Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma

Chương 38: Chương 38




Chương 36

Đây là một cảnh tượng kỳ dị, mọi người đều dừng lại bước chân kinh ngạc nhìn chăm chú về phía trước.

Cô dâu mặc lễ phục lụa trắng xinh đẹp trong tay nắm tay một cô bé mặt váy hoa, người đàn ông áo đen anh tuấn ở đằng trước. Một tổ hợp như vậy không phải rất đẹp sao , nhưng mà gương mặt cô dâu tại sao cứng ngắc, một chút vui mừng ngày cưới cũng không có.

Nháy mắt bước vào đại sảnh khách sạn, Thiên Vẫn nghiêng đầu liếc vào góc, muốn tìm đường chạy trốn nhưng cánh tay trần lại bị người đó nắm lấy.

“Lê tiểu thư, tôi đã kiên trì muốn giáp mặt nói chuyện với cô.” Black Jack tựa vào nói nhỏ bên tai cô, tay sử dụng lực đạo để cô giãy không ra. Người bên ngoài nhìn cho rằng thì thầm vô cùng thân thiết nhưng thật ra là dịu dàng uy hiếp.

“Tôi……” Đang muốn nói lại phát hiện tầm mắt Black Jack quét về phía Tiểu Dụ, Thiên Vẫn rùng mình một cái lập tức khuất phục, gật đầu đồng ý yêu cầu của hắn.

Nghe nói người đàn ông này không có chuyện ác nào không dám làm, chuyện xấu của hắn muốn đếm cũng không thể đếm hết,hồ sơ nhiều đến nổi phải lưu vào máy tính.Nếu chọc giận hắn chỉ sợ cô và Tiểu Dụ đều bị giết diệt khẩu!

Nói đến chỉ có thể do cô tính sai, không nghĩ tới Black Jack có thể tránh thoát tầm mắt tinh anh của người trong “Tuyệt thế”, thần không biết quỷ không hay bắt cô ra ngoài,bên trong nhất định hoảng loạn cực kỳ, chẳng những cô dâu mất tích ngay cả đứa bé gái cũng không thấy bóng dáng.

Không cần nói đến ai khác, Đỗ Ưng Dương nhất định đang nổi điên.

Trong lòng cô thở dài, một tay nắm Tiểu Dụ một tay kia lục lọi ở trong lụa trắng. Khi hai người đi qua cách mỗi bước chân đều rơi xuống một viên đậu đỏ,nhìn kỹ đó thứ trong làn váy trắng rơi ra, đủ mọi màu sắc có vài phần giống như kẹo.

Ngoài khách sạn có người tới đón, đối với Black Jack vô cùng cung kính còn đưa người đi đến một chỗ yên lặng.

“Chúng ta không đi đâu sao?” Thiên Vẫn kinh ngạc hỏi, quay đầu nhìn người đến người đi trong đại sảnh.

Tuy rằngnơi này yên lặng nhưng một chút cũng không kín đáo, chẳng lẽ hắn tính ở trong này tính toán sổ sách với cô? Không thể nào? Phần tử khủng bố không phải khi làm chuyện xấu phải tìm nơi ẩn mật một chút sao?

“Ở trong này nói chuyện được rồi.”

“A.” Thiên Vẫn trừng to hai mắt, ở trong lòng hô to một tiếng, thật là tại sao không sớm nói nha, hại cô lo lắng nói không chừng đợi lát nữa khi rối loạn lên cô sẽ bị vạ lây.

Dưới làn váy trắng Thiên Vẫn bắt đầu dùng chân đá những viên đậu đỏ kia ra.

Con ngươi màu đen quan sát cô thật lâu không nói.Khuôn mặt tuấn tú,dáng người cao lớn cùng với khí chất cao quý thần bí, làm cho tất cả đàn ông xung quanh đều thua kém. Môi mỏng thủy chung mang theo nụ cười, nhưng mà ánh mắt lại lạnh như băng giống như không có sự sống, bị hắn nhìn chằm chằm làm cho người ta chân tay luống cuống giống như là bí mật gì cũng dấu không được.

Lần đầu nhìn thấy Black Jack, Thiên Vẫn có chút hoài nghi không thể tin được người đàn ông nổi tiếng xấu xa, lại có gương mặt xuất sắc như vậy. Còn nữa cử chỉ và cách nói của hắn đều vô cùng tao nhã, căn bản không giống như là kẻ bắt cóc cực gian ác……

Ở trong lòng Thiên Vẫn liều mạng lắc đầu ngăn lại hoài nghi chính mình. Không không không, lòng người khó đoán,cô tại sao có thể dựa vào mặt khuôn mặt tuấn tú của hắn thì cho rằng hắn không phải người xấu? Thượng Quan Mị rõ ràng đã nói qua, người đàn ông này tà ác cực kỳ.

“Xin đừng khẩn trương, tỉnh táo lại.” Black Jack mở miệng nói, ngay cả khẩu khí cũng rất lễ phép.

Thiên Vẫn miễn cưỡng cười vẻ mặt so với khóc còn khó coi. Đừng khẩn trương? Trong hôn lễ bị người xấu bắt cóc,chuyện kinh thiên động như vậy, hắn còn bảo cô đừng khẩn trương? Cô không sợ đến chết ngất đã là tốt lắm rồi.

“Tôi có thể bình tĩnh, nhưng anh phải hứa với tôi.” Thiên Vẫn khua lên dũng khí nhìn thẳng hắn, đem Tiểu Dụ ôm thật chặt.Cô từng nghe người ta nói quá, Black Jack tuy rằng làm việc thực độc nhưng một lời nói cũng đáng giá ngàn vàng, đã đồng ý chuyện gì thì tuyệt không đổi ý.

“Mời nói.” Tay hắn để lên cằm dưới, ngón tay quẹt qua môi, cảm thấy hứng thú nhìn cô.

“Có chuyện gì cứ tìm đến tôi, không được xúc phạm tới đứa bé này,con bé là vô tội.” Thiên Vẫn ôm chặt Tiểu Dụ,trong lúc nguy hiểm nhất vẫn nghĩ phải bảo vệ đứa nhỏ.

“Tìm đến cô?” Mày kiếm nhướng lên, miễn cưỡng lặp lại lời cô nói.

Thiên Vẫn cắn răng nghĩ đến Black Jack đang giả ngu. Cô đi đến về phía trước, hai tay đập lên bàn gỗ tinh xảo thanh lịch.

“Đúng! Chuyện làm nổ kho hàng, hủy thuyển của anh, cắt nguồn cung cấp vũ khí đều là tôi làm, anh nếu là đàn ông muốn báo thù thì cứ đến tìm tôi, đừng giận chó đánh mèo ở trên người đứa bé này.” Cô nói đến lòng đầy căm phẫn, thở hổn hển mấy hơi thở, còn muốn tiếp tục nói với khuôn mặt tuấn tú kia nhưng Tiểu Dụ giật nhẹ làn váy của cô.

“Mẹ,con có thể ăn cái này không?” Cô bé mở miệng hỏi, trên tay cầm hạt đậu đỏ đủ mọi màu sắc, tích cực nhét đầy vào miệng. Những viên kẹo này mẹ giấu ở dưới váy may mà Tiểu Dụ tìm được, mẹ thật là xấu,có kẹo cũng không nói với cô, là muốn độc chiếm sao?

“Không thể!” Thiên Vẫn kêu lên sợ hãi, vội vàng đem đậu đỏ lấy ra, trước mặt mặt Black Jack kéo chân Tiểu Dụ lên, dùng sức lay động.

Một thanh âm thanh thúy vang lên,đậu đỏgiấu ở lòng bàn tay Tiểu Dụ đều rơi xuống đất.

“Có ăn chưa?” Thiên Vẫn lo lắng hỏi, cẩn thận nhìn trong miệng con bé.

“Không có.” Tiểu Dụ bĩu môi, thành thực nói, nhìn mẹ đem đậu đỏ ném lên trên thảm.

Black Jack từ đầu tới đuôi ngồi ở chỗ cũ nhíu mày quan sát.

“Đó là cái gì?” Hắn lễ phép đặt câu hỏi, nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Vẫn ướt đẫm mồ hôi.

“Ack,là kẹo.” Thiên Vẫn vội vàng trả lời cảnh gíac nhìn hắn. Thấy hai hàng lông mày vẫn nhướng cao như là không quá tin tưởng,cô lại bồi thêm một câu.“Con bé bị sâu răng cho nên khôngthể ăn đồ ăn vặt.”

Nữ làm vệ sinh đem đậu đỏ trên mặt đất quét vào trong thùng rác, tầm mắt Thiên Vẫn đi theo nhìn về phía thùng rác rồi lại nhìn phía trên thùng rác, nhìn sang đại sảnh khách sạn có vẻ càng thêm bất an.

“Tiểu Dụ không có sâu răng nha.” Tiểu Dụ bị vu khống cho nên không vui, cô bé nhìn sang Black Jack lộ ra hàm răng khỏe mạnh lóe sáng nha, chứng minh bản thân trong sạch.

Tầm mắt lại quét lại đây, Thiên Vẫn thu hồi tầm mắt, cười có chút xấu hổ, mồ hôi lạnh chảy xuống má phấn.“Tôi chỉ là ‘Dự phòng’ con bé bị sâu răng nha.” Tiểu Dụ ơi là Tiểu Dụ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.