Dấu Ấn Của Hoàng Tửu Ác Ma

Chương 12: Chương 12: Chương 11




Ngại có cha mình ở đây hai người không dám lên tiếng chỉ có thể cắn răng chịu đau. Đợi cha mình rời đi, Hành Thư và Khải Thư hai khuôn mặt đồng thời trầm xuống dưới.

“Đãi ngộ khác biệt!” Hai người trăm miệng một lời lên án, hai người bị cô đá rất đau a. Ông trời, cô gái này thật ra rất ác a! Thiên Vẫn hừ một tiếng, căn bản không muốn đá chỉ giơ chân lên. Nguy cơ đã đến vì có thể hất Đỗ Ưng Dương ra, hắn da mặt dày có thể so với tường đồng vách sắt,cho nên không ép hai người này cùng phạm tội là không thể. “Cha hai người nói không thể chậm trễ nha, nghe lời người trên hai người các ngươi còn không mau giúp tôi nha?” Cô ép hỏi lại khôi phục thành nữ la sát, không có ý tốt nhe răng cười. Khải Thư thối lui đến góc xa nhất phòng khách liên tục lắc đầu. “Vì sao ngay cả cô cũng có quan hệ với “Tuyệt Thế”? Nhà chúng ta đã gặp vận rủi gì nha?” Nhắc tới “Tuyệt thế” hai người đã nghĩ đến khuôn mặt không hề thay đổi của em rễ, cứ nghĩ đến em rễ cả người hắn liền run rẩy, xương cốt ầm ầm ầm ầm vang. Đối với cái tổ chức thần bí kia lý,tất cả mọi người đều muốn có thể trốn được bao xa thì trốn bao xa. Vì trong lòng đều là bi thương và khiếp sợ, Khải Thư bưng chén nước lên uống một hớp lớn trà lài hoa cúc. “Ngay cả ngươi mỗi ngày chảy nước miếng với mỹ nữ cách vách, đều là người trong Tuyệt Thế.” Cô ý định dọa hắn. “Thật?” Trà trong miệng bởi vì kinh sợ quá độ mà phun hết ra ngoài. “Giả dối!” Cô tức giận, lại vỗ một lần nửa.“Nói, một câu, giúp hay là không giúp?” Cô tức đến muốn điên rồi. “Không.” Hai người trăm miệng một lời, anh em hai người khó có khi đồng thanh như vậy. “Đáng ghét! Tôi phải đi nói với bác Qúy.” Tay cô nắm chặt thành quả đấm, đuôi ngựa vung lên,”Bốp” đánh trúng Khải Thư. “Cáo trạng cũng vô dụng, cha ta dù thương cô như thế nào, cũng sẽ không nhẫn tâm cho con mình đi làm vật hi sinh nha?” Khải Thư ôm má bị đánh đỏ nhìn vào Thiên Vẫn.“Cô không chịu tiếp nhận,cho hắn vào ở trong nhà? Chín năm trước là cô coi trọng hắn, nay gặp lại rõ ràng nên hoan nghênh hắn vào nhà, Định Duệ có cha, còn cô thì có thêm một người đàn ông chăm sóc mình.” Tiểu thuyết tình yêu không phải vẫn như vậy sao. Thiên Vẫn lắc đầu liên tục, đuôi ngựa cuồng đá, bốp bốp bốp, một trận loạn đánh. Muốn cô hoan nghênh Đỗ Ưng Dương vào cửa, chẳng những cho hắn làm cha của Định Duệ, còn dâng cả bản thân cho hắn sao? Không được không được, nói cái gì cũng không được! Nói lại, Đỗ Ưng Dương là vì Định Duệ mà đến, cũng không phải là vì cô. Hắn cố ý tìm cô chín năm không phải vì nhớ cảnh triền miên đêm hôm đó,mà chính là muốn xác nhận cô có mang thai hay không. Ở trong mắt Đỗ Ưng Dương, cô chướng mắt vô cùng sao? Nếu không có sự tồn tại của cô, hắn đại khả dễ dàng mang con đi, không cần cùng cô trộn lẫn. Như vậy, hắn vì sao còn đem chuyện đêm hôm đó nhớ rõ như vậy nha? Thậm chí nhớ rõ,giữa hai chân cô có cái bớt…… Cứ nghĩ đến người này, mặt của cô lại lén đỏ lên. Mắt thấy hai người vẫn cố chấp như tượng đá, Thiên Vẫn chậm chạp cúi đầu, mắt to chớp chớp, vành mắt liền đỏ cô lập tức biến thành tiểu đáng thương. “Nếu không phải tình thế nghiêm trọng,tôi cũng không nguyện ý bức các ngươi. Nhưng mà chúng ta biết nhau nhiều năm, chuyện tới lúc này các ngươi thật sự nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn sao? Chẳng lẽ không có một chút nghĩa khí anh hùng, không muốn giúp tôi một chút?”Cô đáng thương hề hề nói, vì tăng mạnh hiệu quả còn sầu não hít hít cái mũi. Cứng rắn không được, cô quyết định đổi sách lược, lấy tình cảm để thuyết phục. Tuy rằng trong lòng có một chút mặc cảm tội ác nhưng Khải Thư vẫn kiên trì lắc đầu.“Tánh mạng so với nghĩa khí quan trọng hơn.” Hành Thư tương đối mềm lòng không thể nhìn con gái khóc, lập tức giơ tay lên, ý bảo em trai đừng đổ thêm dầu vào lửa. “Thiên Vẫn, cô nói ra kế hoạch,để mọi người thảo luận thử xem.” Hắn phóng nhuyễn âm điệu, ngồi vào bên người Thiên Vẫn, hé ra khuôn mặt tái nhợt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đảo mắt lại sáng lên, lập tức nâng lên, gắt gao cầm tay của Hành Thư. “Anh Qúy, anh đồng ý giúp tôi?” Hành Thư lại nhanh chóng rút tay về , hoài nghi nhìn cô. Trong chốc lát khóc, trong chốc lát vừa cười, cô gái này đang diễn trò sao? Nói sau cô cũng là người của “Tuyệt thế”, hắn còn không thể xác định, Đỗ Ưng Dương có để ý những người khác sờ tay Thiên Vẫn không nha. Căn cứ kinh nghiệm sâu sắc của Hành Thư,đàn ông của “Tuyệt thế” đều không dễ chọc, hắn còn trẻ còn muốn sống thêm vài năm. Thiên Vẫn âm thầm cắn răng, vẫn bảo trì vẻ mặt vô tội “Rất đơn giản, chỉ cần các ngươi trong đó có một người, giả trang thành vị hôn phu của tôi, giúp tôi đi gặp Đỗ Ưng Dương, nói cho hắn biết chúng ta sắp sửa kết hôn, nơi này sẽ vô cùng an toàn mà Định Duệ cũng được anh chăm sóc, hắn đại khái nên nhanh chóng rời đi, không cần nhúng tay vào.” Cô lải nhải lẩm bẩm nói. Ba chữ “Vị hôn phu” dường như vừa ra khỏi miệng,đồng thời sắc mặt của hai anh em thoáng cái tái mét, mà cô càng nói về sau sắc mặt của bọn họ càng khó coi. Lần này không cần lắc đầu, lại càng không nói chuyện, bọn họ trực tiếp lấy hành động tỏ vẻ cự tuyệt. Hai người đàn ông đó đứng lên, một người khiêng đầu, một người nắm chân rất ăn ý nâng Thiên Vẫn lên, xoay người đi về phía của, quyết tâm đem cô gái giết người không cần dao ném ra khỏi cửa. Đoạt đàn bà của người trong “Tuyện Thế”? Nói đùa nhà, bọn họ cũng không phải chán sống, mưu kế này của Thiên Vẫn sẽ hại chết người nha! “A, các ngươi làm cái gì? Thả tôi xuống nha!” Thiên Vẫn vặn vẹo giống con tôm sống giãy giụa, nhưng là bàn về khí lực lại hoàn toàn đành phải chịu thua.“A, các ngươi giúp hay không giúp nha? Nói một tiếng a,chẳng qua là giả vị hôn phu đi gạt người, rất đơn giản. A,a, không cần ném ta,…… A!” Một tiếng trống vang lên,cô bị ném ra khỏi cửa lớn. “A, hai người các ngươi đúng là chết tiệt ──” Mắng còn chưa có mắng xong cửa lớn đã “Rầm” một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.