ của Lưu Minh giống như thầy trò mà cũng giống như đồng nghiệp cùng nghiên cứu.
….
“Là ở đây,là ở đây,công thức dùng sai rồi , nếu cứ như vậy , lại thêm cái này , là có thể tìm ra được đáp án”.
Tiêu Dật ngón tay chỉ vào màn hình , hai ba lần liền giải quyết ổn thỏa vấn đề của Lưu Minh.
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên ,nhưng tâm tình Lưu Minh vẫn khó có thể bình phục lại được. Vì sao,đầu óc thông minh như thế,lại vừa là một mỹ nhân mười phân vẹn mười , hiện tại lại biến thành tiểu thiếu gia của Ti gia,ông trời thật là đối tốt với Tiêu Dật quá đi ? Tại sao ta lại không có vận may như vậy?.
Đã quen với chuyện mỗi lần thay Lưu Minh giải quyết vấn đề thì sau đó hắn lại thất thần một thời gian dài,Tiêu Dật nhảy xuống ghế, chạy đến bên giá sách nhìn lướt qua.
Nhưng mà nói thật , làm giáo viên có thể kiếm tiền sao? Lưu Minh lại có một giá sách đầy sách,điều này làm cho Tiêu Dật lần đầu tiên tiến vào phòng làm việc của hắn mà cả kinh.Các loại sách lưu trữ rất đa đạng phong phú khiến cho Tiêu Dật đối với con người thành thật này có ánh mắt nhìn khác cùng với sự mong đợi, từ văn học,toán học , lịch sử ,chính trị ,nghệ thuật đến y học,du lịch,phong tục tập quán các dân tộc , đủ các loại.
“Thầy,đối với chuyện về Ti gia,ngươi biết được bao nhiêu?”.Tiêu Dật quay đầu sang hỏi.
“Hử? À , Ti gia ấy hả”.Lưu Minh phục hồi tinh thần lại “So với người bình thường biết nhiều hơn một chút,nhưng hẳn là cũng không nhiều hơn ngươi đâu”.
“Vậy đối với gia chủ Ti gia Ti Tu Dạ thì sao?”.
“Gia chủ Ti gia sao——— hắn không phải cha của ngươi sao?”.Lưu Minh khó hiểu mà ngó Tiêu Dật một cái “Cũng chỉ là bên ngoài đồn đại như vậy, lãnh huyết đế vương ,lãnh tĩnh vô tình,bộ dáng lớn lên kia, không hổ dang là cha của ngươi a…”.
Cắt ngang YY của Lưu Minh đối với Ti Tu Dạ,Tiêu Dật nói : “Ý của ta là lúc trước khi hắn là gia chủ Ti gia ,ví dụ như chuyện hồi nhỏ linh tinh các loại ấy”.
Từ khi nghe lời nhục mạ của Nam Cung Hạo Nhiên đối với Ti Tu Dạ ,trong lòng Tiêu Dật liền có một cục khó chịu.
Tiêu Dật vẫn là một tiểu hài tử sáu tuổi,bình thường cũng không có người để hỏi những vấn đề cơ mật này,cho nên mới hỏi Lưu Minh đối với kiến thức rộng của nó mà coi nó như người trưởng thành.
“Cũng không rõ ràng lắm,có điều là , nghĩ lại,có một thời gian ngắn giống như trong nội bộ Ti gia có rối loạn,sau đó Ti Tu Dạ liền được lên làm gia chủ Ti gia,khi đó chuyện ấy cũng trở thành bí mật không muốn người khác biết ”.
“Ta nói trò Ti Lưu Dật a,ngươi muốn làm gia chủ Ti gia sao?”.
Lưu Minh mong chờ nhìn Tiêu Dật , chỉ thấy Tiêu Dật thản nhiên mà liếc hắn một cái , rồi không nói gì.
Nhãn thần cái gì ,chỉ ngươi đươc hỏi bí sử của gia tộc,còn ta thì không được phép nhiều chuyện một chút sao ? Lưu Minh ủy khuất nghĩ.
“Mộc gia,ngươi hiểu có nhiều không?”.
Chợt nhớ đến lời đồn trong tiệc trà của phu nhân Wendy ,Tiêu Dật to mò hỏi .Thời điểm tùy tiện ngao du internet trước kia ,nghe nói qua Mộc gia luôn giấu mặt thần bí,nhưng đều là tin đồn .Mộc gia giống như đoạn tuyệt với nhân thế,ngay cả một trang web cũng không có.
“Bốn đại gia tộc của Lưu Kim, Ti gia cường thịnh nhất , Nam Cung gia vừa mới xuất hiện vẫn luôn đuổi theo sau , dáng vẻ rất kiêu ngạo, Liêm gia đã có từ lâu đời , danh môn vọng tộc , Mộc gia , thì được người ta gọi là ‘Hư Vô’ gia”.
“Hư Vô gia ?”.
“Thực ra , Mộc gia cùng với Liêm gia có chút giống nhau , Liêm gia là gia đình buôn bán thuốc đông y , còn Mộc gia thì lại nghiên cứu thuốc tây,về sau từ đơn giản chuyển lên phức tạp nghiên cứu hóa học,Mộc gia mở hơn mấy chục cái bệnh viện,nhưng ngoại trừ mấy cái bày ra bên ngoài cho người ta xem,liên hệ làm ăn đều do người bên ngoài ,người khác căn bản là không biết Mộc gia ở nơi nào.Cũng chính là bởi vì năm năm trước gia chủ kế tiếp Mộc Tuyết Dương vì tai nạn biến thành người thực vật,đưa đến bệnh viện cấp cứu khẩn cấp,khiến cho náo động,sau đó lần lượt người của Mộc gia xuất hiện trước công chúng”.
“Một năm trước,Mộc Tuyết Dương tỉnh dậy,tuy rằng vẫn còn đi lại bất tiện , nhưng cũng làm cho người ngoài nghi ngờ vô căn cứ nhao nhao lên,rốt cuộc là anh trai Mộc Tuyết Thần lấy tư cách là đại diện đối ngoại của Mộc gia phát biểu người có thể đoạt được chức gia chủ ni ,vẫn chính là em trai Mộc Tuyết Dương gia chủ kế tiếp đươc chỉ định mới có thể lên làm gia chủ ni”.
“Thầy , ngươi cũng biết khá nhiều a”.
Đôi mắt tử sắc của Tiêu Dật lóe lên, Lưu Minh được khen một câu như vậy cũng rất đắc ý.
Thầy,ngươi biết quá nhiều rồi.Ngay cả những tâm tâm niệm niệm muốn vinh hoa phú quý kia,đôi tai rèn luyện vô cùng nhanh nhẹn như phụ nữ khi vừa nghe thấy thông tin,thậm chí Mộc Tuyết Dương vừa tỉnh lại,ngươi cũng có thể biết chính xác thời gian hắn tỉnh,đối với phân tranh gia tộc rõ như lòng bàn tay.
Hóa ra , thầy giáo ,cũng không chỉ đơn thuần là một thầy giáo.
“Thời gian không còn sớm,ta phải về rồi”.Tiêu Dật đem sách để lại vị trí cũ , “Thầy , tạm biệt”.
“Ừ , tạm biệt…Ai da , lại quên cùng hắn nói chuyện này rồi”. Lưu Minh vừa cùng Tiêu Dật vẫy tay tạm biệt vừa chuyển đầu về phía màn hình máy tính,bỗng nhiên mới nhớ còn có chuyện muốn nói cùng Tiêu Dật.
“Quên đi,cũng không vội,ngày mai nói với nó cũng được”.
….
“Dương, thân thể ngươi còn chưa có khỏe , thật sự phải làm như vậy sao ?”.
Thanh niên ôn nhu mà thay chiếc chăn tốt trên giường thiếu niên.
Vừa mới nhắm mắt lại liền mở mắt ra,thiếu niên trong mắt lộ vẻ kiên quyết.
“Ta là lo lắng thân thể ngươi không chịu được, hơn nữa….”.
“Ta…muốn…đi…”
Âm thanh suy yếu khàn khàn cắt ngang lời nói của thiếu niên , từng chữ từng chữ cố sức mà nói ra.
“Ta muốn đi xem hắn”.
END C42.