Dấu Cắn

Chương 50: Chương 50: Nghi ngờ (1)




Edit: Văn Văn.

Loan Xảo Khuynh kinh hoảng tột độ, đột nhiên ngồi dậy, cái gáy hung hăng đập mạnh vào đỉnh đầu xe, cô che đầu đau đớn và rời khỏi.

Không biết có phải đập mạnh quá hay do câu nói đó gọi cô đến bị mù luôn không, bây giờ Loan Xảo Khuynh chỉ cảm thấy đầu óc của mình đang vang ong ong không ngừng, như thể có hàng trăm con ong bay xung quanh cô vậy. Cô đưa tay ra và véo vào mu bàn tay.

Đau, không phải là mơ.

Người uống say là người nằm bên trong chứ không phải cô, vì vậy đó không phải là ảo giác hoặc xuất hiện ảo giác.

Điều đó có nghĩa là, người bên trong trông giống Tống Thư thực sự đã gọi cô là “Xảo Xảo“.

Loan Xảo Khuynh nuốt nước bọt. Có một ý tưởng không thể tin được xẹt qua trong đầu cô lúc này–– rõ ràng lý trí nói với mình rằng điều đó là không thể, nhưng cái ý tưởng đó lại không thể bị xua tan, cứ bắt đầu lơ lửng trong đầu cô.

Tần Tình, cô ấy...

Loan Xảo Khuynh chậm rãi bước tới, cúi đầu xuống một lần nữa, cô nghĩ mình có thể làm gì đó trong khi người phụ nữ trước mặt vẫn còn say, chẳng sợ điều này chỉ khiến cô tỉnh táo mà phản ứng lại chính mình vừa mới có ý tưởng thực nực cười kia.

Đáng tiếc, tay Loan Xảo Khuynh vừa mới vươn ra đã đột nhiên bị một bàn tay khác vươn ra bên cạnh cô chắn lại.

Loan Xảo Khuynh bực mình, ão não quay đầu, “Ai––” Phát ra một tiếng đã nghẹn trong cổ họng, “....Anh?”

Tần Lâu đứng bên cạnh xe cô, hơi thở có chút dồn dập, phần thân trên chỉ mặc có một chiếc áo sơ mi mỏng, ngực phập phồng theo hô hấp.

Hắn cau mày, bình ổn hơi thở mới nhìn vào trong xe.

“Tần Tình ở bên trong?”

Biểu cảm Loan Xảo Khuynh phức tạp: “Đúng vậy, nhưng––”

Cô còn chưa nói xong, Tần Lâu đã kéo cô sang một bên trước, chính mình thì khom người đem cô gái vì rượu mà ngủ say không biết trời trăng mây gió gì ôm ra.

Người bị ôm ra vẫn ngủ yên yên tĩnh tĩnh, không một xíu giãy giụa, chỉ dựa vào trong lòng ngực Tần Lâu một cách dịu dàng, ngoan ngoãn mà ngủ tiếp. Từ mái tóc dài mềm mại trượt xuống lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, hàng mi đang nhẹ nhàng tựa vào mí mắt, lặng lẽ và xinh đẹp.

So với những gì cô thường thấy trong công ty với nụ cười dịu dàng thường treo trên mặt luôn khiến Loan Xảo Khuynh có cảm giác người phụ nữ này giả tạo như đang khoác chiếc mặt nạ, “Tần Tình” giờ phút này khiến cho Loan Xảo Khuynh lại cảm thấy rất quen thuộc.

Hồi phục tinh thần, Loan Xảo Khuynh dùng sức lắc bay đầu––

Mình chắc chắn là điên rồi! Lúc trước mình đã tận mắt chứng kiến Tống Thư tháo máy thở xuống, đứng chết trân tại chỗ nghe bác sĩ đọc thời gian tử vong, thậm chí còn nhìn người đó bị đưa vào nhà hỏa táng...

Sao Tần Tình có thể là người đó!?

Khi Tần Lâu đứng dậy trong lúc ôm Tống Thư, đầu tiên lọt vào mắt là vẻ mặt Loan Xảo Khuynh đang nghi ngờ cuộc sống, biểu cảm mờ mịt, vô thố.

Nếu trong lòng Loan Xảo Khuynh có bất kỳ cảm xúc hay suy nghĩ nào thì chỉ toàn biết viết chúng lên mặt, muốn giấu cũng không được.

Tần Lâu nhíu mày, trong lòng ẩn ẩn có tí bất an nhìn người đang ngủ say trong lòng ngực: Lần đầu tiên tiểu vỏ trai uống say, sẽ không có thói quen nói mớ đi?

“...Tôi sẽ đưa cô ấy về, cô quay về trước đi.” Tần Lâu nghĩ nghĩ quyết định tạm gác lại chuyện này, chờ mai Tống Thư tỉnh thì nói, hắn bế Tống Thư chuẩn bị chạy lấy người.

Loan Xảo Khuynh nghiêng đầu, há mồm: “Em và anh cùng nhau––”

“Cùng nhau cái gì.”

Tần Lâu dừng bước chân, mắt tối tăm quay đầu lại nhìn cô.

Loan Xảo Khuynh nghẹn một hồi.

Ôm một người, còn là một cô gái chỉ dưới 50kg, nói thế nào cũng không cần cả cô và Tần Lâu hai người cùng ôm đi–– không có lý do để theo sau rồi.

Tận dụng thời gian này, Tần Lâu đã nhíu mày và bước đi.

Chỉ còn âm cuối lưu lại phía sau, “Cô thông báo cho Sở Hướng Bân, kêu anh ta đến văn phòng của tôi một chuyến vào sáng mai!”

“....Ừm.”

Nghe ra trong giọng nói Tần Lâu đã ẩn ẩn mưa gió sắp tới, Loan Xảo Khuynh không dám phản bác. Ngoài ra, chuyện xảy ra tối nay quả thật làm cô hoang mang–– nhìn thân ảnh hai người kia đã đi xa, Loan Xảo Khuynh đứng tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn cau mày và quay vào xe.

Ngồi xong tư thế, Loan Xảo Khuynh không vội vã khởi động xe, mà ngồi trên ghế suy ngẫm khá lâu, ma xui quỷ khiến lấy điện thoại di động ra và bấm số.

Vài chục giây sau, phía bên kia được kết nối, “Bộ trưởng Loan?”

“Tôi cho anh tra người tới đâu rồi?”

“Cái này vẫn đang được điều tra, hơi khó khăn chút, bởi vì Tần Tình này từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, có thể tra được hình ảnh thời thơ ấu của cô ấy phi thường mơ hồ, rất khó để so sánh liệu đã có phẩu thuật thẩm mỹ chưa...”

“Vậy tra một thời điểm cụ thể đi, cho tôi biết khi đó cô ấy ở quốc gia, thành phố và những gì cô ấy đang làm trong thời điểm đó.”

“Hả? Bộ trưởng Loan muốn tra thời điểm cụ thể nào?”

“...” Loan Xảo Khuynh nhắm chặt mắt, trên mặt lộ ra một chút đau đớn không thể chịu nổi: “Tháng 8, năm 2010. Tôi muốn biết thời điểm đó cô ấy đang ở đâu và làm những gì.”

“Ok. Tôi nhanh chóng đi tra.”

“Ừ, tôi chờ tin tức của anh.”

Sau khi cúp điện thoại, Loan Xảo Khuynh xoa xoa mặt, “Đừng nghĩ nhiều nữa.”

Cô thấp giọng tự nhủ với chính mình, liền khởi động xe với vành mắt đỏ, lái ra ngoài.

Cùng lúc đó.

Phía bên kia của bãi đậu xe.

Tần Lâu đem Tống Thư ôm vào ghế lái phụ, sau đó điều chỉnh độ cong nơi lưng ghế cho cô và thắt dây an toàn.

Một chuỗi động tác thực hiện xong, Tần Lâu hơi dừng lại, lấy tay chống vào lưng ghế da, người phủ xuống trong giấc ngủ yên tĩnh của Tống Thư.

Hắn khẽ hạ mắt xuống và hỏi với giọng thấp: “Em có phải đang gặp rắc rối không, tiểu vỏ trai.”

“...” Đương nhiên người ngủ say không thể trả lời hắn ta.

Tần Lâu cau mày suy tư hồi lâu, mày nới lỏng ra chút, “Chẳng qua từ nhỏ em ấy đã có cái đầu không được thông minh cho lắm, hẳn là lừa khá dễ. Cứ cho rằng nói sai, nói lỡ miệng gì đó, luôn có thể tìm đại một cái cớ để ôm mông chạy lấy người?”

Nghĩ xong, Tần Lâu chuẩn bị đứng dậy, chỉ là tầm mắt lơ đãng nhìn xuống thì dừng lại trên đôi môi đỏ của Tống Thư.

Thân ảnh hắn cứng đờ.

Sau vài giây ẩn nhẫn, Tần Lâu vẫn không thể kiềm chế được, hai tay hắn chậm rãi nắm chặt lấy ghế, phần thân trên của hắn cũng khom xuống theo.

Trong khi đến gần cô, hắn tự bù lại bằng giọng khàn khàn: “Anh hôn em một chút, không làm gì khác.”

“....”

Thời gian “một chút” này có hơi lâu, cho đến khi Tống Thư trong giấc ngủ sâu nhăn lại đôi lông mày mềm mại, không vui mà đẩy người, Tần Lâu cuối cùng cũng rút lui một cách miễn cưỡng.

Hắn quay về ghế lái, một bên khởi động xe, một bên mắt âm trầm, dám đem tiểu vỏ trai của hắn chuốc say thành dạng này, bị hắn ăn đậu hũ đều không chịu tỉnh...Sở Hướng Bân chờ chết vào ngày mai đi.

––Tần tổng được ăn đậu hũ lại còn khoe mẽ, dục cầu bất mãn [1] lái xe rời đi.

[1] Dục cầu bất mãn: theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình dục không được thỏa mãn.

*

Tần Lâu vẫn luôn biết rõ ràng địa chỉ nhà của Tống Thư, thậm chí hắn còn biết đó là nơi ở mà Dư Khởi Sanh sắp xếp cho cô–– đây cũng là điều khiến Tần Lâu khó chịu nhất.

Vì vậy, Tần Lâu nhiều lần quấn lấy Tống Thư muốn cô dọn đến tầng 23 để sống chung với hắn.

Đương nhiên đáp án của Tống Thư là cự tuyệt.

Tần Lâu biết rằng cô có rất nhiều mối băn khoăn, sau khi xảy ra vụ án của Bạch Chúc, cô ấy không thể hoàn toàn làm bất cứ điều gì mà cô ấy muốn, nên tại chuyện này, hắn cũng không muốn làm Tống Thư khó xử.

Ngay cả căn hộ nơi Tống Thư sống cũng là lần đầu tiên Tần Lâu đến.

Căn hộ này là căn hộ cao cấp tốt nhất ở góc quận 1 của thành phố Q, trang hoàng cũng rất sang trọng. Bước vào ngôi nhà là sàn phẳng lớn, nhỏ hơn một chút so với nơi ở của Tần Lâu trên tầng 23.

Ngoài các cây cột chịu lực, bên trong không có vách ngăn được sửa chữa, mà là lấy giá sách hoặc kệ trưng bày được sử dụng làm không gian ngăn cách.

Sau khi vào cửa, Tần Lâu ôm Tống Thư, đem người đặt xuống chiếc ghế đẩu thấp ở lối vào.

Hắn tự ngồi xổm xuống, giúp cô cởi giày và thay dép.

Sau đó, Tần Lâu một lần nữa bế Tống Thư lên, đưa đến ghế sofa gần lối vào trong sàn phẳng.

Đã bị lăn lộn một lúc trên xe, xuống xe thì ôm tới ôm lui, đi lên đi xuống, dù cho cơn say và cơn buồn ngủ sâu đến mấy cũng tan biến hơn nửa phần.

Không biết qua bao lâu, chờ Tống Thư ngả người vào góc ghế sofa và từ từ tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, cô cảm thấy đầu choáng váng, không biết thân đang ở nơi nào, đang định di chuyển chân, cô liền cảm thấy không thể di chuyển được.

Tống Thư cúi đầu––

Dưới ánh đèn sàn chiếu sáng bên cạnh ghế sofa, một người đàn ông mặc tây trang, áo sơ mi và quần dài ngồi trên thảm dưới ghế sofa, nửa ôm nửa gối lấy chân cô, ngủ thiếp đi rồi.

Động tác tỉnh dậy của Tống Thư cũng đem Tần Lâu đánh thức, người này cúi đầu, người kia ngẩng đầu, hai người nhìn nhau vài giây, mới gian nan tìm về thần trí.

Tống Thư nhìn xung quanh, “Tại sao em và anh lại...ở đây? Em nhớ rõ... Chiều nay không phải anh nói muốn đi thành phố C công tác sao?”

“Anh trở về gấp từ thành phố C vào ban đêm, vừa xuống máy bay đã nghe nói Sở Hướng Bân dẫn em đi tiệc rượu.” Tần Lâu mở miệng, giọng hắn lười biếng và khàn khàn, hắn đưa tay ra và nới lỏng chiếc cà vạt trước ngực, lông mày nhíu lại lộ ra điểm giận dữ, “Anh thật vất vả mới đuổi tới, kém tí nữa là đứt hơi tại chỗ.”

Tống Thư cố gắng bắt đầu vật lộn với ý thức sau khi say xỉn của mình, “Tổ trưởng Sở đã quay trở về chưa?”

“Rồi.” Tần Lâu đứng dậy, nhớ ra thứ gì đó ở giữa, bình tĩnh nói: “Đừng nhắc đến anh ta.”

Tống Thư xoa xoa cái trán, “Anh ta không–– ô––”

Tống Thư bị người đàn ông vừa đứng dậy đè xuống sô pha, dùng sức hôn mạnh một lúc mới chịu thả ra. Tần Lâu dựa vào cổ cô, buồn bã nói: “Về sau không cho phép em đi ra ngoài uống rượu cùng với những thằng đàn ông khác một mình–– rõ ràng sẽ không uống, lại say đến nỗi bị đám đàn ông khác lợi dụng thì biết làm sao? Em có muốn bị anh làm thành rượu ủ vỏ trai không?”

Tống Thư bị mấy từ “rượu ủ vỏ trai” nghẹn không biết nói gì.

Có lẽ do rượu quấy phá, nó luôn khiến con người khó kiểm soát cảm xúc. Sau vài giây, cô giơ tay khẽ che mắt, nhẹ giọng nở nụ cười.

“...Có gì cười?” Tần Lâu ngẩng đầu lên và thấy cô gái cong khóe môi đỏ của mình, khuôn mặt cười đến phiếm hồng.

Cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh của hắn cứ chìm chìm nổi nổi, cuối cùng vẫn khó có thể áp xuống, Tần Lâu thò đầu lại gần cắn nhẹ vào khóe môi Tống Thư.

Làm xong, hắn nâng đầu lên, nhíu mày khó chịu vì cả đêm chịu đựng một bụng đầy ghen ghét, “Không cho cười, tiểu vỏ trai.”

Tống Thư chậm rãi ngừng lại, nhưng vẫn che mắt, không chịu buông tay, “Vậy anh đừng có kêu em thế nữa.”

Tần Lâu nhăn mi: “Tại sao?”

“Nếu anh còn tiếp tục gọi em giống vầy, em thật sự cho rằng chính mình là loại sinh vật vỏ trai gì đó...” Tống Thư để tay xuống, cô đứng dậy kéo ngăn tủ bằng đá cẩm thạch trước ghế sofa ra, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp.

Sau đó, cô mở hộp, bên trong lộ ra rất nhiều chuỗi vòng tay vỏ sò nhỏ theo nhiều kiểu khác nhau.

Tống Thư hơi ngước mặt lên, trên má ửng hồng vì rượu, cô đem chiếc hộp đưa cho Tần Lâu đang sửng sốt.

“Anh xem, mỗi lần em đi đến một thành phố nào trước đây, cứ thấy loại vòng tay kiểu này...luôn nhịn không được mà mua mất....”

Tần Lâu ngơ ngác tiếp nhận.

Tay cầm chiếc hộp trong mấy chục giây, hắn khẽ cúi đầu, nở nụ cười ấm áp, “Thật ra em vẫn chưa có tỉnh rượu đâu, đúng không, tiểu vỏ trai?”

Bằng không, cô ấy đã luôn che giấu rất tốt, như thể cô ấy luôn nghĩ rằng hắn ta đã không bị tổn thương quá nhiều trong những năm này, làm sao có thể cho hắn thấy một vật giống vầy.

Cô gái của hắn thật đáng yêu quá đi, lúc say cũng như thức.

“...Nói bậy.”

Tống Thư nhẹ nhàng phản bác hắn, rồi cô cúi đầu xuống, với lấy những chiếc vòng tay vỏ sò nhỏ nằm trong hộp.

Tống Thư chơi trong chốc lát, nở nụ cười, ngước mặt lên, chờ mong hỏi: “Đẹp không anh?”

Nói còn chưa dứt câu, đã bị người đàn ông đặt nụ hôn nhẹ ở khóe môi nữa rồi.

“Chúng nó không đẹp bằng em.”

“....Thật không?” Tống Thư nhăn mi nghiêm túc. Sau khi hỏi xong, cô ấy ôm lấy cái hộp và nghiên cứu cẩn thận, “Nhưng em nghĩ chúng nó trông đẹp hơn cơ.”

“Không đẹp bằng em.”

Tống Thư nghiêm túc suy nghĩ: “Vỏ trai là em đây có màu gì nhỉ?”

Tần Lâu ngẩn ra.

Tống Thư buồn rầu nói: “Em không thể nhìn tới vỏ trai của mình.”

(Chị đang xem ai xinh đẹp bằng cách là so màu trên mấy miếng vỏ sò á=))))

Tần Lâu rốt cuộc nhịn không được, thấp giọng cười ha ha.

Tống Thư bực mình: “Anh cười cái gì? Màu vỏ trai của em không lẽ xấu thật sao?”

“Anh muốn cho em uống rượu mỗi ngày.” Ánh mắt Tần Lâu cưng chiều nhìn xuống Tống Thư, kéo dáng người nhỏ nhắn ôm vào trong lòng ngực. “Màu vỏ trai của em là xinh đẹp nhất.”

Mắt Tống Thư sáng rực lên, nhưng vẫn còn muốn nỗ lực xụ mặt, làm bộ không để ý hỏi.

“Là...là màu gì?”

Tần Lâu hạ mắt xuống, nhìn cô vài giây, khóe môi hắn nhếch lên, “Màu cam nhạt.”

Tống Thư ngốc hai giây: “Màu cam nhạt?”

“Ừm, còn thông qua một chút màu cam nhạt của ngọc trai.”

“....”

Tần Lâu cúi đầu, nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên mái tóc cô.

“Có một cô bé hay ngồi bên trong vỏ trai, mặc váy trắng, trong tay luôn cầm một khối Rubik lập phương... Mỗi lần nằm mộng, anh đều thấy cô bé đó, cô bé trốn bên trong vỏ trai không chịu ra gặp anh, cũng không chịu thấy anh, mặc kệ anh dùng cách gì gọi cô bé ra đều vô dụng, cô bé luôn lờ anh đi, không đếm xỉa tới anh....Anh đã đợi cô bé ấy rất nhiều năm, tiểu vỏ trai, cuối cùng cô bé ấy cũng chịu ra gặp anh rồi.”

Tống Thư ngẩn ra.

Cô cảm giác được một thứ gì đó lạnh lạnh ướt ướt rơi xuống mái tóc dài của mình bên tai, giọng nói dễ nghe kia cũng trở nên khàn khàn.

Cô vươn tay ra chậm rãi ôm chầm lấy hắn.

Yên tĩnh một lúc, cô gái có lòng tốt hỏi nhỏ: “Em đây giúp anh một tay đem vỏ trai đó mở ra một tẹo, để cho anh vào ha?”

Tần Lâu hơi dừng lại.

Giây lát sau, đôi mắt hắn đỏ hoe đi hôn khóe môi đỏ của cô gái, như khóc như cười, “Tốt...Đây là em chủ động hứa với anh, không được phép đổi ý.”

Cô gái lắc lắc đầu, siết chặt tay hắn, “Em sẽ không đổi ý. Về sau, vỏ trai của em cũng sẽ là của anh.”

Tần Lâu cười chua xót: “Được.”

*

Văn: Anh ít lên sàn nhưng mỗi lần lên là một thúng cẩu lương tống vô mặt bọn FA

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.