Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma

Chương 28: Chương 28




Chương 26

Hai người miễn cưỡng ổn định thân mình.“Đỗ tiên sinh, đó là một hiểu lầm, chúng tôi chẳng qua chỉ muốn mời Lê tiểu thư làm khách.”

Cho dù có chức trách bảo vệ Lê Thiên Vẫn, hắn cũng không nên tức giận như thế.Phản ứng của hắn như là Lê Thiên Vẫn không chỉ là đồng bọn mà còn là cô gái hắn yêu.

“Các ngươi làm cô ấy bị thương.” Ngữ khí vẫn bình thản nhưng cũng đã tuyên bố tội trạng của bọn họ.

“Hắc tiên sinh chỉ căn dặn, muốn để cô gái kia còn sống!” Trong đó có một người quát, tay nhanh chóng đưa vào trong ngực.

Lúc này lấy ra không phải là bộ bài xì phé, mà là cây súng đen chợt lóe dưới ánh mặt trời.“Đi tìm đường chết đi!” Người nọ hô, giơ súng nhắm trúng.

Thiên Vẫn trừng lớn mắt, ngay cả la lên cũng chưa kịp ,đảo mắt một cái chuyện đã chấm dứt, cô ngay cả cơ hội lo lắng thay Đỗ Ưng Dương cũng không có.

Cây súng còn chưa có nhắm trúng, bóng dáng cao lớn lấy tốc độ quỷ dị tiến lên, mau lẹ đến làm cho người ta kinh ngạc. Hắn nhanh chóng cầm lấy thân súng,người đó sững sờ ngay cả mắt còn chưa kịp nháy một cái, họng súng đã quay ngược lại nhét vào trong miệng đối phương.

“Đây là đáp án của các ngươi sao?” Đỗ Ưng Dương nhe răng cười, biểu tình tàn khốc vô tình, làm cho người ta tuyệt không hoài nghi hắn sẽ hạ cò súng.

Người đang ông đang ngậm khẩu súng liên tục lắc đầu dường như muốn khóc ra, trong đầu hắn đã hiện lên cảnh óc của mình bị bắn tung tóe ra đường.

Dù sao chỉ còn có con đường chết, tên còn lại quyết tâm buông tay. Mắt thấy tận dụng thời cơ,hắn ti bỉ triển khai đánh bất ngờ.

Tay sờ soạng sang bên hong, vừa vặn sờ thấy mấy cây sắt lúc trước bị Thiên Vẫn làm nổ ra tùm lum. Hắn nắm chặt cây sắt, mạnh mẽ đánh đến cái ót của Đỗ Ưng Dương, ý có chủ tâm đưa người vào chỗ chết.

“A!” Lúc này đây, Thiên Vẫn hô lên, tim nhảy đến cổ họng, thiếu chút nữa không bật ra ngoài.

Hai tròng mắt lạnh lẽo thản nhiên đảo qua, tay cầm súng không hề động còn tay kia dễ dàng đỡ lấy, mượn lực dung lực chẳng những gậy sắt lập tức bị bẻ gẫy, ngay cả cánh tay người nọ cũng xoay thành mất tự nhiên.

Trong đường tắt vang lên một tiếng la, thanh thúy nhưng không vui tai, làm cho người ta liên tưởng đến bẻ gẫy xương gà. Tiếng kêu sắc bén rên vang tận mây xanh, sắc mặt người nọ xanh trắng, thân thể co giật.

Đỗ Ưng Dương vẫn là duy trì vẻ mặt lãnh khốc,không nửa điểm thương hại, một tay vung lên đỡ lấy cây gỗ, tiếp theo phất tay giương lên,một người trưởng thành lại giống như con nít thẳng tắp đụng vào vách tường cứng rắn bên cạnh.

Lại là một tiếng kêu rên, đầu người nọ hướng bên cạnh lập tức ngất đi. Theo góc độ nhìn hai chân của hắn vặn vẹo kỳ lạ, xem ra xương đùi đại khái đã bị gãy.

Hình ảnh trước mắt làm cho Thiên Vẫn kinh hãi không thể nhúc nhích.Cảm xúc lo lắng đã chuyển biến thành khiếp sợ.

Cô chẳng qua chỉ là nghe nói Đỗ Ưng Dương đáng sợ đến cỡ nào,cô lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy.Người đàn ông trước mắt này hoàn toàn giống như một người khác, lãnh khốc không có độ ấm, tàn nhẫn giết hại con mồi tới tay.

Đây chẳng lẽ mới là mặt thật củaĐỗ Ưng Dương sao? Nhưng mà cô lúc trước cũng từng cảm nhận được hắn còn có nhân tính, cô rõ ràng nhìn thấy cặp con ngươi hung ác nham hiểm kia có cảm xúc dịu dàng……

Không, không đúng! Hắn tuyệt đối không phải là người tàn khốc như vậy!

“Ngăn cản hắn! Cô là người lãnh đạo Tuyệt Thế, hắn sẽ nghe theo mệnh lệnh của cô.” Thiên Vẫn bối rối nói, nắm chặt cánh tay Thượng Quan Mị, tầm mắt không dám rời đi Đỗ Ưng Dương, sợ cô phân tâm một chút hắn sẽ hạ độc thủ.

“Hắn sẽ không nghe tôi.” Thượng Quan Mị vỗ về mèo con, thờ ơ lạnh nhạt không tính nhúng tay.

“Tôi không muốn hắn giết người.” Thiên Vẫn dậm chân, gấp đến độ muốn khóc lớn.

“Vậy đi ngăn cản hắn đi, hắn đại khái chỉ nghe lời cô nói.” Thượng Quan Mị quay đầu lại, mắt phượng nhìn chăm chú vào Thiên Vẫn, ý bảo tự bản thân cô đi xử lý.

Hắn chỉ nghe lời của cô? Làm sao có thể?Cô thật sự có lực ảnh hưởng lớn đến hắn thế sao?

Thiên Vẫn cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không có thời gian nghĩ nhiều, đã muốn ba bước hai bước nhào đến phía trước.

“Không được! Không được giết người!”Cô từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy hắn, hai tay ôm chặt eo của Đỗ Ưng Dương,cô còn có thể cảm giác được hắn đang tức giận.

“Buông tay.”Giọng Đỗ Ưng Dương vang lên, xuyên thấu qua thân thể truyền đến,có thể nghe ra hắn không vui.

“Ngoại trừ anh buông người kia ra, nếu không em cũng không buông.” Thiên Vẫn thậm chí đem hai tay ôm chặt người hắn, dùng sức giam giữ chặt chẽ, mười ngón nắm thật chặt.Cô hạ quyết tâm muốn cứu người kia ra.

Ông trời, từ trong miệng sư tử cứu miếng thịt béo ra so với việc này còn dễ dàng hơn!“Bọn họ làm em bị thương nên phải chết.” Hắn lặp lại tội trạng, tầm mắt lạnh như băng lưu lại ở khuôn mặt trắng bệch của đối phương.

Phẫn nộ thật đáng sợ như là muốn cắn nuốt người kia.Cô rất sợ hãi, không phải sợ cơn thịnh nộ của hắn, mà là sợ thần trí của hắn bị phẫn nộ nuốt hết.

“Không, không được giết người, chúng ta trở về.” Cô nhắm chặt hai mắt dùng hết sức lực ôm hắn, dù có bị liên lụy cũng tuyệt không buông tay.“Chúng ta về nhà đi, được không?” Cô dùng sức hô, nước mắt đảo quanh ở trong mắt.

Không biết là trong lời nói của mình có tác dụng như thế nào ngoài ý muốn xúc động chốt mở, Thiên Vẫn kinh ngạc phát hiện thân hình mình đang dần dần mềm hoá,trong bầu không khí phẫn nộ như là tuyết gặp được ánh mặt trời chậm rãi hòa tan.

Sau một lúc lâu sau, Đỗ Ưng Dương quay đầu lại, cúi đầu chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy có chút khó xử.

Cô hé môi không biết là cái gì khiến cho hắn thay đổi chủ ý, nguyện ý nghe lời cầu xin của cô.

Sau đó Đỗ Ưng Dương nhìn cô rất lâu, lâu đến cô dường như nghĩ đến thế giới sẽ biến mất, mà ánh mắt kia nhìn thấu tụ linh hồn. Cô không hiểu cho nên có chút hoang mang,ở trong con ngươi thâm thúy không thể có ngôn ngữ, chỉ có thể sững sờ nhìn lại hắn.

Duy nhất có thể xác định là lửa giận trong con ngươi của Đỗ Ưng Dương đã biến mất không thấy, hai người kia không hề lo tánh mạng của mình nửa.

Sau một lúc lâu sau Đỗ Ưng Dương ra lệnh.“Cút.” Hắn ngắn gọn nói.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, làm cho người nọ quỳ trên mặt đất thiếu chút nữa không ôm hôn lên chân Thiên Vẫn, cảm ơn công cứu mạng của cô. Khiêng đồng bọn đang hôn mê, người nọ nhanh chóng lên xe, nhấn ga thật mạnh, dùng tốc độ đua xe bão táp mà đi.

Thượng Quan Mị thủy chung ẩn thân ởtrong góc đi lên phía trước, trên khuôn mặt xinh đẹp có một chút nụ cười, như là nhìn thấy hình ảnh làm người ta vừa lòng.“Đám người kia cũng đi rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi. Tôi đã thông báo bác sĩ đợi mệnh, chờ Thiên Vẫn về rồi trị liệu vết thương.” Cô mỉm cười nói, thay phiên nhìn hai người.

“Nên đi trở về.” Đỗ Ưng Dương lại lần nữa nheo lại ánh mắt sâu xa khó hiểu nói,.

Lửa giận tro tàn lại cháy,tuy rằng không giống dọa người như ban nãy. Tầm mắt của Đỗ Ưng Dương một lần nữa trở xuống thân thể của cô.

Thiên Vẫn rụt lui cổ, cô hoài nghi hô vận rủi m nay còn chưa có chấm dứt.

Rõ ràng là mùa hè oi bức,nhưng độ ấmbên trong kiến trúc ngũ giác lại thấp đến có thểnuôi chim cánh cụt.

Trong phòng khách có không ít người, toàn cố nén cười, khoanh tay đứng nhìn.

“Anh tức giận sao?” Cô nhỏ giọng hỏi, tính đẩy cánh tay của Đỗ Ưng Dương.

Con ngươi đen đảo đến nhìn chằm chằm vào cô nhưng không có trả lời. Chẳng qua liếc mắt một cái mà bốn phía liền nổi lên gió lạnh.

Hu hu lạnh quá lạnh quá a….!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.