Hai đứa nhóc trên bàn cơm, cách một đôi đũa triển khai giằng co.
Đỗ Ưng Dương nhìn hai đứa bé, ánh mắt thâm trầm. Vẻ mặt rất chuyên chú như là hắn chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy. Thiên Vẫn thì sớm nhìn quen lắm rồi cho nên chỉ chú ý tới ánh mắt hắn khác hẳn với bình thường. Cô giơ chiếc đũa lên quơ qua tơ lại để hấp dẫn lực chú ý của hắn. “Động tác mau a, trên bàn cơm ai giành trước thì thắng,không giành đến lúc đó thua thì đừng khóc a!” Cô hết lòng quan tâm giúp đỡ hạ tối hậu thư, không hề để ý tới hắn nửa chuyên tâm tiến công đồ ăn trước mắt. Cô dùng dung đũa tìm trứng tôm, sau đó bắt đầu lột vỏ tôm. “A!” Mới chạm vào trứng tôm, Thiên Vẫn phát ra tiếng kêu sợ hãi, hai tay vừa bỏ ra trứng tôm rơi lại vào trong bát. Trứng tôm thật là nóng nha, cô muốn lột vỏ tôm lại bị nóng đỏ đầu ngón tay,khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đường, vội vàng đem đầu ngón tay bị thương lên miệng mình ngậm, mắt to đau đến nước mắt loạn chuyển. “Đã nói với mẹ bao nhiêu lần, sợ nóng thì an phận chờ đến nguội mới ăn!” Định Duệ liên tục lắc đầu,nhắc nhở mẹ mình. “Nguội sẽ ăn không ngon.” Thiên Vẫn bĩu môi, dùng chiếc đũa đâm đâm vào con tôm. Đột nhiên Đỗ Ưng Dương đưa tay lấy con tôm đi, chỉ thấy hắn trầm mặc lột vỏ tôm, động tác nhanh nhẹn, lột đầu lột đuôi, con tôm béo đã bị hắn bỏ vào trong bát. Thình lình xảy ra làm cho Thiên Vẫn ngây ngốc sửng sốt,đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch. Tiếp theo nháy mắt, mắt to lý phun ra hừng hực lửa giận. “A, không nên tùy tiện lấy con tôm của em nha!” Cô kháng nghị kêu to, tức giận đế nmuốn nhào tới cắn hắn. Tên chết tiệt này, dám lấy đồ ăn trong bát cô nha! Đỗ Ưng Dương thản nhiên nhìn cô một cái, không thèm để ý đến. “A, anh bị điếc à? Em nói, không, muốn,anh, đoạt,tôm,của,em,nha!” Cô nghiến răng nghiến lợi, từng chữ đều hướng về mặt hắn mà rống. Rít gào giống như gió đông thổi vào màn nhĩ, Đỗ Ưng Dương trầm mặc chống đỡ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trên tay lột vỏ tôm. Định Duệ cứng họng, sợ mẹ hắn nhất thời kích động thì trên bàn cơm sẽ diễn ra cảnh đẫm máu. “Mẹ ơi, là mẹ nói ai giành trước thì thắng.” Hắn nhắc nhở nói. “Vậy cũng thể cho hắn đoạt lấy đồ ăn của mẹ nha.” Thiên Vẫn hét lên, mặt tức đến đỏ bừng. Định Duệ thở dài một hơi, đứng ra nói công đạo.“Cho dù không đoạt lấy, trứng tôm nóng như vậy còn mẹ thì không cách nào lột vỏ, chẳng lẽ để nguyên vỏ mà ăn?” Cho dù biết bản thân đuối lý, trong lòng vẫn luyến tiếc mỹ vị a, Thiên Vẫn ai oán cắn chiếc đũa, miệng vẫn ồn ào, hận nhất là hai tay không không chịu thua kém, giờ chỉ có thể nhìn con tôm luộc chính rơi vào trong bát người khác. Chán ghét, Đỗ Ưng Dương lột tôm xong cũng không ăn mà đặt hết ở trong bát, là muốn để cho cô chảy nước miếng sao? “Anhkhông sợ nóng sao?” Côhâm mộ lại ghen tị hỏi, nhìn hắn mò lên nồi tôm, lột từng vỏ tôm. “Không sợ.” Nhìn hắn lột một lần lại một lần, nước mắt của Thiên Vẫn đều nhanh chảy xuống. Đây là đang khoe ra hắn không sợ nóng, có thể ăn được? Ô ô, đáng giận, con tôm của cô a! Nhìn con tôm trong lẩu bị mò hết, Thiên Vẫn mặt như đưa đám cúi bả vai, bắt đầu gắp đồ ăn trong canh, ý đồ được niếm chút vị tôm,đột nhiên một chén tôm đã lột vỏ đặt nghiêm chỉnh trước mắt cô. Cô sửng sốt ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Đỗ Ưng Dương, đây là do hắn tốt rất nhiều thời gian để lột, vì sao lại để trước mặt cô nha? “Cho em.” Đỗ Ưng Dương đơn giản nói, cuối cùng giơ đũa bắt đầu dùng cơm. “Cho em? Vì sao?” Thiên Vẫn ngơ ngác hỏi, đầu óc nhất thời còn chuyển không đến. “Em sợ nóng.” Hắn thản nhiên nói giống như những lời đã đủ để giải thích, hắn tốn nhiều công phu và chịu nóng để lột tôm. Thì ra là muốn lột tất cả con tôm để cho cô ăn. Trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong ngực làm Thiên Vẫn nói không ra lời, dòng khí nóng nóng lẻn trong ngực thậm chí còn lủi tiến trong hốc mắt. Cảm giác như vậy cô lúc trước chưa bao giờ từng có. “Ack, cám ơn.” Thiên Vẫn sờ sờ cái mũi, bởi vì hiểu lầm hắn cho nên cảm thấy hơi xấu hổ. Tim của cô loạn thành một đoàn, trong đầu cũng kêu loạn, căn bản không có biện pháp suy tư, càng không có biện pháp đi phân tích, hắn tại sao có hành động như vậy, thật giống như hắn rất để ý cô, thật giống như hắn sợ cô bị phỏng…… Trên bàn cơm bao phủ ái muội trầm mặc, hai người lớn nhân yên lặng dùng cơm, chỉ có Định Duệ trong lòng biết rõ ràng,ở một lén cười, đôi mắt cong thành hình trăng rằm. Nhưng thật ra Tiểu Dụ không hiểu phong tình chỉ muốn ăn đầy cái bụng. Cô khởi động hai tay, thân hình nho nhỏ đứng ở ghế trên. “Con muốn ăn chả cá viên.” Cô tuyên bố, tiếp theo đưa chiếc đũa vào trong nồi nước quậy vòng. Chả cá rất trơn trượt, quay tròn loạn biến, cố gắng nửa ngày cũng đâm không được, cô nổi lên tính tình cố chấp, kiên trì muốn đoạt được chiến lợi phẩm. “Đừng đâm, em tưởng mình là người lớn sao?” Định Duệ lấy muổng ra.“Ngoan, dùng muổng múc đi!” “Không cần!” Tiểu Dụ bĩu môi, cự tuyệt lấy muỗng múc. Thân hình nho nhỏ càng lúc càng tiến về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn đã kề sát bên cạnh nồi. Thiên Vẫn nhìn không được lên tiếng nhắc nhở.“Cẩn thận một chút, đừng đè lên cái bàn, cẩn thận cả nồi nước đều……” Lời còn chưa nói xong, Tiểu Dụ đã dẫm lên cái bàn, cái bàn lập tức khuynh đảo, cả nồi canh cũng đổ tới. Không kịp quản cái lẩu rơi ở đâu, Thiên Vẫn ném chiếc đũa chạy đến ôm lấy Tiểu Dụ. Canh nóing sôi trào, độ nóng nhất định rất kinh người, da thịt mềm mại của con nít làm sao chịu được? Trong lúc nhốn nháo Thiên Vẫn ôm Tiểu Dụ vào trong ngực, rồi sau đó nhắm chặt hai mắt, chờ canh nóng đổ lên người. Đầu tiên là một hơi đóng đánh úp lại, tiếp theo xôn xao một tiếng, chất lỏng ở trên nhân thể phát ra thanh âm chói tai, Định Duệ phát ra kinh hô. Thiên Vẫn co rúm lại một chút, cả người buộc chặt nhưng không cảm thấy đớn. Trong lòng cô tràn đầy hoang mang, chỉ là mở một con mắt, tiếp theo lại mở một con khác, phát hiện trên người bao phủ một bóng người.Cô ngẩng đầu tìm kiếm nơi bóng râm đổ xuống,nhưng lại nhìn thấy con ngươi đen thâm trầm của Đỗ Ưng Dương. Hơi nóng vây quanh cô, không phải nóng rực của hơi nước mà là nhiệt độ cơ thể của Đỗ Ưng Dương. Trong lúc nguy cấp, tốc độ của hắn so với cô còn nhanh hơn, lấy thân thể cao lớn làm bình phong, ngăn chặn canh nóng làm cô và Tiểu Dụ bị thương. “Không sao chứ?” Hắn hỏi,từ trên cao nhìn xuống cô. Cô gật gật đầu thong thả đứng dậy, trên người còn dính vài miếng cải trắng. Tiểu Dụ nằm trong lòng Thiên Vẫn thiếu chút nửa bị lửa thiêu, vì chúc mừng tìm được đường sống trong chỗ chết cô bé lên tiếng gào khóc. Định Duệ gấp đến độ giơ chân chạy vào trong phòng tắm, hoả tốc lấy ra khăn lông ướt đắp lên lưng Đỗ Ưng Dương. “Cha,cha không sao chứ?” Hắn lo lắng hỏi,hất những món đồ ăn dính trên người Đỗ Ưng Dương ra để nhìn rõ ràng.