CHƯƠNG 143 : TÌM KIẾM.
Trong phòng khách Ti gia, trên ghế salon có một người đàn ông ngồi , xung quanh thân hắn áp xuất giảm xuống thấp.Ngồi ở đó còn có hai thiếu nam thiếu nữ có khuôn mặt giống nhau, hận không thể càng ngồi xa hắn càng tốt, rồi lại không dám động đậy một chút , sợ sẽ đem khẩu pháo hướng về phía mình.
Quản gia Lâm Văn Thanh đứng ở bên cạnh , mặt không biến sắc liếc liếc đồng hồ , nhận được dấu hiệu cầu cứu liên tiếp của đại tiểu thư và nhị thiếu gia, bất chấp gian khổ mở miệng nói : “Ông chủ , tôi thấy , bây giờ cũng không còn sớm nữa , nếu không , tôi đi thúc dục”.
Ti Tu Dạ gật đầu , Lâm Văn Thanh vội vã chạy đi.
Bọn nó thoạt nhìn thì như hai anh em sinh đôi , nhưng trên thực tế cũng không có quan hệ mật thiết gì, kết quả thì : tùy tiện gọi điện về nhà nói rằng không ăn cơm chiều , ừ thì thôi vậy , nhưng mà bây giờ cũng đã mấy tiếng trôi qua rồi , ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu , thật ra còn muốn về nhà nữa không ?
Ti Tu Dạ càng nghĩ càng tức.
Hắn không phải không chú ý đến địch ý của Linh Ảnh giành cho hắn , cái loại chán ghét bọc trong vẻ ngây thơ vô tội.
Nhưng mà , vì cái lí do Tiêu Dật cuối cùng cũng có một người bạn có thể nói chuyện cùng, cho nên Ti Tu Dạ cũng không can thiếp quá nhiều,
Có điều , bây giờ, cái tên Linh Ảnh gan càng ngày càng lớn rồi , cũng không biết hắn đem Dật Dật lừa đến đâu rồi.
Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác chỉ cảm thấy mình thật là oan quá.Chỉ là về nhà ăn bữa cơm mà ngay từ đầu đã gặp phải bầu không khí âm u này.
Nếu như biết Dật Dật không về nhà ăn cơm , bọn họ thà ở bên ngoài muộn thật muộn , dù sao , không có Dật Dật thì quyết không về nhà.
Đáng tiếc là , nghĩ được như vậy cũng đã quá muộn màng rồi , bọn họ ăn cơm chiều mà nơm nớp lo sợ , chủ của nhà này ngồi ở đây , bộ dáng đợi người không thấy không rời, bọn họ phận làm con, nào dám quay về phòng , đành phải ngồi cùng.
Thực ra , cảm giác của hai chị em song sinh Ti gia đối với Linh Ảnh cũng không giống như Ti Tu Dạ , trong phạm vi lí giải được về em trai của bọn họ , dư ra một người bất kể là ngoại hình hay suy nghĩ giống Dật Dật thì cũng coi như là em trai.
Hơn nữa , Linh Ảnh ngoại trừ thỉnh thoảng hoặc thường xuyên nghịch mấy trò quái đản ra thì đối xử với bọn họ cũng không tệ lắm, cho nên Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác đối với phản ứng của daddy mình chỉ có thể liên tưởng rằng lòng độ lượng của daddy mình quá nhỏ , cực kì dễ nổi máu ghen.
“Ông chủ , hình như đã xảy ra chuyện , quản gia của Linh Ảnh thiếu gia nói : tiểu thiếu gia và Linh Ảnh thiếu gia từ lúc tối đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về ”.
Lâm Văn Thanh vẻ mặt khẩn trương chạy vào,
“Bọn nó đi đâu ?”.
Vừa nghe thấy những lời này, Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác tranh Ti Tu Dạ hỏi trước.
“Hai người tiểu thiếu gia đi cứu Y Ân thiếu gia bị bắt cóc”.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không ?”.
“Nhưng mà , có Dật Dật và Ảnh Ảnh, thực sự có chuyện xảy ra sao ?”.
“Không đúng , bọn nó chỉ có hai người , nhỡ may đối phương có vài trăm người, nếu như bọn nó nhất thời sơ suất…..”.
Trong lúc Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác thảo luận , Ti Tu Dạ bỗng nhiên đứng lên.
“Địa chỉ”.
Lâm Văn Thanh nhanh chóng hiểu ý, đem địa chỉ Y Ân bị giam nói cho Ti Tu Dạ.
Thấy Ti Tu Dạ nghe xong địa chỉ liền đi về hướng cửa, hai chị em song sinh cũng biết rõ ý của hắn , vội vàng chạy theo.
…….
Chờ đến lúc đám người Ti Tu Dạ lái xe đến địa chỉ đó, bên trong tòa biệt thự lẻ loi tối om kia, nhìn không ra một chút nhân khí nào.
Ti Tu Dạ và hai chị em song sinh phân công nhau ra hành động, nhanh chóng đem tòa biệt thự lục soát một lần.
“Tiểu Du , chỗ chị thế nào ?”.
“Chị chỉ phát hiện ra hai chiếc mặt nạ này”.Ti Lưu Du cầm trong tay hai chiếc mặt nạ.
“Bên daddy——–”.Ti Lưu Du nhìn về phía Ti Tu Dạ , nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền ngừng không nói nữa.
“Lúc em kiểm tra hành lang thấy có dấu vết đánh nhau”.Ti Lưu Du sắc mặt ngưng trọng nói.
“Vậy , bọn Dật Dật có hay không……..”.Ti Lưu Du căng thẳng không thôi.
“Không có vết máu”. Đây là câu Ti Tu Dạ nói.
Ti Lưu Giác cũng gật đầu phụ họa theo : “Đúng, không có vết máu , điều đó chứng tỏ bọn Dật Dật không nguy hiểm đến tính mạng”.
“Mục đích của bọn bắt cóc là Y Ân, bắt Dật Dật và Tiểu Ảnh để làm gì ?”.Ti Lưu Du bực dọc nói, cúi đầu xuống nhìn chiếc mặt nạ trong tay : “Mặt nạ này là của Dật Dật và Tiểu Ảnh rơi trên mặt đất, vẻ ngoài của bọn nó…….”.
Cô bất giác đem chiếc mặt nạ trong tay nắm chặt lại.
“Bất luận bọn chúng có nhận ra Dật Dật hay không , chỉ với vẻ ngoài…….”.Ti Lưu Giác vừa nghĩ đến khả năng đó , hung hăng đạp bức tường bên cạnh.
“Daddy , cha đi đâu vậy ?”. Hai người Ti Lưu Du nhìn Ti Tu Dạ xoay người bỏ đi liền hỏi.
“Trở về , tìm người”.
……..
Ti gia , lại một lần nữa náo loạn.
Một nhóm người từ núi Diêm Minh ra vào.
Tiêu Mẫn Nhi thất thỏm lo âu ôm Ti Lưu Duệ, Mộc Tuyết Dương và Mộc Tuyết Thần dùng lực lượng của Mộc gia hỗ trợ, Ti Hoàn nhíu chặt mày, ngay cả Ti Lưu Cẩn và Ti Tu Khải cũng vội vã trở về.
Đám người Diêu Quang không biết từ đâu nhận được tin, gọi điện đến hỏi , ngày hôm sau , mạng lưới tỏa ra khắp nơi bên ngoài Lưu Kim truy xét.
Ba ngày bốn đêm , ròng rã suốt ba ngày bốn đêm.
Bọn họ truy xét dấu vết bọn cướp , từ chỗ này đến chố khác , có nhiều lần , chỉ thiếu chút nữa là đuổi kịp, nhưng mỗi lần như vậy đều không thu được kết quả gì.
“Đám khốn nạn kia”.Ti Hoàn nghiến răng , kiên nhẫn hoàn toàn mất hết.
Ti Lưu Cẩn vỗ vỗ vai Ti Hoàn, đối với Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác, Mộc Tuyết Thần và Mộc Tuyết Dương đang ngồi xung quanh nói : “Nhất định là chúng ta đã bỏ sót chỗ nào đó , cho nên bọn chúng mới có thể chạy thoát được , chúng ta hãy suy nghĩ thật kĩ lại từ đầu”.
“Nhưng mà tôi bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không đúng, bọn chúng mang theo ba người , làm sao có thể chạy nhanh như vậy ? Hơn nữa , thân thủ và đầu óc của Tiểu Dật và Tiểu Ảnh đều hơn chúng ta”.Mộc Tuyết Thần nhẹ gõ gõ bàn.
Mộc Tuyết Thần rũ mắt xuống, lẩm bẩm : “Dật Dật , Tiểu Ảnh , Y Ân , Dật Dật , Tiểu Ảnh , Y Ân”.
“À !”.Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên . Cùng lúc đó, tại căn phòng sát vách , Ti Tu Dạ cùng với cấp dưới đang bàn tính phương án , sau khi xem tin tức trên TV , sắc mặt đại biến.
Cùng lúc này , Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác nhận được điện thoại của Diêu Quang.
“Chúng tôi đã bắt được bọn bắt cóc rồi, chính là ….”.Vẻ mặt của Diêu Quang không có chút thoải mái nào.
“Chính là cái gì ? Dật Dật có sao không ?”.Ti Lưu Du vội vàng hỏi.
“Là Y Ân , đúng không ?”. Mộc Tuyết Dương nhìn Diêu Quang.
“Cái gì ? Là Y Ân ? Có ý gì ?”.Ti Lưu Cẩn nghi hoặc.
Diêu Quang trên màn hình cười khổ : “Chúng tôi bắt được bọn bắt cóc Y Ân , cũng chính là Y Ân”.
Rất nhanh sau đó, từ trong phòng lao ra một đám người, nhìn thấy phía trước đám người là một người đàn ông , lập tức hô lên :
“Daddy , chúng ta tìm được Dật Dật rồi ,em ấy ở……”.
“Lâu đài cổ”.Giọng nói lạnh lùng của Ti Tu Dạ truyền đến, nhanh chóng ngồi lên xe.
Hắn làm sao biết được ? Mọi người cũng không biết tại sao , nhưng mà lần lượt từng chiếc xe một tiến về phía lâu đài cổ.
Trở lại căn phòng Tu Ti Dạ ngồi lúc trước, trên TV đang phát tin trực tiếp.
“……Sau khi trải qua nhiều khó khăn thăng trầm , tổng thống Ái Đức Hoa bày tỏ sẽ tiếp tục đảm nhiệm nhiệm kỳ tổng thống tiếp theo , ông sẽ cải cách thể chế kinh tế chính trị của M quốc hơn nữa, chúng tôi tin rằng ông ấy sẽ………”.
…….
Xe của đám người Ti Tu Dạ không gặp bất cứ trở ngại nào tiến vào lâu đài cổ , nơi nổi tiếng là tường đồng vách sắt.
Xe vừa dừng lại, đám người Ti Tu Dạ lần lượt xuống xe , lấy Ti Tu Dạ là người dẫn đầu, chậm rãi tiến về hướng đại sảnh của lâu đài cổ.
“Hoanh nghênh quang lâm , khách nhân tôn quí”.
Ở cửa đón tiếp vẫn là quản gia William cung kính ăn mặc cẩn thận tỷ mỷ.
Ti Tu Dạ mắt hững hờ đảo qua quản gia William , nhanh chóng đi vào.
Rồi sau đó Ti Hoàn nắm chặt lấy áo của quản gia William nói : “Chủ nhân của ông , đã giam Dật Dật ở chỗ nào ? Lúc trước còn dám lừa gạt chúng ta”.
Cho dù bị người khác hung tợn nắm áo,William vẫn duy trì thái độ kiểu mẫu của một quản gia.
“Chủ nhân đã ở trong đại sảnh chờ mọi người rồi , mời vào”.
………..
Ti Tu Dạ vừa tiến vào đại sảnh, liền trông thấy Linh Ảnh đang ngồi nhàn nhã uống trà bên cửa sổ.
“Dật Nhi đâu ?”.
Linh Ảnh tao nhã đặt chén trà xuống, nghiêng đâu : “Ta vẫn luôn không hiểu , rõ ràng vẻ ngoài của ta và Dật Dật giống nhau như đúc , vì sao ngươi chưa từng nhận nhầm ?”.
“Dật Nhi đâu ?”.
Mà ngày cả hiện tại , khi lòng ngươi đang hỗn loạn nhất, ngươi vẫn không nhận nhầm người, vì sao chứ ?
“Dật Nhi đâu ?”.
“Ngài Ti yên tâm, Dật Dật , cậu ấy không sao cả , còn rất tốt nữa đấy”.
Những người đi vào phía sau , nghe những lời này của Linh Ảnh , không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
“Mọi người đã tìm người khắp nơi rồi mới đến chỗ này , nói cách khác , chắc mọi người đã biết chuyện cả rồi chứ ?”.Ánh mắt Linh Ảnh đảo qua từng người một.
“Sau khi cùng Dật Dật cứu Y Ân, cậu liền liên kết với Y Ân , không biết dùng thủ đoạn gì , mang Dật Dật đến lâu đài cổ giam lỏng.Sau đó cậu sắp xếp cho Y Ân chạy khắp nơi , giả dạng dấu vết của bọn cướp”.Ti Lưu Du vẫn không nghĩ ra nguyên nhân Linh Ảnh làm như vậy.
“Với đầu óc của cậu , hơn nữa Y Ân chỉ có một thân một mình , cho nên hành động cũng trở lên nhanh nhẹn, đem chúng tôi đùa giỡn một vòng.Chúng tôi cũng là quá lo lắng cho nên bị loạn, cho rằng cậu cũng là người bị hại , đã quên mất việc suy xét góc độ kia”.Ti Hoàn trừng mắt nhìn Linh Ảnh.
“Ừm , không tệ”.Linh Ảnh đồng ý gật đầu.
“Cho nên, lại có thêm điểm đáng ngờ , cậu đã giúp Y Ân nhiều lần trốn thoát khỏi truy xét của chúng tôi như vậy, vì sao lại để cho người của Diêu Quang dễ dàng tìm ra vậy ? ”.Mộc Tuyết Dương nhìn Linh Ảnh : “Bời vì , Y Ân không cần chạy nữa, nói cách khác là không cần che dấu nữa , chúng tôi biết Linh ở chỗ này cũng không có vấn đề gì ”.
“Cậu đã làm gì Dật Dật ?”.Nghe Mộc Tuyết Dương nói như vậy, đối với thiếu niên đã được nghe từ lâu này , Ti Lưu Cẩn xuất hiện dự cảm không lành.
“Các ngươi phải biết rằng , ta dù có làm gì đi nữa cũng không tổn thương đến Dật Dật”.Linh Ảnh thành khẩn, khẽ mỉm cười nói : “À không đúng , ta lại quên mất rồi , không nên gọi là Dật Dật nữa , bây giờ , cậu ấy là Linh rồi”.
Nói xong , Linh Ảnh quay đầu lại nhìn về phía cầu thang.
“Linh , cậu tỉnh rồi à”.
END C143.