Mặt trời lên cao,trong phòng bếp bay tới mùi đồ ăn . Phòng bếp thật sự mới mẻ độc đáo, bình thường lại ít ai lui tới. Thẳng đến ba mẹ con Thiên Vẫn vào ở, phòng bếp mới chính thức vào giai đoạn sử dụng,phòng to lạnh như băng giờ trở nên vô cùng náo nhiệt. Thân ảnh nhỏ nhắn mặc tạp dề, một bộ quần áo phụ nữ, tay phải cằm cái xẻng đang ứng phó con cá trong chảo. Trên bàn đã bày bốn món ăn một món súp, chỉ còn một món cá là chưa lên thôi. “Như vậy thật là quá đáng, con muốn đem chuyện trong mấy năm qua trả trở lại? Ngay khi làm xong phải trả lại cho mẹ.” Thiên Vẫn than thở, lộn mặt cá trong chảo, đối chiếu tình cảnh cô tối hôm qua. Ngày hôm qua tình hình chiến đấu kịch liệt, từ xế chiều kéo dài đến đêm khuya, hắn không biết muốn cô bao nhiêu lần, hại buổi sáng hôm nay của cô thiếu chút nữa không dậy nổi, ngay cả xuống giường cũng dùng không ít khí lực. “Muốn thử xem mặt bên?” Hơi thở nóng hổi thổi tới lỗ tai của cô. Cô thế nhưng không phát hiện, Đỗ Ưng Dương không biết từ lúc nào đã đến phía sau cô. Giọng nói trầm thấp kia, cho dù ở ban ngày nghe tới được vẫn làm cho tay chân cô như nhũn ra. “Còn có mặt bên?” Mắt cô trừng thật lớn, tay cầm xẻng dừng lại. Mặt bên? Hắn tối hôm qua không dạy cô cái này a! Đỗ Ưng Dương không đáp hỏi lại, nhướng cao mày rậm. “Đợi lát nữa đến thử xem?” Hắn đánh giá lưu ý lớn nhỏ, đánh giá có thể làm được. “Không cần!” Cô đỏ mặt vội vàng cự tuyệt, vung cái xẻng lui về phía sau. Sắc ma này chẳng lẽ vĩnh viễn không biết chừng mực? Thế nhưng ngay cả ở tại phòng bếp cũng muốn…… “Nếu không tắt lửa,cá này sẽ khét.” Khóe miệng của Đỗ Ưng Dương hiện lên một tia cười, liếc con cá trong chảo. “A!” Thiên Vẫn kinh hô một tiếng, vọt lại đây, ào ào đem con cá cúi đầu cẩn thận kiểm tra. Ừm,đuôi cá còn nguyên, da cá cũng đầy đủ lại thơm hoàn mỹ cực kỳ. Một đôi cánh tay kiên cố vòng sang eo cô, lồng ngực rộng lớn làm lưng cô nóng lên, hắn ôm cô cằm khẽ đặt ở trên đỉnh đầu của cô. “Muốn ăn cơm.” Cô nhỏ giọng nói cả người mềm nhũn hưởng thụ được hắn ôm.Cô rất thích cảm giác hắn ôm cô, ôm như vậy cùng với kích tình không liên quan nhưng mà trong long rất ấm áp. “Anh chỉ muốn ăn em.” Đỗ Ưng Dương hôn lên tóc của cô. Mặt của cô lại đỏ,cô cầm bó rau thơm để không nhìn tới khuôn mặt của hắn. Xông qua chướng ngại trong tim hắn,mới phát hiện hắn cũng không phải lạnh lùng lắm, trong nội tâm của hắn có ngọn lửa kịch liệt, nhiệt tình so với bất luận kẻ nào đều không thiếu. “Không được nói lung tung, để cho con nó nghe thấy sẽ không tốt lắm.” Cô khổ tâm xây dựng hình tượng người con gái đàng hoàng đều bị hắn phá hủy trong một đêm. “Em tối hôm qua kêu lớn tiếng như vậy, bọn họ có thể không nghe thấy sao?” Hắn cười khẽ, thanh âm càng trầm thấp. Thiên Vẫn rên rỉ một tiếng lấy tay che lại hai mắt. Tối hôm qua bị hắn đùa đến lý trí hoàn toàn biến mất, mông lung nhớ rõ cô có la lên, có khẩn cầu, những người khác khẳng định nghe thấy tiếng hét của cô, hưởng thụ cả một đêm “Âm thanh nổi”“Trời ạ! Em không còn mặt mũi nhìn bọn họ nha.” Cô thất bại nói, hoài nghi mình từ nay về sau muốn ra ngoài đều phải mang theo mũ bảo hộ, che đậy khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng. “Em sắp là vợ của anh, vợ chồng hoan ái có cái gì ám muộ nhai?” Hắn nói như là đương nhiên, nâng cằm dưới của cô lên. “Vợ chồng?!” Thiên Vẫn trong nháy mắt đem con ngươi trừng đến lớn nhất. Đợi chút,cô đang nghe lầm sao? Cô trước đó không lâu mới phát hiện bản thân yêu hắn, trái tim còn thích ứng thâm tình và nuông chiều của hắn, hắn liền la hét nói giỡn sẽ lấy cô? Tiến triển như vậy có phải quá nhanh hay không? A,cô có chút bối rối nha! Thấy vẻ mặt Thiên Vẫn kinh ngạc, Đỗ Ưng Dương cúi mặt xuống tới gần cặp con ngươi trong suốt kia. “Em không muốn gả cho anh sao?” Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, con ngươi đen nguy hiểm nheo lại. Thiên Vẫn dùng sức lắc đầu, đuôi ngựa loạn đá.“Không phải, em……” “Vậy là đồng ý.” Vẻ lo lắng rộng mở trong sáng,môi mỏng nhanh chóng lại vững chắc hôn lên môi cô.