Dấu Ấn Của Hoàng Tửu Ác Ma

Chương 23: Chương 23: Chương 22




Thượng Quan gia có một mảng lớn vùng núi là trụ sỡ của mấy vị cán bộ, kiến trúc ngũ giác giống như ngôi sao,ở trong đó đều là mấy người xuất sắc. Nếu muốn tìm nơi an toàn thì nơi đó là nơi ẩn thân tốt nhất.

“Anh không ý kiến, tôi có!” Thiên Vẫn đi ra ngoài, trừng mắt nhìn vài người. Nếu không hé răng bọn họ sẽ cho cô là người trong suốt!“Tôi đã sớm nói qua, nơi đó yên lặng giống bãi tha ma,tôi ở không quen. Nói gì đi nửa đứa nhỏ cần đi học,ở vùng núi không có phương tiện giao thông nha.” “Đi dọn đồ đạc.” Ánh mắt của Đỗ Ưng Dương lạnh lẽo,thong thả nói, coi thường kháng cự của cô. Mạng sắp không còn mà kiên trì những việc nhỏ đó, trong đầu cô gái này chứa gì nha? Tương hồ sao?’ “Tôi không đi.” Thiên Vẫn dùng sức lắc đầu, kiên quyết phản kháng. “Không thu dọn cũng được.” Hắn lạnh lùng đáp lại. “Tôi không……” Con ngươi đen sắc bén quét lại đây,lời còn dư lại tự động chạy trở về trong bụng, kháng nghị bị bác bỏ. Thiên Vẫn rụt cổ cảm thấy vô cùng ủy khuất, cúi đầu uống cà phê. “Không đến trường cũng không!” Thanh âm rất nhỏ rất nhỏ như là muỗi rên rĩ vang lên. Hu hu, cà phê sắp rơi xuống,cô cảm thấy chính mình thật bi thảm. “Mẹ, Tiểu Dụ đến trường hay không cũng chả sao, con có thể dạy kèm nha.” Định Duệ ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở, vẻ mặt lại giống như tranh công nhìn về phía Đỗ Ưng Dương. Khi Đỗ Ưng Dương nhìn hắn gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, tim hắn giống đóa hoa nở rộ, mừng rỡ thiếu chút nữa không bay lên trời. “Con không thể giúp mẹ một lần sao?” Thiên Vẫn trừng mắt Định Duệ,muốn bóp chết tiểu vương bát đản này. Ngay cả con cũng không cho cô lối thoát, mắt thấy bốn bề đều là địch,cô lại tiếp tục bại trận. Tiểu Dụ mặc vấy yếm, kéo hai dây lưng đi ra,cô bé muốn tìm người cột lại dây lưng cho mình. Thiên Vẫn theo thói quen muốn vươn tay ôm cô bé vào long. “Tiểu Dụ ngoan, mẹ hiểu rõ con nhất, chúng ta không cần để ý đám đàn ông thối kia nha.” Cô tự mình sầu não hít hít cái mũi . Tiểu Dụ miễn cưỡng chịu được trong chốc lát, rồi sau đó nhẹ nhàng vặn vẹo, tránh khỏi cái ôm ấp của cô. Tiếp theo hai tròng mắt thủy tinh của Thiên Vẫn thiếu chút nữa rớt xuống! Tiểu Dụ thế nhưng thẳng tắp đi đến phía Đỗ Ưng Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn không có nửa điểm ý sợ hãi. “Buộc buộc.” Cô bé xoay người, tìm người giúp. Thân hình cao lớn của hắn ngồi xổm xuống, lấy hai tay ngăm đen gọn gàng buộc nơ thành hình con bướm,dáng vẻ thuần thục như là mỗi sớm đều phải làm như vậy. Đợi chút, bọn họ vào thời điểm nào trở nên vô cùng thân thiết như vậy? Tiểu Dụ lúc trước cũng không nhiệt tình như vậy nha! Cô ở bên trong phòng thiết kế vũ khí mấy ngày, giang sơn dưới mái hiên chẳng lẽ đã muốn đổi chủ, hai cây cải đỏ đều làm phản? “Tiểu Dụ, muốn nói gì?” Định Duệ toát ra vẻ mặt vừa lòng, còn không quên lên tiếng nhắc nhở. Tiểu Dụ xoay người,cánh tay gầy vòng trụ cổ của Đỗ Ưng Dương, ở trên gương mặt hắn thơm một cái.“Cám ơn.”Cô ngoan ngoãn nói cảm ơn, còn lộ ra nụ cười ngọt ngào. Đỗ Ưng Dương gật gật đầu, tầm mắt nhìn về phía tiểu cô nương dịu dàng hơn rất nhiều,ngay cả bộ mặt nghiêm khắc thường ngày đều mềm hoá, giờ phút này hắn xem ra không hề lãnh khốc vô tình, thậm chí còn có vài phần hương vị đàn ông của gia đình. Người không biết nội tình tuyệt đối hội nghĩ đến Tiểu Dụ là con gái được hắn nuông chiều. Theo vẻ mặt đắc ý của Định Duệ không khó nhìn ra,tất cả đều là hắn thiết kế. Đứng ở một bên Thiên Vẫn nắm chặt tay thành quyền. Tức giận đến nghiến răng. Người khác nuôi con để dưỡng già, mà cô nuôi con lại làm cho cô hiểu rõ được cái gì gọi là nuôi chuột cắn túi. Tiểu Dụ đối với Định Duệ là nói gì nghe nấy, có hắn ở một bên hướng dẫn cô bé này đương nhiên cũng không đem Đỗ Ưng Dương trở thành người ngoài, ở chung vài ngày liền rất quen, chỉ thiếu không đi theo Định Duệ cùng nhau mở miệng gọi hắn là cha. Mắt thấy ngay cả Tiểu Dụ cũng bị thu mua,đầu hướng Đỗ Ưng Dương ôm ấp, nhất là cả hai ghé vào cùng nhau nhìn qua rất hoà thuận vui vẻ, bình dấm chua trong lòng Thiên Vẫn bị vỡ ra. “Vút cao cao.” Tiểu Dụ chớp chớp mắt,vẻ mặt chờ mong nhìn Đỗ Ưng Dương. Hắn theo lời của cô bé cúi người xuống, lấy hai cánh tay cường tráng ôm lấy cô bé lên, tiếp theo là ném lên không trung. Tiểu Dụ phát ra tiếng thét vui mừng chói tai, khi rơi xuống bị bàn tay vững vàng tiếp được.“Còn muốn, còn muốn.” Cô bé la hét, đảo mắt lại bị ném không trung, đối trò chơi này làm như không biết mệt. Ném lên phối hợp với đó lấy đúng là không chê vào đâu được, cô bé được bảo vệ rất tốt. Theo Tiểu Dụ bị ném lên không trung,mi mắt của mọi người cũng nhướng càng cao.Còn Thiên Vẫn thì nheo lại ánh mắt, trừng mắt nhìn Đỗ Ưng Dương và Tiểu Dụ đang cười khanh khách. Cô nhanh bị dấm chua làm chết đuối!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.