Editor: Văn Văn
Beta: LinhBng929
Nói xong câu đó, rốt cuộc cậu bé cũng thu hồi ánh mắt, xoay người đi xuống lầu.
Bình bịch, bình bịch, bình bịch, bình bịch.......
Cậu bé giống như dẫm theo một nhịp nào đó, trong căn phòng an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cậu dừng ở cầu thang trên sàn nhà, nghe rõ thì là tiếng bước chân vui sướng. Nhịp này hợp lại cùng một chỗ, khối Rubik trong tay cậu bé cũng quay nhanh mà chuyển động.
Khóe miệng thiếu niên nâng lên một độ cong mãi mãi không thay đổi. Phóng túng cùng không đúng đắn------giống như một đứa trẻ rất nghịch ngợm phù hợp độ tuổi của mình.
Nhưng ngay cả những người giúp việc 10 hay 20 tuổi ở dưới lầu cũng không ai dám đem cậu bé xem thành một đứa trẻ bình thường.
Bọn họ im như ve sầu mùa đông, không rên nỗi một tiếng.
Tống Thư không có cùng cảm xúc với hầu hết mọi người.
Cho nên lầu một mặc dù nhiều người nhưng chỉ có một mình cô bé thả lỏng.
Tống Thư biết thiếu niên gọi là Tần Lâu này nhìn mình bằng ánh mắt hoàn toàn khác lúc ở bên ngoài. Nhưng vì sao nó lại khác? Cô bé không hiểu, cũng không thèm quan tâm hiểu hay không.
Cô bé ngồi lại vào một góc trên ghế sofa một mình.
Người giúp việc đã mang ba lô cho bé, trong đó có một cuốn album ảnh mà cô bé luôn mang theo bên mình. Cô bé đem nó lật ra.
Có người giúp việc xem trộm, ánh mắt không che dấu được sự kinh ngạc.
Ở một khắc khi Tống Thư mở ra cuốn album ảnh kia, cậu bé đã dừng lại trước mặt Tống Như Ngọc.
“Lạch cạch.”
Một tầng cuối cùng quay lại, khối Rubik cũng phục hồi như cũ.
Cậu bé nhìn đồng hồ, âm thanh giống như có điểm tiếc nuối:“Một phút ba mươi lăm giây a. Quả nhiên nó không có ý nghĩa gì.”
“Anh, anh họ....anh chơi khối Rubik giỏi quá, thật lợi hại.......”
Tống Như Ngọc không dám lùi lại, đứng ở trước người cậu lắp bắp, đè nặng tiếng khóc nức nở xuống mà nỗ lực khen ngợi.
“Hả?”
Cậu chầm chậm mà ném ra một chữ như thế.
Cậu nhấc mắt lên vừa cười như không cười, nhưng đôi mắt nheo lại và rơi xuống một góc khác của ghế sofa.
Âm thanh này quá quen thuộc.
Nếu vừa rồi còn có người không biết cậu bé nói “Búp bê Tây Dương” là chỉ ai, vào giờ khắc này lầu một đã không ai không hiểu.
Tống Như Ngọc càng run đến lợi hại.
“Anh họ, em......”
“Suỵt.”
Cậu bé đem khối Rubik thay đổi thành một tay. Ngón tay cái cùng ngón giữa của cậu bé lấy đường chéo của khối Rubik làm trục trung tâm và lướt nhẹ ngón trỏ một chút--------khối lập phương Rubik nhanh chóng xoay giữa hai ngón tay cậu bé.
Sau đó, cậu bé ngẩng đầu cười.
Quay ra tàn ảnh của khối Rubik, cậu bất ngờ đem nó hướng đến đôi mắt của Tống Như Ngọc.
“Đừng!”
“Tần Lâu thiếu gia!!”
Một đám người giúp việc rít lên la hét.
Khối Rubik chợt dừng lại.
Bốn góc cực kì sắc nhọn đang đối diện với tròng mắt của Tống Như Ngọc.
Chỉ còn kém nửa centimet là chạm vào.
Sau một lúc im lặng, vẫn chưa định hồn lại được.
Cậu bé cúi xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Tống Như Ngọc ở một khoảng cách gần nhất.
Sau đó cậu cười, con ngươi lạnh lùng và sáng bóng.
“Cô vừa mới nói, nếu “Búp bê Tây Dương” dọn đến chỗ tôi..........sẽ thế nào?”
“.....”
Tống Như Ngọc môi run run đến lợi hại. Sau mười giây va chạm, cuối cùng tiểu cô nương cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.
Tiểu cô nương oa một tiếng khóc thét lên.
Khóc đến tê tâm liệt phế.
Trong lúc những người giúp việc đang bận rộn, cậu bé khép tay lại một cách nhàm chán. Cậu lùi lại dựa vào ghế sofa và nghiêng đầu nhìn lại một góc.
Cô gái nhỏ ghé vào chỗ đó vẽ tranh, an an tĩnh tĩnh. Không biểu tình, không thanh âm, không cảm xúc, không phản ứng.
Thực sự trông giống như một con búp bê Tây Dương hình người a.....
Sự điên rồ trong mắt của thiếu niên ngày càng mạnh mẽ hơn.
Cuồng loạn càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cho đến khi người giúp việc báo lại sự việc cho Tần Lương cùng Tần Phù Quân ở trên tầng hai.
Tần Lương sững sờ, ánh mắt uy nghiêm, một bên xuống lầu, một bên cau mày nhìn quét xuống phòng khách.”Ồn ào nhốn nháo cái gì, chuyện gì đang xảy ra? Tại sao Như Ngọc lại khóc?”
“.....”
Một số người giúp việc có lá gan nhìn trộm về phía cậu bé, còn lại đa số nhát gan rụt rè cúi đầu vẫn không nhúc nhích.
Tần Phù Quân đi xuống theo cha mình. Rốt cuộc con bé là con gái ruột của mình, nghe Tống Như Ngọc khóc thành như vậy cô đã sớm không đành lòng, lúc này cô đành buộc phải cười.
“Ba, cái này cần phải hỏi sao? Có thể làm Như Ngọc khóc thành như vậy, trừ bỏ Tần Lâu cũng không có người nào khác.”
Tần Phù Quân lại quay đầu nhìn về phía trước:“Tần Lâu, Như Ngọc nói như thế nào cũng là em họ của con, con bình thường nhường em một chút, đừng lúc nào--------”
Cậu lười biếng mà ngước mắt lên.
“Cô đang chỉ dạy tôi?”
Cậu nhếch khóe miệng, ngồi ở trên tay vịn của ghế sofa xoay người, một tay tung lên khối lập phương Rubik có sáu tầng bén nhọn kia.
Tung nó lên xuống vài lần, cậu đột nhiên đem khối Rubik ném về hướng của Tần Phù Quân.
Tần Phù Quân kinh sợ lùi lại hai bước.
Sau đó cô dừng chân lại, phản ứng lại ngay, ánh mắt xấu hổ và ngượng ngùng--------Cậu lắc lắc khối Rubik vẫn còn ở trong tay, hướng cô mỉm cười mà phóng túng.
“Ngoài việc lớn hơn tôi vài chục tuổi, cô xứng nói với tôi điều gì?”
Mặt Tần Phù Quân lập tức chuyển sang màu xanh.
Cô nắm chặt tay muốn bùng nổ, nhưng cứng đờ vài giây sau vẫn là quay sang Tần Lương, thanh âm ủy khuất:“Ba, người nhìn xem Tần Lâu nó.”
Tần Lương không đồng ý mà nhìn về phía cậu bé:“Đối với cô cháu tôn trọng một chút.”
“Hừ!.”
Cậu bé xoay đầu trào phúng.
Tống Như Ngọc bị dọa đến mất hồn, ông ngoại cùng mẹ xuống dưới cũng không vì vậy mà tiểu cô nương ngừng khóc. Tần Lương bị ồn ào đến phiền lòng, khoát tay cho người giúp việc mang tiểu cô nương cùng Tống Suất lên lầu đều giống nhau bị dọa sợ đến mức vành mắt đỏ hoe.
Lầu một lúc này mới an tĩnh lại được.
Đám người giúp việc hấp tấp mà giải tán. Lộ ra trong một góc sofa, dưới ngòi bút của cô bé đã sắp hoàn thành.
Trận trò cười này từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, chỉ có cô bé không nói một lời, cũng chưa hề tham gia vào.
Tần Lương nhìn Tống Thư không ngừng một lúc lâu, đối với Tống Thư cũng hiểu biết một chút. Ở trong lòng Tần Lương xem ra, cô gái nhỏ này cùng cháu mình chính là hai cái tính cách hoàn toàn tương phản cực đoan--------cũng là vì điểm này, phía trước ông ta mới sinh ra tiểu tâm tư muốn sắp xếp Tống Thư đi đến chỗ tòa nhà thường ở của Tần Lâu.
Nhưng là vừa mới xem sự việc nháo đến ồn ào hồi nãy, Tần Lâu cái này trời sinh tính tình căn bản chỉ sợ không thích hợp có người tiếp xúc.......
Tần Lương trầm tư một lát, mở miệng:“Tần Lâu, đây là Tống Thư, con gái của dì Bạch.”
“Tống.......Thư.” Cậu bé đọc một cách chậm rãi, khóe miệng gợi lên tươi cười.
“Tống Thư cũng sẽ đến trường cấp hai để học. Ở trong trường học có chạm mặt, không được bắt nạt con bé.”
Cậu ngừng chơi với khối Rubik.
Thiếu niên quay đầu lại, tươi cười nhạt đi, mi tâm nhíu lại:“ “Búp bê Tây Dương” không phải muốn đưa đến chỗ tôi đó sao?”
Tần Lương nhíu mày:“Con làm sao biết?”
“Thật ư?”
“Ông thật sự có tính toán như thế, nhưng cháu cũng không thích cùng mọi người ở chung, cho nên vẫn là để con bé lưu lại tại nhà chính-------”
“Ai nói tôi không thích.”
“......”
Tần Lương sửng sốt. Phía sau Tần Lương biểu tình khó coi- Tần Phù Quân cũng ngoài ý muốn mà ngẩng đầu nhìn về phía cậu bé.
Thiếu niên từ tay vịn ghế sofa nhảy xuống.
“Quà sinh nhật năm nay.” Khóe miệng cậu vươn cao:“Tôi muốn sống cùng với cô bé đó.”
Tần Lương hoàn hồn, nghi ngờ mà xem kĩ cậu:“Tống Thư so với cháu còn nhỏ, cháu như thế nào gọi con bé như thế?”
“Cô bé không để bụng.”
“......cháu thật sự muốn sống cùng với con bé?”
“Phải.”
“Nói trước, nếu thật dám bắt nạt con bé, ông đây sẽ đánh gãy một chân của cháu vì dì Bạch.”
“Đem cô bé đưa cho tôi, ông đánh gãy hai chân cũng được a.”
Cậu ngước mắt thấp xuống mà cười.
Tần Lương được “bảo đảm” cùng Tần Phù Quân tiếp tục bàn chuyện công việc.
Sau khi họ rời đi, trong một góc sofa, hoàn thành xong bức tranh của mình, Tống Thư rũ mắt thu thập lại những cây bút cùng tranh vẽ nằm rải rác.
Trên khuôn mặt tinh xảo không có một chút cảm xúc.
Đánh gãy một hoặc hai chân.......
Cậu cũng không quan tâm.
Nếu không thì cậu sẽ không ngồi trên hàng rào sân thượng như vậy nữa.
“Cô đang vẽ khối Rubix của tôi à?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía trên đỉnh đầu.
Tống Thư dừng lại, rũ mắt nhìn về phía bức tranh mới vừa khép lại nửa kín kia. Bên trong bức tranh mới vừa vẽ, thực sự là khối Rubix bên ngoài tòa nhà đã bị rơi xuống chia năm xẻ bảy sau đó được cô bé đặt lại.
Các vết nứt càng rõ ràng hơn bởi vì có bút chì mà đặc biệt rực rỡ, chói mắt trên trang giấy vẽ.
Vài giây sau, khối Rubix màu xám trên trang giấy bị màu sắc rực rỡ của khối Rubix lập phương ngăn lại--------Trong bức tranh của Tống Thư, khối Rubix lập phương mới được đặt sang một bên, các đốt ngón tay thon dài được thu trở lại.
Trên đỉnh đầu, cô bé nghe thấy có một nụ cười rất nhẹ vang lên, trong giọng nói không cất dấu được sự hứng thú.
“Tại sao lại vẽ nó? Cô so với nó chơi tốt hơn nhiều.”
Tống Thư cuối cùng cũng phản ứng.
Tống Thư ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cảm hướng về phía cậu đang đứng bên cạnh cô bé.
Trước đôi mắt trống rỗng của cô bé, thiếu niên thậm chí còn cười nhiều hơn, ánh mắt ngày càng có chút điên loạn tăng lên.
“Cô không phải nói rằng, cô thực sự chờ mong nó hay sao?”
Thiếu niên khom lưng cúi đầu.
Lần này, không giống như bên ngoài tòa nhà, cậu thực sự cúi xuống trước mặt cô bé.
Khoảng cách này rất gần. Gần đến nỗi Tống Thư có thể thấy rõ con ngươi của cậu ta và người nằm sâu nhất trong con ngươi.
Ngọn lửa mau đen sẽ nhấn chìm nuốt chửng lấy cô bé.
Mà lúc này thiếu niên lại cười đến phóng túng.
“Tôi cũng thực chờ mong-------lần này không biết sẽ mất thời gian bao lâu để chơi với món đồ chơi mới của tôi đây?”
Tống Thư trầm mặc.
Vài giây sau, cô bé cúi đầu đem bức tranh nhét vào ba lô, cũng đem bút chì nhét theo vào. Cuối cùng, cô bé cầm lên khối Rubix.
Cô gái nhỏ vô cảm mà ngừng lại trong một giây.
“Cảm ơn.”
Khối Rubix cũng bị nhét vào ba lô.
Cô gái nhỏ xách ba lô lên, an tĩnh mà rời đi phòng khách.
Cậu bé hơi giật mình. Giây lát sau, cậu nhìn vào bóng dáng mảnh khảnh và nở nụ cười, trong ánh mắt u ám khó mà kìm chế nỗi sự hưng phấn điên cuồng.
“Không có gì đâu, búp bê Tây Dương.”