Dấu Cắn

Chương 45: Chương 45: Làm khó dễ (1)




Editor: ThenhBengg

Beta: Behind

Tống Thư đứng hình hai giây.

Sau đó, cô hơi hạ thấp tầm mắt, trước ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm Tần Lâu của Hứa Giai Gia cô duỗi tay tiếp nhận ly cà phê.

“Cám ơn, vất vả rồi.” Tống Thư điềm đạm cười, bộ dáng vô hại không chút đề phòng nào.

“À... Không có gì, đây là chuyện tôi nên làm.” Hứa Giai Giai phục hồi tinh thần, vội vàng cúi đầu, đỏ mặt không dám liếc Tần Lâu thêm một cái.

“Vậy Tần tổng, Tần tiểu thư, tôi đi trước nhé.”

“Được.” Tống Thư gật đầu.

Hứa Giai Giai xoay người, rời đi để lại bóng lưng đầy hấp tấp.

“...”

Ý cười trên mặt Tống Thư trở nên phai nhạt.

Người nào đó ở phía sau vẫn diễn rất sâu, đến bây giờ vẫn còn chôn mặt ở cổ cô không chịu dứt ra. Tống Thư bất đắc dĩ, hơi hơi nghiêng tầm mắt nhìn, “Người ta cũng đã đi rồi, đừng diễn nữa.”

“...Ai nói anh diễn kịch?” Tần Lâu ngước mặt, con ngươi đen nhánh cất giấu dục vọng không được thỏa mãn, “Đây là tình cảm chân thật.”

Tống Thư xoay người, đem ly cà phê trong tay đưa cho Tần Lâu, không thèm đóng lại cửa kính phía sau.

Sau đó cô lôi kéo Tần Lâu đi vào trong văn phòng.

Tới ngồi ngay chỗ cửa sổ, Tống Thư mới thấp giọng hỏi: “Hiệu quả cách âm trong văn phòng như thế nào?”

Tần Lâu không chút để ý liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, sau đó thu hồi tầm mắt, “Có chuyên môn cách âm xử lý, trừ khi lớn tiếng, bằng không bên ngoài không nghe thấy được.”

Tống Thư nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn hơi nhăn mày, “Tầng 22 của anh đúng là “ngoạ hổ tàng long” [1] đó.”

[1] Chắc có nghĩa là nguy hiểm rình rập:3

Tần Lâu nhếch môi, đáy mắt gợi lên ý cười trào phúng lạnh lùng, “Hội đồng quản trị toàn là những tên cáo già, làm sao có thể yên tâm nếu không cắm được cái đinh ở chỗ anh cơ chứ?”

“Ý anh là Hứa Giai Giai là người của hội đồng quản trị sắp xếp đến?”

“Tám chín phần là vậy.”

“... Em còn tưởng là anh trong mắt xoa không thấy hạt cát [2] cơ chứ.”

[2] chắc là kiểu sạch sẽ, nắm rõ mọi chuyện, ý Tống Thư là tưởng ở chỗ của Tần Lâu sẽ không bị người ta gài người.

“Hạt cát? Cho dù là một ngọn núi cũng không có việc gì.” Tần Lâu rũ rũ mắt, “Dù sao không có em, là ai, chuyện gì cũng đều nhàm chán vô cùng.”

Tống Thư ngẩn ra.

Hình như Tần Lâu nhớ ra cái gì đó, mí mắt nâng lên, ánh mắt hắn từ trên mặt Tống Thư nhìn qua lại, sau đó sửa lại lời nói, “Huống chi, loại bỏ đi một hai cái đinh, bọn họ sẽ hạ càng nhiều cái đinh mới ở chỗ tối tăm, còn không bằng đặt chúng ở dưới mí mắt, mỗi ngày đều nhìn một lần, không cần phải lo lắng.”

Tống Thư trầm mặc hai giây, khẽ mỉm cười, “Thì ra giúp người là giúp mình.”

“...” Tần Lâu quay mặt đi, “Anh không có cẩn thận với người khác như vậy, khó trách có chút không quen.”

“Em biết.” Tống Thư nâng ly cà phê trong tay, nếm một ngụm, sau đó khẽ nhíu mày.

“Sao thế?”

“Làm “cái đinh” ở chỗ của anh đúng là không dễ dàng.” Tống Thư giương mắt, ý bảo Tần Lâu nhìn vào ly cà phê trên tay, “Độ ấm này, chắc là ở bên ngoài nghe rất lâu rồi.”

Tần Lâu nói: “Em không thích ai cứ nói, anh liền nhổ người đó.”

“Không cần.”

“?”

“Theo dõi cái đinh này, nói không chừng có thể chạm tới được nhân vật đằng sau nó.”

Tần Lâu, “Em nghi ngờ người đằng sau cô ta có quan hệ với vụ kiện đó?”

“Không biết. Chỉ là cô ta đã nhậm chức một năm, chắc là không có phạm sai lầm lớn như vậy, bằng không tổ trợ lý cũng không chứa chấp cô ta.” Tống Thư lại lần nữa nhìn xuống ly cà phê, “Vậy tại sao em vừa mới đến, cô ta liền vội vàng như vậy?”

“...”

Tần Lâu hơi vươn vai thẳng ra, đáy mắt chây lười chậm rãi bị thay thế bằng sự lạnh lẽo.

Tống Thư phát hiện ra, duỗi tay đè vai hắn lại.

Tần Lâu rũ mắt nhìn cô.

Tống Thư lắc lắc đầu, cười nhàn nhạt, “Không vội, chúng ta từ từ làm.”

Đầu ngón tay cô trượt xuống, gõ gõ trên cơ bắp tay chậm rãi thả lỏng lại, giây lát sau Tần Lâu một tay bưng cà phê, một bên cúi người tiến đến gần Tống Thư có chút khắc chế đặt xuống một nụ hôn.

“Được, đều nghe em nói.”

Người ngoài đã đem lời đồn đãi ở tập đoàn truyền đi càng ngày càng rộng rãi.

Từ hội đồng quản trị đến nhân viên phục vụ vệ sinh lâm thời trong công ty, hầu như không có ai không biết, nhân viên mới của bộ tuân thủ pháp lý, nhìn giống mối tình đầu của Tần tổng đến bảy tám phần, hiện tại đang làm tình nhân nhỏ cho Tần tổng, hai ba ngày đầu đều ở trong văn phòng tổng giám đốc chơi trò diễn xiếc ban ngày tuyên dâm xuân sắc tràn đầy, chứng cứ của lời đồn đãi chính là có vài lần trao đổi ý kiến công việc thấy tổng giám đốc bọn họ quần áo bừa bãi, rất thiếu chỉnh chu.

Nhân viên các bộ phận tám chuyện đều thấy tò mò cô nhân viên mới này lúc nào mới được “thượng vị“. Đợi mấy ngày, quả nhiên bộ đầu tư phát triển truyền ra tin tức mới là...

Cơ sở kế hoạch dữ liệu thương nghiệp mấy trăm cái trong hồ sơ được sàng lọc trong hạng mục gần nhất của tập đoàn chọn ra giá trị đầu tư thích hợp hạng mục tầm trung, nhất là đầu não của bộ đầu tư phó tổng Lữ Vẫn Khai xem trọng nhất là AI ( trí tuệ nhân tạo) luôn đầu tư hạng mục, phụ trách đoàn đội sáng lập hạng mục sắp tới.

Nhân viên các bộ phận luôn nghĩ muốn vào trong đội, đáng tiếc lại lọt vào tay thế thân tình nhân nhỏ bé của Tần tổng ở bộ tuân thủ pháp lý.

Thông tin vừa truyền ra ngoài, bộ pháp luật mọi người đều tức giận mà không dám nói gì.

Lúc bấy giờ không còn ai thèm để ý cái lý lịch mang kim quang chói sáng của Tống Thư nữa, bọn họ đều không hẹn cam chịu mà nghĩ rằng: Công việc này là do cô bồi ngủ với Tần tổng mới được đến tay, không có khả năng là nguyên nhân khác.

Bộ phận quần chúng tình cảm lén lút xúc động phẫn nộ, nhưng mặt ngoài mọi người đều vui vẻ hòa thuận... thế thân thì cũng là thế thân mối tình đầu của Tần tổng, chỉ cần một ngày cô mất đi sủng ái, bọn họ liền ngay lập tức xé rách mặt Tống Thư.

Vì thế, dù cho có vô số lời đồn đãi vớ vẩn, Tống Thư vẫn bình tĩnh làm cố vấn pháp luật gia nhập Vio, đứng nhất trong đoàn đội hạng mục đầu tư AI.

Ngày nhập tổ, Tống Thư cần phải xác nhận bưu kiện, làm trong hạng mục đoàn đội, thời gian thành viên tan tầm sau buổi chiều, đến bộ phát triển đầu tư phòng họp lầu 19 mở họp.

Bưu kiện cuối cùng còn cố ý bỏ thêm ghi chú: Bởi vì mở họp thường không xác định, thành viên tham gia hội nghị tự giác làm tốt thời gian chuẩn bị tăng ca, không được về sớm, không được xin nghỉ.

Nhìn câu “không được về sớm, không được xin nghỉ” ở đằng sau còn ghi sát vào thêm ba dấu chấm than, đối với hạng mục phụ trách đoàn đội người Tống Thư phát hiện được có chút dự cảm.

Lúc trước tan tầm, Tống Thư cố ý tìm Diêu Ý Cầm, dò hỏi một chút chuyện.

“Sở Hướng Bân?” Diêu Ý Cầm ngoài ý muốn quay đầu lại, “Em phân anh ta đến trợ giúp tổ hạng mục? À, chị biết rồi, có phải cái phân loại AI hạng mục đầu tư không?”

Tống Thư gật đầu, “Đúng vậy.”

“Hạng mục đó thật sự có tiền không tồi, tính nguy hiểm hơi cao, nhưng giá trị đầu tư cũng rất khả quan. Bộ đầu tư giao cho Sở Hướng Bân phụ trách cũng không có gì lạ.”

Tống Thư nói: “Em không có tiếp xúc nhiều với anh ta, chỉ là nghe nói anh ta còn trẻ đã làm tới phó bộ đầu tư, rất có năng lực?”

“Đương nhiên là có năng lực. Anh ta chính là cánh tay đắc lực của phó tổng Lữ. Lữ tổng rất coi trọng anh ta, một thời gian dài có ý tứ dìu dắt anh ta làm người nối nghiệp, em đi theo anh ta làm cho tốt, nói không chừng về sau có thể...” Nói được một nửa, giống như nghĩ đến cái gì, Diêu Ý Cầm tạm dừng một chút, “Đương nhiên, chưa chắc em đã bò lên chậm hơn anh ta.”

Tống Thư nghe được ý khác trong lời nói, nhưng lúc này chỉ có thể giả ngu, “Nhưng em nghe đồng nghiệp nói tính tình anh ta có chút... không tốt lắm?”

Diêu Ý Cầm trầm mặc, “Sở Hướng Bân năm nay mới 27 tuổi, không có hậu đài gì cả, ở tuổi này có thể ở Vio ngồi vào bộ trưởng phó bộ phận phát triển đầu tư trung tâm của tập đoàn, em biết cái này nói thế nào không?”

“Năng lực cá nhân cực kỳ kiệt xuất?”

“Không sai.” Diêu Ý Cầm ẩn ý sâu xa nhìn về phía cô, “Được trời ưu ái thì con người dễ dàng cậy tài khinh người, đối với trình độ nhẫn nhịn người vô năng tương đối thấp, làm việc với anh ta, em cũng phải có chút tâm tư nhỏ mới được.”

“...”

Tống Thư trầm mặc hai giây, nhoẻn miệng cười.

“Em hiểu rồi. Cám ơn chị Cầm đã chỉ bảo.”

Đêm đó.

Làm việc ở Vio kết thúc, Tống Thư lập tức mang lên tài liệu hạng mục mấy ngày cô đã chuẩn bị, trước tiên bước nhanh đi vào trong thang máy, để thang máy đến lầu 19.

Thấy bóng dáng cô, nhân viên bộ pháp luật cũng lười duỗi eo đứng dậy, có người bĩu môi.

“Còn giả bộ chăm chỉ tích cực, thật không thể nhìn vừa mắt. Người không biết còn tưởng rằng cô ta thật sự vào tiểu tổ AI là do chính mình nỗ lực đó.”

“Không tích cực thì không được, nghe nói tổ trưởng của cô ta là Sở bá vương, tính tình anh ta bá vương long, đâu thèm nhìn xem có phải tiểu tình nhân của Tần tổng hay không? Dám làm trễ nải tuyệt đối sẽ bị đá ra khỏi tổ, còn phải mặt chạm đất.”

“Tôi cũng thấy kỳ quái, thế nhưng mà Sở bá vương lại có thể chịu đựng được cái loại đi cửa sau như cô ta vào tổ của mình?”

“Haizz, không phải nói đâu.”

“Haizz, đáng tiếc tại sao chúng ta không lớn lên giống với mối tình đầu của Tần tổng vậy...”

“Thôi đi, dựa vào khuôn mặt một ngày nào đó sẽ ngã vào bùn, đến lúc đó mới biết thê thảm cỡ nào. Tôi rất muốn nhìn loại người như cô ta dựa vào bồi ngủ để tăng chức, có thể kiên trì ở với Sở bá vương được mấy ngày?”

“Ha ha, tôi cũng rất tò mò.”

“...”

Tống Thư rời đi không biết có bao nhiêu đồng nghiệp chờ xem cô mất mặt, nhưng lúc này cô cũng không rảnh bận tâm...

Từ chỗ Diêu Ý Cầm biết được “Sở Hướng Bân là người thân cậy của Lữ Vân Khai” một cái tin tức này thôi, đã đủ làm cho cô chấn động thần kinh, khẩn trương hơn hết.

Dù sao Lữ Vân Khai cũng là phó tổng, trừ khi bám vào quan hệ với Tần Lâu, bằng không rất khó tiếp cận đối phương. Mà Tống Thư lại không muốn Tần Lâu sớm bị liên lụy nhập cuộc, cho nên thông qua Sở Hướng Bân cánh tay đắc lực này tiếp cận một chút. Lữ Vân Khai, trước mắt là mục tiêu quan trọng nhất, tính nguy hiểm khi tiếp cận cũng là cao nhất.

Hơn nữa từ trong bưu kiện và chỗ Diêu Ý Cầm biết được tin tức của Sở Hướng Bân, phân tích đơn giản Tống Thư liền nghĩ ra phương án đối với người này tốt nhất.

Cho nên cô không chút do dự, trước tiên chạy tới phòng hội nghị Bộ phát triển đầu tư lầu 19.

Đứng ở ngoài cửa, Tống Thư làm lơ những ánh mắt đánh giá tò mò của những người khác, cô nhẹ hít vào một hơi, giơ tay gõ cửa.

“Vào đi.”

Trong phòng họp truyền ra một tiếng.

Tống Thư đẩy cửa đi vào.

Bên ngoài trời lúc này sắc trời đã ngả màu xuống, ánh đèn trong phòng họp sáng lên, người đang ngồi trên chủ vị, đang cau mày lật xem văn kiện tán loạn trên bàn làm việc.

Tống Thư đi vào, trong phòng hội nghị chỉ có duy nhất một mình anh ta.

Tống Thư hơi hơi dừng lại.

Giống như là quá tích cực, tổ viên Bộ đầu tư của bản thân còn không có tới.

Tống Thư trầm mặc tự hỏi khoảng cách, ngồi ở chủ vị Sở Hương Bân đợi nửa ngày không nghe thấy động tĩnh báo cáo công việc linh tinh gì cả, anh cau mày ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người vừa tới hai giây.

“... Cô là ai?” Ngữ khí không chút kiên nhẫn.

Tống Thư hơi gượng, trên mặt treo lên ý cười ôn hòa, “Tổ trưởng Sở, xin chào, tôi là Tần Tình của Bộ tuân thủ pháp lý, sẽ có một khoảng thời gian sau này đảm nhiệm cố vấn pháp luật cùng với chức vụ trợ lý của tiểu tổ ngài.”

Sở Hướng Bân ngoại trừ cau mày, trên gương mặt lạnh băng cơ bản không có cảm xúc gì, nhìn chằm chằm cô hai giây sau đó mới mở miệng.

“Cô chính là Tần Tình?”

Từ “chính là” này dùng thật vi diệu, làm cho Tống Thư nhẹ nheo lại mắt, sau giây lát cô liền cười cười, “Ngài biết tôi sao?”

“Ngưỡng mộ đã lâu.” Sở Hướng Bân nhàn nhạt nói. “Có người muốn tôi “chiếu cố [3] nhiều hơn” đối với cô.”

[3] để ý, quan tâm đến, lo lắng đến, ngó đến, chú ý, coi chừng...

Tống Thư: “...”

Nhất thời làm cô không thể phân được đây là một lời nói đùa hay là sự thật.

Sở Hướng Bân không cho hai người có thời gian xấu hổ được lâu, anh rất nhanh liền cúi đầu, một lần nữa đem lực chú ý tập trung vào phần văn kiện trong tay, đồng thời thất thần mà nói: “Vào tổ của tôi, chính là người tổ tôi. Người khác nói cái gì tôi mặc kệ, cô vào bằng cách nào tôi cũng mặc kệ, làm tốt thì ở lại, không tốt thì cút đi, hiểu chứ?”

Tống Thư hơi hơi mỉm cười: “Cám ơn tổ trưởng Sở.”

“Ngồi đi.”

“Được.”

Sau một lát, người còn lại trong đoàn đội cũng sôi nổi chạy tới. Bọn họ thăm dò tiến vào, thấy bên cạnh Sở Hướng Bân đã có bóng dáng người khác, tựa hồ không hẹn mà thả lỏng biểu tình.

Chẳng qua thấy rõ ràng người là Tống Thư, thần sắc mọi người lại trở nên vi diệu hơn.

Tống Thư thấy được chỗ không thích hợp cho lắm, nhưng thời điểm ở hoàn cảnh này cô hiển nhiên sẽ không hỏi gì cả.

Sau một phút đồng hồ ngắn ngủn, mọi người trong đoàn đội đều nhanh chóng tới đông đủ.

Người cuối cùng bước vào phòng họp tiện thể khoá cửa lại, Sở Hướng Bân đem văn kiện trong tay sắp xếp lại.

“Cùm cụp.”

Người đàn ông lạnh lùng tự động gõ lên mặt bàn.

Chỉ bằng âm thanh nhỏ này mà phòng hội nghị im bặt, không một tiếng động.

Sở Hướng Bân không hề báo trước, bỗng dưng quay đầu lại, nhìn về phía Tống Thư, “Lần đầu tiên tham gia tiểu tổ như thế này?”

Tống Thư ngẩn ra, gật đầu.

“Người mới à, để chiếu cố nhiều chút.”

Sở Hướng Bân gõ gõ mặt bàn.

“Đem hạng mục đầu tư điều tra hết phận sự, điều tra từ mục đích, điều tra đối tượng, điều tra nội dung, và điều tra mấy phương diện thi thố, cho mọi người phân tích một chút đi.”

Hắn dừng lại, hơi híp mắt.

“Tôi muốn thật tỉ mỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.