CHƯƠNG 97 : TRÙNG PHÙNG
“Cậu…….”.
Ti Lưu Cẩn xoay người lại, không dám tin mà nhìn Tiêu Dật.
“Không phải,”.Cậu lắc đầu : “Cậu không phải là …..Cậu đang gạt tôi……”.
Bản thân mình cũng đã nhận rồi, vậy mà còn không tin, xem ra việc cải trang của mình thật sự là quá tốt.
Tiêu Dật nở nụ cười : “Mình là Dật đây”.
“Nụ cười này…”.Ti Lưu Cẩn thì thầm, bấp chấp mình bị thương, tiến lên nắm lấy hai bả vai của Tiêu Dật : “Cậu đúng là Dật rồi.Nhưng mà,hình dáng của cậu,mắt của cậu……”.
Kéo Ti Lưu Cẩn đang kích động ngồi xuống giường, Tiêu Dật trấn an nói : “Cậu nằm xuống trước đã, người vẫn còn yếu như vậy, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.Chuyện của mình, sau này sẽ giải thích rõ ràng với cậu”.
“Không,”.Ti Lưu Cẩn gắt gao giữ lấy tay Tiêu Dật : “Có phải cậu lại không từ mà biệt nữa không ?”.
“Mình đi lấy thuốc cho cậu”.Tiêu Dật bất đắc dĩ nói : “Mình bây giờ là Tiêu Lăng,có thể đi được đâu chứ ? Bộ dạng của cậu thế này mà để cho chị Du và anh Giác nhìn thấy, nhất định hai người ấy sẽ cười cậu cho mà xem”.
“Mình mặc kệ, lần này tìm được cậu rồi, sẽ không cho cậu có thẻ chạy một lần nữa ———À, đúng rồi, Tiểu Du và Tiểu Giác! Cũng nên báo tin cho bọn họ biết nữa !”.
Nói đến giữa chừng, Ti Lưu Cẩn bỗng nhiên nhớ tới, vội vàng từ trên giường nhổm dậy.
“Cậu,”.Tiêu Dật đè cậu ta xuống : “Ngoan nằm im ở đây! Mình sẽ liên lạc với bọn chị Du, như vậy đã được chưa ?”.
“Nhưng mà……….”.
“Không nhưng nhị gì hết ! Nhắm mắt vào, ngủ đi !”.
Tiêu Dật cảm thấy mình như đang nói chuyện với đứa trẻ tám tuổi, chỉ có dùng lệnh mới có hiệu quả.
Nhìn thấy Ti Lưu Cẩn ngoan ngoãn nghe lời mình mà nhắm mắt lại, Tiêu Dật đi ra ngoài chuẩn bị thuốc cho cậu ta.
Tiêu Chinh ngồi ở phòng ngoài của phòng bảo vệ, thấy Tiêu Dật đi ra, liền đi qua.
“Tiểu Lăng, cậu bé kia, thế nào rồi ?”.
Vừa ở bên ngoài nghe mang máng tiếng nói chuyện của bọn nó, xem chừng giống như rất kích động.
“Dạ, không có việc gì,”.Tiêu Dật cầm lấy thuốc ở trên bàn nhìn một chút, rồi nói : “Ông ngoại, trước kia cháu vẫn chưa đề cập với ông về chuyện liên quan đến bố cháu”.
Vỗ vỗ bả vai của Tiêu Dật, Tiêu Chinh trìu mến nói : “Không sao, bất kể là chuyện gì, cháu vẫn là cháu ngoại của ông”.
Tiêu Dật ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chinh, nó nhất định phải nói rõ với Tiêu Chinh, bởi vì vài ngày nữa, chắc là sẽ không yên ổn.
“Ông ngoại, Lăng Tiêu là tên gỉa hiện tại của cháu, Trước lúc cháu sáu tuổi, tên là Tiêu Dật, sau sáu tuổi, cháu được gọi là Ti Lưu Dật”.
Họ Ti ư ? Tiêu Chinh không kiềm chế được mà trừng mắt, run rẩy mà chỉ vào cánh cửa của phòng trong.
Tiêu Dật hiểu ý nói : “Đúng vậy, Ti Lưu Cẩn là anh của cháu”.
Thấy Tiêu Chinh một lúc lâu không nói câu nào, Tiêu Dật tưởng rằng ông tức giận : “Ông ngoại, cháu không cố ý muốn gạt ông.Bởi vì , lúc trước xảy ra rất nhiều chuyện nên cháu mới….”.
“Ông đã nói rồi, cháu vĩnh viễn là đứa cháu ngoan của ông, Tiểu Lăng,à, không,ông phải, ông phải gọi cháu là gì đây nhỉ ?”.
“Ông ngoại cứ gọi cháu là Tiểu Lăng là được rồi.Cháu thấy ông ngoại không nói gì còn tưởng là ông đang giận cháu nữa chứ”.
“Không phải, cháu nói xem, mẹ cháu thì như vậy, sao có thể liên quan đến Ti gia được chứ ? Cái tên chủ nhân của Ti gia kia, có GU thẩm mỹ rất khác người hay sao ?”.
Nghe Tiêu Chinh cảm thán, Tiêu Dật nhịn cười, chuyện bên trong đó rất phức tạp, chờ ông tiêu hóa hết chuyện của mình với Ti Lưu Cẩn, chuyện này để sau này sẽ chậm rãi giải thích với ông sau vậy.
……….
Trước cổng trường đại học Vân Khai, có một chiếc xe thể thao nhanh như chớp đỗ lại.
Không đợi xe dừng hẳn, đã có hai người từ trong xe nhảy xuống, phi như bay về hướng phòng của người gác cổng.
“Dật Dật ! Dật Dật!”.
“Dật Dật đâu ?”.
Tiêu Chinh bị hai người đột ngột xông tới làm cho hoảng sợ, lại giật mình nhìn đôi song sinh long phượng có chút quen quen.
Đã gặp ở đâu rồi nhỉ ? À , là ngày Ti Lưu Cẩn đến, như vậy bọn họ chính là……..
“Em ở trong này”.
Tiêu Dật ở phòng trong giúp Ti Lưu Cẩn thay băng gạc thì nghe thấy giọng nói ở bên ngoài, chỉ thấy hai người vẫn tranh cãi om sòm như trước đây.
“Dật———Cậu là ai ?”.
Lúc Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác đang định nhào tới ôm một cái thật nhiệt tình, nhưng phát hiện người nói chuyện là một thiếu niên đẹp tuyệt trần mà họ không quen, liền lập tức dừng lại.
“Hai người nói xem em là ai ?”.Tiêu Dật cười nhìn hành động của hai chị em song sinh.
Thiếu niên kia nở nụ cười, làm cho bọn chúng có cảm giác say mê kì diệu cùng choáng váng quen thuộc,khiến cho mắt của hai chị em sáng bừng lên.
“Là Dật Dật, đúng là Dật Dật rồi”.
Vừa kêu lên vừa chen lấn tiến về phía trước ôm lấy Tiêu Dật.
“Hai cái người này, có phiền hay không, không thấy em đang bị thương nằm trên giường sao ?”.
Ti Lưu Cẩn nằm trên giường bất mãn nhìn ba người ôm nhau ở ngoài cửa.
Bọn Ti Lưu Du lúc này mới buông Tiêu Dật ra.
“Ôi, vị này chẳng phải là cậu chủ Ti thân thủ phi phàm của chúng ta sao, nói là không cần dùng vệ sĩ bảo vệ, thật sự rất lợi hại a”.
“Tiểu Du, chị nhìn nhầm rồi, cậu chủ Ti tiếng tăm lừng lẫy sao lại bị người ta đánh bị thương nằm trên giường được chứ ? Cậu ấy phải là vũ trụ vô địch ấy nha”.
Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác một tung một hứng trêu trọc Ti Lưu Cẩn.
Không biết là do tức giận hay là do xấu hổ mà mặt Ti Lưu Cẩn đỏ bừng bừng , trừng mắt nhìn đôi chị em song sinh đang cười trên nỗi đau khổ của người khác.
“Là tại bọn chúng đánh lén, là đánh lén đó , có biết không ! Còn nữa, em dù gì cũng là em trai của hai người, nếu như là anh chị của những người khác khi nhìn thấy em mình đang nằm như thế này ở trên giường đã sớm quan tâm hỏi han không thôi rồi, đâu có như hai người bây giờ”.
“Làm ơn đi, không phải bây giờ em đã không có việc gì rồi hay sao ?”.
“Đúng nha, hơn nữa lại còn có Dật Dật ở bên cạnh thì làm sao có chuyện gì được chứ ?”.
Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác một trái một phải đứng cạnh Tiêu Dật, còn thân thiết mà khoác vai Tiêu Dật, khiến cho Ti Lưu Cẩn tức đến đỏ mắt mà không có bắt bẻ được lời nào.
“Được rồi, hai người đừng trêu cậu ấy nữa, lúc đó cậu ấy bị thương không nhẹ đâu”.
Tiêu Dật thực sự bó tay với ba chị em nhà này.
Bọn Ti Lưu Du trêu trọc cũng chỉ là ngoài miệng thôi, lúc trước khi nghe được chuyện Ti Lưu Cẩn gặp chuyện, người nào người lấy gấp đến độ chạy vòng vòng.
“Xem em còn dám nghênh ngang nữa không”.Đi qua ngồi cạnh Ti Lưu Cẩn, Ti Lưu Du lộ ra ánh mắt đau lòng.
“Sau này phải ngoan ngoãn mà dẫn theo vệ sĩ, biết không ?”.Ti Lưu Giác cuối cùng cũng có chút ra dáng là một người anh.
“Được rồi, Dật Dật, hình dáng và mắt của em, sao đều thay đổi vậy ?”.
Chờ đến lúc mọi người cùng ngồi xuống, Ti Lưu Giác đột nhiên hỏi.
“Màu mắt sao, dùng chút thuốc nước là có thể thay đổi, dù sao màu tím cũng quá gây sự chú ý của mọi người”.
Tiêu Dật tự mình nghiên cứu chế ra loại thuốc nhỏ mắt có thể thay đổi màu mắt, nhỏ vài giọt vào mắt, vài phút sau sẽ tạo thành một lớp mỏng có màu sắc, vì vậy sẽ che phủ đi màu mắt ban đầu.Nếu như muốn trở lại như trước, chỉ cần dùng nước nhỏ mắt hòa tan lớp mỏng bên ngoài là được rồi.
“Là vậy sao ? So với diện mạo của Tiêu Dật trước kia cũng không có kém bao nhiêu,căn bản là không nhận ra.Chẳng lẽ là thuật cải trang ?”.Ti Lưu Du tò mò nhìn Tiêu Dật.
“Chuyện này hả,là trước kia em………….”.
……
“Là như thế sao”.
Lúc Tiêu Chinh bưng nước vào ,đập vào mắt chính là hình ảnh : ba người đang tập trung lắng nghe Tiêu Dật nói.
“Ông ngoại”.Tiêu Dật quay đầu lại.
“Ông thấy các cháu nói chuyện cũng hơn nửa ngày rồi, nên bưng vào một ít nước trà”.Tiêu Chinh cười.
“Ông ngoại ?”.
Ba người kia kinh ngạc mà hô to lên.
“Đúng vậy, đây chính là ông ngoại của em”.Tiêu Dật giới thiệu cho bọn chúng về Tiêu Chinh.
“Dật, cậu cũng có ông ngoại sao ?”.Lời của Ti Lưu Cẩn vừa vọt khỏi miệng,cảm giác có gì đó là lạ, ngay lập tức sửa lại : “À, không phải, ý tớ nói là, dì Tiêu cũng có daddy sao ?”.
“Đương nhiên rồi, nếu không thì mấy người nghĩ mommy của em chui từ trong tảng đá ra sao ?”.Tiêu Dật khó hiểu mà nhìn bọn chúng.
Ba người bọn Ti Lưu Du gật đầu lia lịa.Thì ra Tiêu Mẫn Nhi cũng có daddy nha, lại là một người cha bình thường như vậy, thật là không thể tin nổi.
“Ha ha,”.Tiêu Chinh không nhịn được mà cười rộ lên : “Xem ra, Mẫn Nhi làm không ít người đau đầu a”.
“Vâng vâng, đúng là như vậy”.Ba đứa gật đầu như gà mổ thóc.
“Dì Tiêu rất thích cùng chị Thu bắt chúng cháu mặc những bộ quần áo rất dị”.
“Dì Tiêu luôn luôn chơi xấu tính”.
“Dì Tiêu còn luôn muốn dụ bắt Dật Dật !”
“Mẫn Nhi chính là như thế , nhớ năm đó, nó a, …….”.
Tiêu Dật nhìn một già ba trẻ trước mặt mà kinh ngạc, cái này thì gọi là gì ? Bạn vong niên () sao ?
()Bạn vong niên :bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.
……….
“Ông chủ”.
Lâm Văn Thanh gõ cửa đi vào.
Ti Tu Dạ tới đây để ủy thác cho ‘Sát’, tiện thể giải quyết một số công việc cho nên đến giờ vẫn chưa trở lại Lưu Kim.
“Vừa mới nhận được tin từ Ti gia, cậu ba bị thương , cô cả và cậu hai cũng đã đến đây”.
“Ừ”.Ti Tu Dạ nhàn nhạt lên tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.
“Ông chủ không tới thăm một chút sao ?”.Lâm Văn Thanh hỏi dò một câu.
Ti Tu Dạ không trả lời.
Lâm Văn Thanh ở trong lòng âm thầm thở dài, mình đang nghĩ cái gì chứ, ngoại trừ cậu út ra, ông chủ tính tình lạnh lùng như vậy còn có thể chú ý đến ai được nữa chứ ?
“Còn có, căn cứ vào những gì vệ sĩ âm thầm đi theo bọn cô cả báo cáo lại, bọn họ gần đây rất thân với một thiếu niên tên là Lăng Tiêu.Đây là bản báo cáo của vệ sĩ đưa tới”.
Lâm Văn Thanh đem tài liệu đặt lên trên bàn, thấy Ti Tu Dạ không có phản ứng gì , chỉ yên lặng lui xuống.
Xử lý xong công việc, Ti Tu Dạ trong lúc vô ý chạm vào bản báo cáo của vệ sĩ đưa tới, làm lộ ra góc của một bức ảnh.
Giống như là có ma xui quỷ khiến, hắn chậm rãi đưa tay lấy bức ảnh kia ra.
Con mắt màu xanh lam mờ mờ lóe ra một tia màu tím.
Cái này là……
END C97.