“Lễ vật? Tôi chỉ biết cô ấy đưa tới lễ vật, cho tới bây giờ đều là đồng nghĩa với phiền toái.” Thiên Vẫn trừng mắt nhìn Đỗ Ưng Dương đứng ở phòng khách, toàn thân mệt mỏi. Vận rủi đã đưa tới con ngựa cao to đến trước cửa a?
Nhẫn nại thật lâu Định Duệ mới đến bên người cô, lấy tay đẩy thôi cô. “Mẹ ơi,anh ấy thật là…… cha của con?” Ánh mắt của hắn dính ở trên người Đỗ Ưng Dương muốn chuyển cũng chuyển không ra, rất sợ chỉ trong nháy mắt người cha cao lớn oai hùng sẽ biến mất không thấy. “Chính là sinh vật học.” Cô không cam lòng thừa nhận. “Trong thân thể của con có gien của anh ấy? Oa, mẹ ơi, làm tốt lắm a!” Cận vệ “Tuyệt thế” nha,người nổi tiếng như vậy lại là cha hắn! Hắn phải dùng sức xoa bóp hai má đau đến nhe răng trợn mắt, mới có thể xác định không phải là mộng. Đúng là hắn lén hy vọng có một người cha, nhưng mà ông trời không khỏi cũng quá ưu ái hắn, lại cho hắn một người cha nổi tiếng như thế. “Con vui vẻ vậy sao?” Thiên Vẫn ngẩng đầu lên,không vui nhìn con. Tuy nói trong nhà thiếu đàn ông nhưng mà tình yêu cô dành cho con mình tuyệt đối không ít. Cô thật không vui Đỗ Ưng Dương vừa xuất hiện đã được con cô sung bái. Nhìn thấy vẻ mặt Thiên Vẫn ghen tuông, Lê Định Duệ rất thông minh thu lại trong lòng mừng như điên. “A, đây là đương nhiên, dù sao con vẫn tò mò anh ấy là người như thế nào nha, bất quá hiện tại chứng thật, mẹ ơi ánh mắt của mẹ thật tốt a!” Hắn vỗ nhẹ lên bả vai của cô. Thiên Vẫn trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không cần nhảy nhót chứ. “Vui cái gì? Con là người không có lương tâm nha, mẹ có bạc đãi con không? Con bị bệnh mẹ ôm con đi đến gõ cửa nhà Thượng Quan, mời bác sĩ chẩn trị cho con. Con muốn bức vẽ tổng quát vũ trụ,mẹ vận dụng quan hệ làm ra cho con.Con muốn học tới đại học mẹ đã đi cầu thân thích trong tộc……” Cô lẩm bẩm lật lại nợ củ, cảm thấy mạng mình thật là khổ. Giọng đạm mạt của phát nam cắt đứt lời thì thào oán giận của cô. “Những chuyện này tôi cũng sẽ đền bù.” Đỗ Ưng Dương mở miệng nói, ánh mắt khóa trên người con trai. Không biết vì sao hắn toát ra ánh mắt đó lại làm cho cô nghĩ đến trước đó hồi lâu,cô từ băng ghi hình thấy hắn. Con ngươi đen thâm thúy như là bao hàm cảm xúc sâu sắc, lại nói không nên lời làm cho tim của cô không tự chủ được kéo căng…… Bất quá ý nghĩa của câu nói kia thấm vào trong óc, tất cả cảm động nháy mắt biến mất. Bù lại? Bù lại cái gì? Sắc mặt Thiên Vẫn tái nhợt, hai tay dao động loạn lên.“Không cần không cần, trong nhà tôi thứ nhất là không thiếu tiền,thứ hai là không thiếu người,cho nên không cần anh đến đâu nha.” Cô đang nghĩ biện pháp đem quan tâm của hắn đẩy ra bên ngoài. “Đứa nhỏ cần cha nha.” “Không cần.” Cô dắt cổ họng kêu. Con ngươi đen quét tới đây, thoáng chốc gió lạnh trong phòng từ từ thổi đến, Thiên Vẫn lại lùi về sau khung cửa. “Để cho con trai tự trả lời.” Ngữ khí của hắn không vặn lại. Tất cả ánh mắt đều tụ tập ở trên người Định Duệ.Hắn không biết đáp lại như thế nào cho nên chỉ bày ra một bộ dạng xấu hổ muốn nói lại thôi, còn thiếu là hai mắt không có rưng rưng chạy đến ôm lấy đùi của Đỗ Ưng Dương, khóc kêu cha ơi, cha đừng rời khỏi con. Thiên Vẫn tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, xúc động chạy vội ra, dùng ngón trỏ chỉ vào trán con trai. “A, con không thể phối hợp một chút sao?” Bởi vì ghi hận trong lòng,cô chỉ cũng không nhẹ. Thật không công bằng người mang thai mười tháng chính là cô, đổ nước tiểu cũng là cô, đứa nhỏ nay chẳng những tai mắt mũi miệng đều giống Đỗ Ưng Dương, ngay cả tim cũng chỉ hướng về hắn! Vẻ mặt Định Duệ vô tội, cố gắng làm ra vẻ thật có lỗi, khóe miệng lại bởi vì cố nén cười mà run run. Nếu để cho mẹ hắn phát hiện hắn cười,những ngày tiếp theo hắn nhất định sẽ sống không tốt a. Hội nghị gia đình ngắn ngủi đã kết thúc, duy trì nguyên phán Đỗ Ưng Dương vẫn lưu lại, kháng nghị của cô bị cha con hai người đó liên thủ bác bỏ. Thiên Vẫn dùng sức cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt oán hận. Người đàn ông này mới vừa vào cửa liền chiếm vị trí đầu của cô như vật còn có thiên lý sao?