CHƯƠNG 46 : SỬ THƯỢNG THÌ THỜI GIAN TỐI KHOÁI ĐÍCH THẤT LUYẾN.(LỊCH SỬ THỜI GIAN THẤT TÌNH NGẮN NHẤT).
Tiêu Dật có chút hơi buồn bực, bởi vì sao ư ? Bởi vì nó không hiểu tại sao lại lòi ra một ‘cái đuôi nhỏ’.
Cũng không biết mình ngày hôm qua đã làm cái gì sai , làm cho đứa trẻ không sợ trời không sợ đất này ba chân bốn cẳng bỏ chạy , sau đó sáng sớm hôm nay lại chạy đến trước cửa lớp nó ‘nằm vùng’, ngoại trừ lúc đi học , một tấc cũng không rời , gắt gao đi theo.
“Nguơi…”.
“Dật Dật là có chuyện gì muốn căn dặn sao ? Ta lập tức sai người đi làm”.
Tiêu Dật vừa mới định mở miệng, Nam Cung Hạo Nhiên liền ân cần mà nói một tràng.
“Dật , ngươi đừng để ý đến hắn , chúng ta đi ăn”.
Từ sáng nhìn thấy Nam Cung Hạo Nhiên liền nói ác ,châm chọc về phía hắn, nhưng hắn vẫn không để bụng , vẫn cứ như trước mà lấy lòng Tiêu Dật , càng về sau lại càng không để ý tới,ai thích hắn theo sau chứ , thật sự là không hiểu hắn đang đùa cái gì nữa , Ti Lưu Cẩn lắc đầu.
“Dật Dật muốn nếm thử món ăn nhà ta không ? Ăn rất ngon a”.
Nam Cung Hạo Nhiên nhiệt tình vẫn không giảm, đều là thân thích tương lai của mình , không nên cùng bọn họ so đo vẫn tốt hơn.
“Vì cái gì Dật Dật nhà chúng ta muốn ăn đồ ăn của ngươi ? Nam Cung Hạo Nhiên ngươi có bản lĩnh thì đấu tay đôi là được rồi , không cần chơi trò mờ ám”.
Ti Lưu Giác dễ kích động mà nghẹn tiếng, hắn là đến giữa trưa cùng bọn Tiêu Dật đi ăn cơm mới biết được cái tên họ Nam Cung này vẫn luôn làm phiền Dật Dật.
“Ơ ? Ta chưa nói gì sao ?”.Nam Cung Hạo Nhiên nghi hoặc.
Mặt khác, vẻ mặt của bốn đứa trẻ như có ý ngươi đã từng nói qua cái gì sao nhìn Nam Cung Hạo Nhiên.
“Ha , thì ra là như vậy , ta thiếu chút nữa quên mất”.
Nam Cung Hạo Nhiên gãi đầu, cười ngượng ngùng.
Ngày hôm qua suy nghĩ nửa buổi về kế hoạch theo đuổi tình yêu , thậm chí còn kéo cả Nam Cung Hiên cùng nhau nghiên cứu thảo luận.
Nghiên cứu thảo luận càng về sau, Nam Cùng Hiên vì để thoát khỏi Nam Cung Hạo Nhiên làm phiền, liền tố cáo với cha của chuột con là hắn cúp học , mới trong lúc Nam Cung Hạo Nhiên bị cha hắn ‘phục vụ gậy gộc’ lén lút trốn đi.
Cũng xem như Nam Cung Hạo Nhiên tinh lực tràn đầy, sau khi bị ăn đòn đau như vậy vẫn cố chấp theo đuổi con đường tình yêu của chính mình,trầm tư suy nghĩ, cuối cùng đã lập được một kế hoạch toàn vẹn.
Ngày hôm sau liền kích động mà chờ Tiêu Dật ở trước cửa lớp, thực thi bước đầu tiên của hắn ‘nhất cự li’ một là làm cho Tiêu Dật quen với sự tồn tại của bản thân, hai là lúc Tiêu Dật cần giúp đỡ, đúng lúc xuất hiện , thể hiện rõ năng lực của bản thân mình.
Nhưng mà, kế hoạch của hắn ‘hoàn mỹ’ như vậy , mà lúc đầu quên thông báo cho bọn họ, đem bọn Tiêu Dật và những người liên quan trở nên đầu óc rối tung rối mù.
“Ta thích Dật Dật , ta muốn kết hôn với hắn”.
Một câu như sét giữa trời quang, chấn động làm mọi người nửa ngày vẫn chưa có phản ứng.
Tiêu Dật cuối cùng cũng đã hiểu rồi , vậy đại khái là do tuyệt chiêu cười của bản thân mình gây nên.
Nhưng mà ,đứa trẻ này cũng rất dễ bị trúng chiêu rồi , còn không thì người ta nói là bị nụ cười hấp dẫn liền vừa gặp đã yêu.Chỉ có điều có lẽ bản chất của Nam Cung Hạo Nhiên này bất quá cũng chỉ là đặc biệt đơn thuần của một đứa bé mà thôi.
Măc dù bây giờ là nói như vậy,Tiêu Dật cũng không phải không biết là , không phải không có ai vừa nhìn thấy đã yêu , mà bởi vì hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ , bị thu hút bởi những người lớn mà rời xa đề tài tình yêu này. Chờ hắn dần dần trưởng thành thành một thiếu niên, phiền phức sẽ càng ngày càng nhiều.
“Ngươi nằm mơ giữa ban ngày à , ta còn không thèm gả cho ngươi , Dật Dật lại càng không phải nói”.Ti Lưu Du thật không ngờ lời nói của Nam Cung Hạo Nhiên ngày hôm qua là nghiêm túc.
“Ta không muốn lấy ngươi , trước hết ta muốn làm rõ điểu này, có đươc không , hơn nữa Dật Dật cũng không có phản đối”.Nam Cung Hạo Nhiên cảm thấy chính mình nói năng nhẹ nhàng , ngược lại lại bị cái người không có phong phạm thục nữ mắng cho một trận, ban đầu đã không vừa ý Ti Lưu Du rồi , bây giờ lại càng lửa cháy đổ thêm dầu.
“Ngươi, đi theo ta”.
Tiêu Dật ở một bên im lặng không lên tiếng, đối với Nam Cung Hạo Nhiên nói.
“Dật Dật (Dật) ”.Ba chị em Ti gia kinh ngạc mà nhìn bọn nó.
“Ừ”.Mà Nam Cung Hạo Nhiên được yêu mà kinh hãi liên tục gật đầu , trước khi rời đi còn như ra oai liếc Ti Lưu Du một cái.
…
“Ngươi nói ngươi thích ta , vậy ngươi vì cái gì mà thích ta?”.
Đến rừng cây bên kia,không đợi Nam Cung Hạo Nhiên mở miệng ra hỏi. Tiêu Dật liền nói.
“Ừm…thích thì là thích , lại còn phải có lí do sao ?”.Nam Cung Hạo Nhiên nghiêng đầu mà suy nghĩ nửa buổi.
“Là ngươi cảm thấy bộ dạng của ta xinh đẹp phải không ?”.Tiêu Dật không để ý đến câu trả lời của hắn.
“Ừ…ừ”.
“Là bởi vì ngươi nhìn ta cười , cảm thấy rất đẹp đúng không?”.
“Ừ…ừ . Ta nhìn thấy ngươi cười liền rất rất thích , tất cả trong đầu đều là hình ảnh ngươi đang cười nha!”.
Nam Cung Hạo Nhiên hăng hái bừng bừng mà miêu tả cảm giác thất thần ngày hôm qua.
“Vậy có phải sau này nếu ngươi gặp một người cười đẹp hơn ta , ngươi có phải liền thích hắn mà không thích ta nữa hay không ,vậy ngươi có phải cũng muốn lấy người kia đúng không?”.
“…Không phải như thế”.Nam Cung Hạo Nhiên vội vàng muốn giải thích lí do : “Chú của ta nói,phản ứng của ta khi nhìn ngươi , đều là phản ứng khi nhìn thấy người mình thích , sẽ không sai đâu”.
“Cho dù là ngươi thích ta, cũng không phải là ngươi yêu ta , lấy một người là phải ngươi yêu hắn mới được”.Tiêu Dật chậm rãi mà khuyên bảo, “Hơn nữa, ngươi thực sự xác định là ngươi thích ta sao? Chú của ngươi ăn chơi phóng đãng như vậy, chính hắn cũng không tìm được người muốn kết hôn, hắn như thế nào lại có thể khẳng định là ngươi thích ta chứ?”.
“Ta…ta…”.Nam Cung Hạo Nhiên cũng bị nói cho á khẩu , trong lòng bắt đầu lung lay rồi.
“Người khác nhìn thấy ta cười cũng giống như phản ứng của ngươi, rất bình thường , mới không giống như chú của ngươi nói như vậy. Thực ra chúng ta vẫn còn là những đứa bé ,có thể biết cái gì chứ ? Nghĩ nhiều như vậy cũng không có dùng a . Ta cũng không phải chán ghét ngươi , mọi người làm bạn bè , chơi với nhau không phải tốt hơn sao?”.
Lời nói của Tiêu Dật , làm cho trong lòng Nam Cung Hạo Nhiên đang bối rối như vớ được một sơi dây cứu mạng, ra sức gật đầu : “Đúng vậy , ta cũng nghĩ như vậy , chỉ tại chú của ta ở một bên nói lung tung ,ảnh hưởng tới ta”.
“Vậy, chúng ta bay giờ là bạn bè rồi phải không ?”.
“Ừ”.
Nam Cung Hạo Nhiên lòng tràn đầy vui mừng , làm bạn bè , đem những chuyện kia ném hết qua một bên , không biết mối tình đầu đáng thương của mình ngay tại lúc mới phát sinh đã bị bóp chết rồi , nhưng không ai vì nó mà khóc khiến cho càng thêm đáng thương hơn.
….
“Hạo Nhiên , hiện tại chúng ta cũng là bạn bè rồi, nên không thể nói dối đối phương nga”.Tiêu Dật trịnh trọng nhìn Nam Cung Hạo Nhiên : “Ta nghe đám chị Du nói, lần trước ngươi nói xấu cha ta, vì cái gì vô duyên vô cớ nói xấu hắn ?”.
“Lần trước ? À là lần tiệc trà kia a”.Nam Cung Hạo Nhiên suy nghĩ một chút “Chuyện đó là do mommy ta nói đó, hơn nữa cũng chỉ là nghe lén được .Xin lỗi a , ta không nên tùy tiện nói xấu daddy của ngươi”.
Cuối cùng, thăm dò cũng chỉ đến đó,rốt cục hỏi không ra được nhiều chuyện một chút.
Có phải mấy người có quyền lực trong gia tộc , đều hoặc nhiều hoặc ít biết được một số bí mật lưu truyền hay không ? Tiêu Dật trong lòng âm thầm nghĩ.
END C46.