Edit: Văn Văn.
“...”
Đưa lưng về phía Lữ Vân Khai, ý cười Tống Thư cứng đờ, giây lát sau, những cảm xúc trì trệ đó lập tức biến mất. Cô cười quay người lại: “Lữ tổng?”
Lữ Vân Khai không nhìn cô, hạ mắt xuống không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, cuối cùng ông ngẩng đầu.
Người đàn ông trung niên trước mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa như trước, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm.
“Cô lớn lên trông hơi giống một người quen cũ của tôi. Tôi nghĩ thật lâu mới dám xác định.”
“...”
Trong lòng Tống Thư căng thẳng, nhưng trên mặt chỉ lộ ra sự kinh ngạc cùng vui mừng, “Trùng hợp vậy sao? Xem ra tôi cùng Lữ tổng rất có duyên.”
“Có duyên à.”
Lữ Vân Khai cười nhẹ. Ông đưa ly champagne cho Sở Hướng Bân, sau khi anh ta tiếp nhận, lập tức hiểu ý quay người, trước lúc rời đi còn liếc mắt không nhẹ không nặng nhìn Tống Thư.
Tống Thư chỉ coi như không thấy, ý cười trên mặt vẫn chân thành mà cùng đối mặt với Lữ Vân Khai.
Đợi Sở Hướng Bân đi xa, Lữ Vân Khai quét mắt xuống sàn, khẽ thở dài.
“Cô trổ mã còn muốn xinh đẹp hơn so với người quen cũ của tôi, chắc chắn sẽ có nhiều ánh mắt đặt trên người cô hơn nữa, nhớ cẩn thận.”
“...”
Tống Thư khẽ nheo mắt, đây là nhắc nhở hay là uy hiếp, đương nhiên Tống Thư phân biệt rõ ràng-- cô xác thật có tí ngoài ý muốn khi Lữ Vân Khai lại dùng ngữ điệu nhắc nhở mình.
Tống Thư nghĩ nghĩ, cúi đầu, “Cảm ơn Lữ tổng đã chỉ rõ, ban đầu tôi là một người mới chưa hiểu hiết gì nhiều trong tập đoàn, tôi nhất định sẽ làm theo lời dạy của các tiền bối.”
“Lời dạy của các tiền bối có thể có lúc không đúng, cô nghĩ sao?”
Tống Thư ngập ngừng không nói.
Lữ Vân Khai trầm mặc lần này hơi lâu, buông tiếng thở dài lần hai, “Nếu sự hỗn loạn mơ hồ trong tập đoàn vào khoảng thời gian này không phải sự ảo giác của tôi, vậy cô chính là vì vị cố nhân năm đó mới quay trở về.”
“-!”
Con ngươi Tống Thư chấn động.
Vài giây sau, cô ngẩng đầu lên mờ mịt, đôi mắt mê mang: “Lữ tổng luôn nói năm đó là sao? Tôi không hiểu.”
Lữ Vân Khai cười, “Không hiểu à? Không hiểu càng tốt.” Ông ta dừng lại, “Nhưng nếu cô hiểu, tốt nhất không cần lại tra đi xuống-- chuyện năm đó liên lụy sâu rộng, tra xuống đối với bất kỳ ai đều chả có chỗ tốt.”
Mặt mày Tống Thư chậm rãi chuyển lạnh, “Xem ra Lữ tổng đã nhận định tôi cùng vị cố nhân kia của ngài có quan hệ? Nhiều năm trôi qua vẫn nhớ mãi không quên, Lữ tổng đối với người đó là nhớ ân hay có oán?”
“Cô không cần phải thử tôi, tôi với người đó vô ân vô duyên, cùng lắm tôi chỉ là một người đứng xem mà thôi.” Lữ Vân Khai ngừng chút, đột nhiên cười rộ lên, “Hóa ra cô nghi ngờ tôi, khó trách, khó trách.”
Tống Thư lúc này đây cũng không muốn giải thích, đôi mắt thẳng tấp nhìn ông ta, ý cười lạnh lùng cùng sắc bén, “Lữ tổng cảm thấy bản thân có hiềm nghi lớn?”
Lữ Vân Khai đối mặt với cô hai giây, đột nhiên cất lời.
“Tôi thừa nhận bản thân tôi có tội, dù chỉ là người đứng xem cũng không thể thoát được. Nhưng luôn có một số thời điểm, một số việc tiến không được mà lùi cũng không xong. Nói hoặc không nói, đều có tội.”
Tống Thư siết chặt đầu ngón tay, “Lữ tổng xin được phép chỉ bảo, đây là lần đầu tiên tôi nghe qua một lời ngụy biện tuyệt vời đến thế.”
“Cô không hiểu, tôi sẽ không ép cô hiểu. Cũng giống như cô không cần ép tôi hiểu mấy năm nay cô phải trôi qua gian khổ thế nào, càng đừng nghĩ có thể nhờ chúng đả động tâm tôi-- vụ việc năm đó tôi lựa chọn bo bo giữ minh, thêm mười năm nữa tôi vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.”
Cảm xúc dưới đáy mắt Tống Thư kịch liệt khuấy động, chỉ có điều đã bị cô nhanh chóng kiềm chế.
Một lúc sau, cô cúi đầu, mỉm cười.
“Đương nhiên. Nếu Lữ tổng thật sự không có liên quan đến chuyện năm đó, tôi đây cũng không nghĩ liên lụy bất kỳ người vô tội nào gia nhập vào cục diện này.”
“Điểm này của cô, tốt bụng giống y như người quen cũ của tôi.”
“...”
Giọng Lữ Vân Khai khàn khàn: “Nhưng bà ấy cũng có tội, tội của bà ấy chính là liên lụy đến quá nhiều người, lòng tốt cũng nằm trong tội lỗi của bà ấy-- điểm này cô hiểu không?”
Tống Thư nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt lại ngày càng lạnh lẽo, “Lòng tốt đối với đám sài lang hổ báo là một cái tội, bài học đẫm máu đã để lại bao nhiêu năm, làm sao tôi không hiểu?”
“Vậy thì cô thông minh hơn bà ấy rồi đó.”
“...”
“Người thông minh mới có thể sống lâu.”
“...”
Lữ Vân Khai trước lúc tiệc khánh công kết thúc liền rời khỏi. Ông là phó tổng có quyền lực tại Vio, bởi vì sự tái cấu trúc cùng trọng tâm nghiêng của Vio, ngoại trừ tổng giám đốc, ông cũng là người bận rộn nhất trong tập đoàn.
Trước khi đi, ông để lại một câu cuối cùng cho Tống Thư--
“Có đôi khi, ân tình so với ân oán càng dễ dàng nhận lại sự oán hận.”
Sau những lời này, Tống Thư cầm ly champagne lạnh lẽo, đứng một mình trước bàn dài thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Những lời này cho một đáp án nho nhỏ, cô cùng Dư Vân Đào, Dư Khởi Sanh không phải không nghĩ đến, chỉ là không muốn nghĩ-- trong số các manh mối và thông tin rõ ràng, năm đó giám đốc điều hành đã đưa ra bằng chứng chỉ ra phó tổng hiện tại của Vio.
Mà bọn họ sở dĩ nhận định Lữ Vân Khai là người có hiềm nghi lớn nhất, cũng bởi vì ông ấy phụ trách Bộ phận nhân sự, văn phòng và Bộ phận quản lý rủi ro của ba bộ phận lớn, nhưng còn do một người phó tổng họ Lâm khác quản lý nữa. Năm đó, người họ Lâm kia là nhân tài mà Bạch Chúc thưởng thức nhất, được một tay bà ấy đề bạt lên từ một người mới không hề có bối cảnh tiến vào tập đoàn.
Họ vô thức mà lẩn tránh một người như vậy, có lẽ vẫn không thể nào đối mặt với mặt trái của bản chất con người.
Tống Thư đã quên, Bạch Chúc vì lý do này nên mới chết.
Khi bữa tiệc mừng kết thúc, Tống Thư gọi một cú điện thoại cho An Hành Vân, bọn họ hiếm khi liên lạc riêng tư. Nhớ đến câu cuối kia của Lữ Vân Khai, Tống Thư nhờ An Hành Vân điều tra sát sự việc.
Gọi một lát, hai người nói vài câu đơn giản rồi chuyển sang chủ đề chính.
“Lúc ấy, con nhờ ngài điều tra chuyện đó, có vấn đề nào không?”
“Ừ, dì có tra qua. Xác thật có ai đó trong văn phòng phó tổng trên tầng 21 đã bí mật đi đến kho hồ sơ để điều tra sơ yếu lý lịch của con dưới danh nghĩa của phó tổng.”
“...”
Hô hấp Tống Thư căng thẳng, nhíu mày, nghĩ về tính khả năng cùng sự tất yếu khi dời hiềm nghi đi từ trên người Lữ Vân Khai có bao nhiêu lớn.
Không chờ cô nghĩ xong, liền nghe An Hành Vân lại nói: “Dì đã tra ra được khá nhiều chi tiết-- xác thật có người điều tra qua lý lịch của con, nhưng người đó không phải người từ trong tổ của Lữ Vân Khai, mà là trưởng phòng nhân sự vẫn đang đi công tác, trợ lý của phó tổng Lâm.”
“--!”
Con ngươi Tống Thư bỗng dưng co rụt.
An Hành Vân chậm rãi thở dài: “Người vẫn đang đi công tác, vậy mà đã đối với nhân viên mới vào tập đoàn “quan tâm” thế kia-- xem ra trong chuyện này, là chúng ta nhìn lầm người rồi.”
“...”
Im lặng hồi lâu, Tống Thư mới từ từ hoàn hồn.
“Nhìn lầm người thực sự là một việc trí mạng, dì An. Chẳng qua càng may mắn, chúng ta vẫn có cơ hội.”
“Dì sẽ liên lạc việc này cùng Dư Vân Đào, con nhớ không được hành động thiếu suy nghĩ.”
“Vâng, con đã biết.”
Sau khi cúp điện thoại, Tống Thư nhanh chóng trở lại phòng tiệc tối nhỏ.
Lúc này tiệc đã kết thúc, mọi người đi ra theo nhóm. Tống Thư không dấu vết hòa nhập vào họ, nói nói cười cười, không có gì bất thường.
Đến lầu một, cô bước ra khỏi thang máy. Ở bữa tiệc mừng, đa số những người uống rượu đều liên lạc bạn bè đến đón, cũng có một vài người đang thảo luận về việc đi chung xe về nhà.
“Tần Tình, nhà cô ở đâu?”
Tống Thư nghe thấy giọng nói, quay đầu lại, mỉm cười, “Tôi vẫn còn một số công việc trong tập đoàn mà tôi chưa hoàn thành tối nay, yêu cầu trở về phải làm cho xong.”
“Hả? Hôm nay còn phải tăng ca? Vất vả quá.”
“Tôi cứ tưởng Bộ pháp lý và các bộ phận trung gian khá nhẹ nhàng, nào biết cái nào cũng thảm.”
“Vậy có người nào đến hoặc đi ngang qua tập đoàn không? Đưa giúp Tần Tình một đoạn đường đi?”
Tống Thư hồi phục tinh thần, vội cười uyển chuyển cự tuyệt, “Không cần, tự tôi bắt xe về tập đoàn được rồi.”
“Đã trễ thế này, một mình cô đi không an toàn.” Có người nói tiếp, do uống quá nhiều rượu, lúc sau cũng không lựa lời vui đùa, “Vạn nhất xảy ra chuyện gì, cái khác không quan trọng, bị thương đến trên mặt-- Tần tổng nhưng lo lắng đấy.”
“... Tiểu Vân!”
Sắc mặt mọi người khẽ chuyển, chẳng qua một số thì bảo vệ, một số thì lạnh lùng, cũng có người lộ ra ánh mắt xem kịch vui.
Tầm mắt Tống Thư đảo qua, mọi người làm ra vẻ ta đây toàn bộ thu vào đáy mắt.
Lại nhớ đến lời của Lữ Vân Khai, những người quan tâm, lo lắng cho cô trong khoảng thời gian ngắn này liền trở thành ảo giác phù phiếm, không chừng họ còn đang dùng khuôn mặt giả.
Trong lòng Tống Thư đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.
Lúc này cô thậm chí đều lười che đậy, tiến lên một bước, “Tôi trước--”
Lời còn chưa dứt, một chiếc xe hơi màu đen đã chạy tới trước cửa hành lang liền dừng lại.
Vài giây sau, mọi người tập trung nhìn, cửa sổ xe bên ghế lái phụ từ từ hạ xuống.
Tần Lâu ghé vào trên vô lăng, lười biếng đánh một cái ngáp--
“Anh đã đợi ba tiếng.”
“... Em chậm quá.”