Dấu Ấn Của Hoàng Tửu Ác Ma

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Ánh mặt trời rọi khắp nơi, xã khu sáng sớm yên tĩnh xem ra cùng bình thường không khác mấy.

Chân giò hun khói được rán đến mùi hương mê người, từ cửa sổ căn nhà lớn lầu hai tràn ra, trứng chần nước sôi bị ném lên giữa không trung,đến độ cao nhất định xoay mình tiếp theo trở xuống trong cái chảo, dầu sôi trong chảo sôi lên. “Tiểu Dụ, trứng chần nước sôi muốn mấy phần chính nha?” Giọng nam thanh thúy hỏi, còn chưa có biến âm cho nên giọng thật sự dễ nghe. Thì ra người đích than vung xẻng không phải là bà chủ gia đình, mà là một đứa bé chừng tám tuổi.Hắn mặc tạp dề hình mèo Kitty, tay trái cằm nồi tay phải cằm xẻng,động tác thuần thục. Trên bàn cơm có một cô bé khoảng bốn tuổi đang ngồi,dáng vẻ phấn điêu ngọc mài làm cho người ta rất thích, mặt quả táo trắng mịn làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay nhéo một cái. Cô bé mặc váy liền thân,buộc lên vây yếm màu lam nhạt,mái tóc đen phủ trên vai, hai tay đang cầm lấy một chén lớn sữa tươi uống, hai chân đung đưa ở không trung. Nghe thấy có người hỏi mình, Tiểu Dụ ngẩng đầu lên,đôu môi đỏ mọng trề ra. “Tiểu Dụ không thích ăn lòng đỏ trứng.” Lòng đỏ trứng sẽ làm cô nghẹn cho nên cô không thích ăn. “Được được được, không có lòng đỏ trứng.” Chú bé trai luôn miệng đáp,đem trứng chần nước sôi bỏ vào dĩa bưng đến trước mặt Tiểu Dụ. Lòng trắng trứng mềm đã muốn chính, lòng đỏ trứng chỉ có tám phần chính hoàn toàn phù hợp yêu cầu. Hắn xịt nước tương lên trứng để cho Tiểu Dụ lấy thìa nhỏ ăn. Tiếp theo hắn cầm lấy cây lược gỗ,trong miệng cắn sợi dây cột tóc màu phấn hồng sau đó giúp cô bé cột tóc. Hai đứa bé đứng ở dưới ánh mặt trời đẹp giống như một bức họa. Dáng vẻ của đứa bé nam cũng xinh đẹp cực kỳ, ngũ quan giống như được điêu khắc sắc sảo, trên trán rộng có khảm một đôi mày kiếm sắc bén giống như muốn phá vách tường bay đi,con ngươi thâm thúy trong suốt. Cho dù tuổi còn nhỏ cũng đã được đông đảo con gái ái mộ,từ ba tuổi đến tám mươi tuổi đều đối với hắn nói gì nghe nấy. “Hôm nay thích buộc như thế nào nha? Lỗ tai thỏ hay là đuôi ngựa?” Hắn dùng lược chải nhẹ lên mái tóc đen, không có làm đau Tiểu Dụ. Tiểu Dụ miệng ngậm thìa, nghiêng đầu suy nghĩ một chút. “Muốn cột tóc đuôi sao.” Cô lắc lư thìa tuyên bố, hai giọt nước tương rơi xuống yếm. Đứa bé nam nhanh chóng dùng khăn tay ẩm ướt lau vết bẩn,sau khi xác định không có lưu lại dấu vết mới bắt đầu bện tóc đuôi sam cho cô bé. “Duệ Duệ, chân giò hun khói cứng quá.” Tiểu Dụ cau mày, phun ra một khối thịt đã nhai màu hồng không rõ vật thể. “Ngoan, ngày mai dùng nước nấu, được không?” Hắn dỗ nói, đã bện xong tóc đuôi sam,rồi dùng đoạn dây buộc nơ hình con bướm, chân giò hun khói tuy rằng rất thơm nhưng mà đối với Tiểu Dụ mà nói vẫn là rất cứng nha. Không có cách nào khác nha, ai bảo mẹ hắn sáng sớm thích cơm còn nói rõ muốn ăn chân giò hun khói vừa mềm vừa thơm, hắn vội vàng chuẩn bị đưa Tiểu Dụ đến chuyến đặc biệt đi đến nhà trẻ, vì không có thời gian nấu một phần nước để nấu chân giò hun khói. Còn chưa bện xong tóc đuôi sam còn lại, chuông điện lại vào lúc này vang lên, cả phòng nhất thời tràn ngập “tiếng gào thét của ma quỷ”. “Người nào nha, sáng sớm đến ấn chuông cửa?” Hắn vừa cắn đoạn dây vừa trợn trắng mắt, không muốn để ý tới. Tiếng chuông lại liên tục vang lên, giọng của cô gái đó càng lúc càng như là tiếng quỷ hú giết gà.“Sớm biết liền động tay chân một chút, ấn chuông điện vượt qua một phút đồng hồ, liền tự động phóng thích điện lưu,mấy người này đúng là không biết thức thời.” Hắn thì thào tự nói, bất luận người tới là mua bán, hoặc là bạn tốt, đều tính đến trước đó bị điện giật. Người bên trong không kiên nhẫn với tạp âm cho nên đầu hàng đầu tiên. “Lê Định Duệ, đi mở cửa!” Giọng nữ mạnh mẽ quát. Nhìn một cái đầu hàng còn muốn người khác đi dựng cờ trắng nửa sao! Lê Định Duệ thở dài một hơi nhận mệnh đi đến phía cửa. Ai bảo hắn là đứa con hiếu thuận? Mẹ hắn vênh mặt hất hàm sai khiến cho nên hắn sớm quen thuộc việc nhà. Đầu tiên là từ lổ nhìn trộm nhìn thấy thân phận người tới, hắn nhướn mày, nấm lấy tay cầm cái cửa, không thể quyết định mở cửa hay không. Người tới mỉm cười,đôi môi đỏ mọng khẽ giương lên, không nói gì lấy môi nói:“Không dám mở cửa sao?” Định Duệ cách cái cửa giả làm mặt quỷ. Chê cười, có gì không dám?Ma nữ này muốn tìm là mẹ hắn cũng không phải là hắn nha. Lê Định Duệ thối lui từng bước, mở cửa ra. Một cô gái phong tình vạn chủng đứng ở trước cửa, cười giả dối nhìn hắn, con mắt kiều mỵ có ý cười. Mái tóc dài của người ấy được dung cây tram cuốn lên,lộ ra chiếc cổ trơn bóng, trong lòng còn ôm một con mèo Ba Tư màu trắng làm cho diện mạo càng thêm xinh đẹp. “Thượng Quan tiểu thư, hoan nghênh hạ cố.Bây giờ là sáng sớm xin thứ lỗi hàn xá không cung ứng bữa sáng.” Lê Định Duệ nhíu lại mày ,nhìn mấy người đứng phía sau tuyệt thế mỹ nhân. Mới sáng sớm mà nhiều người đến đây như vậy, đã xảy ra chuyện lớn gì sao? “Vẫn là xảo quyệt nhanh mồm nhanh miệng như vậy, không sợ cô mách sao?” Mỹ nữ cười hỏi, nhẹ vỗ về con mèo Ba Tư. Mèo con meo meo một tiếng nhẹ nhảy xuống đất. Nhìn thấy mèo con nhỏ Tiểu Dụ liền vui vẻ, từ trên bàn ăn nhảy xuống đất, vội vàng chạy đến chổ mèo con nhỏ. “Mèo con đến ăn trứng nha.” Cô khẳng khái dùng thìa nhỏ múc lên một ít long rắng trứng, tiến đến trước mặt con mèo Ba Tư, tính cùng nó chia xẻ bữa sáng. Mèo con hít hà,rất không nể tình quay đầu sang một bên, tao nhã bước chậm vào trong phòng,không để ý tới có người nhắm mắt theo đuôi,Tiểu Dụ thực cố gắng muốn vuốt ve nó. Lê Định Duệ trước quay đầu đi, xác định mèo con sẽ không thương tổn đến Tiểu Dụ, mới quay đầu lại tiếp tục tỉ mỉ quan sát vị khách không mời mà đến. Người đến là Thượng Quan Mị,là em của người sáng lập tập đoàn bán đấu giá “Tuyệt Thế”.Trong khoảng thời gian anh trai đi Âu Châu cô được quyền nắm trong tay tất cả hoạt động của tập đoàn ở Viễn Đông. Tất cả hoạt động khổng lồ, bất luận việc lớn hay nhỏ tất cả đều phải nghe theo chỉ thị của cô ta. Đứng ở phía sau Thượng Quan Mị là một người đàn ông cao lớn, là người làm việc trong “Tuyệt Thế”, con ngươi màu bạc thâm thúy tích lũy vô số trí tuệ. Còn mang theo nụ cười ngọt tinh tế như hoa, còn lại là dưỡng nữ Hỏa Nhạ Hoan của Thượng Quan gia. Về phần người đàn ông mặc áo đen kia lại hé ra gương mặt lạnh như băng,nhưng người này thật lạ nha. Tuy rằng xác định chưa từng gặp qua người đàn ông này, nhưng hắn lại cảm thấy người đàn ông này có chút quen mặt,giống như là từng ở nơi nào thấy qua gương mặt như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.