Chương 30
Xác định hình ảnh trong cửa trẻ con không nên nhìn, Định Duệ cẩn thận đóng lại cửa, ngăn cản cảnh xuân bên trong tiết ra ngoài.
Quay người lại, hắn bị đám người phía sau làm sợ hết hồn.“A, các ngươi ở trong này làm cái gì?” Hắn vỗ vỗ ngực,tim còn đập thình thịch.
Không biết khi nào thì sau lưng lại xuất hiện mười mấy người nam nữ đều có, tất cả đều là thành viên trong “Tuyệt Thế”. khách trọ và khách tìm hiểu đều đến đông đủ,muốn đến đây nhìn náo nhiệt.
“Bọn họ đang làm cái gì?” Quỷ Diện dẫn đầu tò mò đặt câu hỏi. Đỗ Ưng Dương sẽ không chuẩn bị đóng cửa lại đánh mông phấn của Thiên Vẫn chứ?
Định Duệ đem hai ngón tay chạm vào cùng một chỗ, a môi.“chụt chụt.” Hắn bắt chước thanh âm khi hôn môi.
“Gì?” Quỷ Diện hơi hơi sửng sốt, phản ứng không kịp.
“Ack, cha hắn rất kiên trì, muốn ôn tập lại với mẹ hắn…… Ack, sử dụng phương thức cứng rắn.” Hắn cân nhắc cách dung từ.
Ở đây đều là người thông minh lập tức liền đã hiểu, tất cả đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ
“Mẹ bị ức hiếp a?” Tiểu Dụ lo lắng nói. Cô thấy mẹ bị đè lên, như vậy không phải rất nặng sao? Mẹ sẽ bị đè ép!
“Tiểu Dụ ngoan, kia…… Ack, không tính là ức hiếp nha.” Được rồi, có thể tính một chút!
Quyết định nơi đây không nên ở lâu, Định Duệ vung lên hai tay, ý bảo mọi người tản đi. Mọi người biết điều tất cả đều khẽ bước thối lui, rất sợ bị Đỗ Ưng Dương bắt được, nhất định phải trước thời gian đi gặp diêm vương.
Định Duệ ôm Tiểu Dụ đi ra ngoài,nhưng cô gái trong lòng lại không chịu im lặng.
“Vì sao chú ấy cởi quần áo của mẹ nha?” Cô hỏi. Vừa mới ghé vào cửa nhìn lén, nhìn thấy áo sơmi của mẹ bay trên mặt đất, cũng không phải muốn tắm rửa tại sao phải cởi quần áo a?
“Có người nào ăn quýt mà không cần lột da không?” Định Duệ nhún vai, chọn ví dụ dễ hiểu nhất để nói.
Tiểu Dụ mở miệng to, cái hiểu cái không, ý là nói mẹ cũng bị “Ăn” sao?
“Anh đã thật lâu có thêm một em gái.”
“Em không phải là em gái của anh sao?” Hai mắt Tiểu Dụ đẫm lệ lưng tròng, cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn chau lại.
“Đồ ngốc,anh không xem em là em gái đâu nha.”
“Vậy anh xem em trở thành cái gì?” Cô bé kéo ống tay áo của Định Duệ, nhỏ giọng hỏi.
Chú bé không trả lời chẳng qua chỉ mỉm cười,nghiêng người hôn nhẹ lên trán .
Ngoài cửa mọi người tản đi, bên trong chiến tranh nóng bỏng.
Má phấn của Thiên Vẫn đỏ hồng bị ôm đến giường lớn mềm mại. Ánh mặt trời rọi vào bên trong làm cho tất cả đều không chỗ nào che giấu.Cô run rẩy ngay cả tầm mắt cũng không hiểu được nên nhìn ở đâu, cả người giống như côn trùng cong bộ lông lên, trốn ở góc khuất nhất giường lớn.
Tiếng động cởi quần áp, làm cho cô tò mò lén quay đầu đi.
Ông trời! Hai má của cô thật nóng a, vội vàng chôn đầu trong gối bông mềm mại không dám nhìn lại.
Đỗ Ưng Dương cởi sạch quần áo, thân hình cao lớn ngăm đen rắn chắc, tràn ngập tính xâm lược đi về phía cô. Tuy rằng chẳng qua vội vàng liếc mắt một cái, nhưng tất cả đã thu vào trong đáy mắt của cô.
Tim của Thiên Vẫn đập thình thịch, hai mắt đóng thật chặt.
Đầu bên kia giường lớn có động tĩnh, thân hình to lớn tiến đến, hơi nóng nam tính dán lên da thịt,hai cánh tay kiên cố ôm vòng eo mảnh khảnh của cô.
Cô còn chưa kịp hít sâu liền cảm thấy một trận choáng váng, thân thể nhỏ nhắn đã bị lật lại, bị hắn áp chế dưới than thể.
“Ack, chúng ta đổi thời gian địa điểm khác được không?” Cô tranh thủ muốnhoãn thi hành hình phạt còn có ý muốn chạy trốn.
“Không được.” Đỗ Ưng Dương chậm rãi nói, thân hình cường tráng nam tính đè xuống,cô không tự chủ được bật ra một tiếng thở dốc, bất lực trong nháy mắt.
Đỗ Ưng Dương ôm ấp cùng với sức nặng thân hình, mơ hồ có trong trí nhớ cô.Thân thể nặng mà vững chắc làm cho cô thở dốc ra tiếng, khó nhịn hoạt động thân mình lại chính là gia tăng cọ sát giữa hai người, vật rất tròn mềm mại không ngừng dụi qua ngực rắn chắc của hắn, nụ hoa càng thêm đỏ bừng.
Da thịt non mềm và da thịt ngăm đen thô ráp cọ sát mang đến hỏa diễm cực nóng, hô hấp hai người đồng thời trở nên dồn dập.
“Nhớ rõ này đó không?” Đỗ Ưng Dương thấp giọng hỏi, lời lẽ tham tiến vào trong miệng cô, hai tay không khách khí vuốt ve xoa nắn nhũ phong non mềm.
“A.” Cô cố gắng nhớ lại, trong đầu lại kêu loạn,cả người không có khí lực.
“Không nhớ rõ sao?” Môi mỏng uốn lượn xuống, cẩn thận cắn lên cần cổ rồi trượt đến đồi núi mềm mại, đem nụ hoa ẩm ướt đỏ ửng nhét vào trong miệng nóng.
“Ưm!” Khoái cảm mãnh liệt làm cho Thiên Vẫn ưm một tiếng, khó nhịn lắc eo nhỏ, hai mắt từ từ mở ra lại ngấn nước mềm mại đáng yêu, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng phun không ra câu đầy đủ.
“Nhớ rõ không?” Đỗ Ưng Dương khẽ cắn da thịt của cô, mỗi một cái khẽ cắn đều đổi lấy một tiếng hô nhỏ của cô.
Hơi thở của hắn quá nóng , nóng rực lướt qua làn da trắng noãn như quyết,cô vươn tay ra đặt lên bờ vai của hắn, không biết nên đẩy ra hắn hay là ôm chặt hắn. Hai người kề sát cô cảm giác được, dục vọng nóng rực giữa hai chân của hắn dần dần thật lớn, không có ý tốt đặt lên người cô.
Cô hơi thối lui muốn tránh xa một chút, lại cho hắn không gian hoạt động,ngón tay ngăm đen trượt vào giữa hai chân của cô, đầu ngón tay thô ráp cách quần lót mỏng manh gảy lên đóa hoa ẩm ướt.
“Không được nha.” Thiên Vẫn thấp la hét, không dám để cho hắn chạm đến chỗ đó. Cô theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân thon dài, không cho hắn phát hiện đóa hoa non mềm bởi vì hắn trêu đùamà chảyra xuân triều, thấm ướt cả quần lót.
“Muốn.” Hắn kiên trì con ngươi thâm nùng, không cho cô trốn tránh.