✩ CHƯƠNG 10 ✩
Kỷ Viêm từ từ mở mắt, đầu óc chưa kịp vận hành nên thoáng chốc không nhận ra đây là đâu. Hắn nghiêng người, bấy giờ mới nhớ mình đang ăn nhờ ở đậu bên nhà Bác sĩ Đường. Phải công nhận rằng, hắn ngủ không quen trên con sô pha giường này. Nó quá mềm và quá nhỏ đối với cái thây mét chín của hắn.
Kỷ Viêm mở rèm cửa sổ trong phòng đọc sách, ánh nắng ban mai tràn vào phủ nhựa sống lên không gian có phần buồn tẻ. Hắn vươn vai, mới ngủ một đêm mà toàn thân đã đau nhức. Có vẻ như theo đuổi người khác không phải là công việc đòi hỏi kỹ thuật mà đúng hơn là đòi hỏi thể lực.
Kỷ Viêm vừa mở cửa đã nghe thấy âm thanh máy hút mùi trong phòng bếp, chắc hẳn Đường Duy đang làm bữa sáng.
“Bác sĩ Đường dậy sớm vậy?”
“Ừm. Nếu hôm trước không tăng ca, tôi có thói quen dậy sớm làm bữa sáng.” Đường Duy vừa nấu nướng vừa trả lời hắn.
Kỷ Viêm bước đến bên cạnh anh, tiếng dầu xèo xèo do đang rán trứng nghe thật vui tai.
“Tôi đặt bộ vệ sinh cá nhân mới lên bồn rửa mặt. Kỷ Viêm đánh răng xong thì bữa sáng cũng xong.”
Kỷ Viêm là một người có ý thức rất cao về không gian riêng tư. Hắn vừa lên đại học đã chuyển ra ngoài ở. Bây giờ nhìn góc nghiêng mềm mại của Đường Duy, hắn đột nhiên cảm thấy nếu ai đó sẵn lòng tự tay làm bữa sáng cho mình thì chia sẻ không gian riêng tư cũng chẳng khó chịu lắm.
Kỷ Viêm thưởng thức bữa sáng mà không có tí gánh nặng nào. Đường Duy thay quần áo chuẩn bị đến bệnh viện, ra ngoài thì thấy hắn đã sửa soạn xong.
“Sớm vậy, Kỷ Viêm có việc ra ngoài à?”
“Hôm nay tôi lên trường bàn giao.”
“Cậu còn học hả?” Đường Duy ngạc nhiên.
“Tôi tốt nghiệp rồi. Hôm nay giáo sư tìm tôi có công chuyện.”
Hai người cùng nhau ra ngoài, người nào lên xe người nấy.
Đường Duy biết Kỷ Viêm đã quên sạch sành sanh lời căn dặn của bác sĩ. Nhưng trước khi rời đi, anh vẫn mở cửa sổ xe hỏi hắn: “Tay Kỷ Viêm còn đau không?”
Kỷ Viêm cười: “Đau. Bác sĩ Đường phải nhớ thêm một nét của tôi đó.”
Miệng thì nói đau mà trên mặt có thấy khó chịu chỗ nào đâu?
Song, Đường Duy vẫn nhắc: “Vậy chiều nay Kỷ Viêm tới bệnh viện kiểm tra đi.”
Kỷ Viêm gác tay lên cửa sổ xe, chống cằm hỏi: “Bác sĩ Đường đích thân xem cho tôi à?”
“Tôi ở khoa Tim.”
“Vậy tôi không tới đâu, tôi chỉ muốn Bác sĩ Đường xem cho mình thôi. À mà, ngày hôm qua Bác sĩ Đường còn chưa trả lời câu hỏi của tôi nữa.”
Đường Duy sửng sốt, câu hỏi của tối qua loé lên trong đầu anh. Anh bỏ lại một câu “Tuỳ cậu” rồi đóng cửa sổ lao đi.
Đi một hồi, anh bỗng dưng ngộp thở nên lại mở cửa sổ xuống. Vốn dĩ ngủ một giấc đã quên hết, thế mà một câu nói của Kỷ Viêm đã kéo anh trở lại. Anh bất giác nghĩ về cảnh tượng đêm qua ở phòng bếp và câu nói đùa của Kỷ Viêm. Thừa dịp chờ đèn giao thông, Đường Duy bất đắc dĩ nhéo sống mũi.
“Bác sĩ Đường, chào buổi sáng.” Mọi người liên tục chào hỏi anh, Đường Duy mỉm cười gật đầu. Anh thay quần áo, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật hôm nay.
Ngày bận rộn thường trôi qua rất nhanh. Đường Duy định đến căn tin giải quyết bữa trưa thì phát hiện trên điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc. Anh lắc đầu, Kỷ Viêm thật là... Mở WeChat, cái tên Hạ An hiển thị ngay đầu danh sách trò chuyện.
Anh không xem WeChat của Hạ An trước mà thay vào đó lại cau mày. Anh nhận ra bất cứ khi nào trông thấy tin nhắn chưa đọc thì theo bản năng cho rằng đó thuộc về Kỷ Viêm. Thực ra chuyện này chẳng có gì hết, nhắn tin với người nào quá nhiều thì hình thành thói quen nghĩ đến người đó trước tiên. Chỉ có điều Đường Duy không ngờ là khi nhìn thấy cái tên Hạ An, anh bỗng có cảm giác mất mát.
Hạ An xem như là người bạn thân duy nhất trong đời của Đường Duy. Anh luôn hời hợt với hết thảy vạn vật quanh mình, đặc biệt khi còn đi học chỉ chú tâm vào việc đỗ đạt trường y nên không có thời gian giao lưu kết bạn. Những người xung quanh bị thu hút bởi thái độ “người sống chớ gần” nên muốn kết bạn với anh, sau cùng dần dần xa lánh cũng vì điều ấy. Bản thân Đường Duy không để ý, và mãi đến khi Hạ An giải thích thì mới vỡ lẽ đầu đuôi câu chuyện.
Đối với tình bạn, anh luôn để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Khi đó nếu bạn bè chia tay nửa chừng thì ngoại trừ ôm mối nghi hoặc, trong lòng anh không còn gì khác, huống chi là tỏ thái độ hay có bất kỳ hành động nào.
Hạ An là một ngoại lệ trong cuộc đời anh. Y là người phương Nam, nhỏ con và tính tình rất mực hào sảng. Tình bạn giữa anh và Hạ An có thể duy trì đến nay là hoàn toàn dựa vào sự nhiệt tình như thể vĩnh viễn bất biến của y. Đường Duy từng nương theo men say hỏi Hạ An khi còn là nghiên cứu sinh, vì sao một người hoạt bát sôi nổi như y lại muốn kết bạn với anh ở hồi cấp ba.
Lúc ấy, Hạ An cười nói: “Ban đầu tôi tiếp cận cậu vì thấy bí ẩn. Cậu biết đó, thời học sinh chúng ta luôn bị thu hút bởi những người giỏi đến mức khác biệt với mọi người. Hồi đó tôi tự hỏi sao trên đời này có người như cậu —— Chăm chỉ hơn người khác, đẹp trai hơn người khác mà tính tình còn khiêm tốn, lễ phép, chững chạc, đàng hoàng. Cậu y chang mấy ông nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, cũng là mẫu người lý tưởng của tôi.”
Đường Duy biết rằng đây là một bộ lọc do y chưa thân thiết với mình, sau đó anh phát hiện nhiều người kết bạn với anh cũng chỉ vì bộ lọc này. Thế là anh lại hỏi vì sao khi đã làm bạn lâu năm và biết anh không như những gì y tưởng, đại khái là anh vừa lãnh đạm vừa khó gần mà vẫn sẵn lòng duy trì tình bạn giữa hai người.
Khi ấy Hạ An nhìn anh, nói với giọng nghiêm túc: “Đường Duy, cậu tốt lắm. Đây là tính cách của cậu, mỗi người đều có điểm nào đó trong tính cách không hợp ý người khác. Chỉ là khoảng thời gian đó cậu thu mình quá chặt. Nếu ai đó sẵn lòng tiếp xúc với cậu thì nhất định phát hiện cậu là một người dịu dàng, khiêm tốn, chín chắn và tốt bụng.”
Đường Duy mỉm cười. Anh biết, đây cũng là một bộ lọc mà thôi.
Vào cuối ngày hôm đó, Hạ An nói: “Đường Duy, không có mối quan hệ lâu dài nào có thể duy trì khi chỉ một người cố gắng. Trong tình bạn của hai đứa mình, cậu đã cho đi nhiều hơn cậu tưởng.”
Đường Duy mở điện thoại, đọc tin nhắn mà Hạ An gửi cho anh.
【Đường Duy, tôi đi công tác về rồi nè.】
【Tôi chờ cậu ở chỗ cũ dưới lầu nha.】
【Nếu lát nữa cậu còn chưa tới thì tôi mang đồ ăn lên. Tối mình gặp sau ( ̄▽ ̄)/】
Đường Duy thoáng nhìn đồng hồ trên điện thoại, chỉ mới mười hai giờ rưỡi. Anh không trả lời tin nhắn mà thay quần áo đi thẳng xuống lầu.
Thời còn đi học, Đường Duy thường ăn không đúng giờ dẫn đến đau dạ dày như cơm bữa. Bây giờ đi làm thì thôi khỏi nói, đôi khi cả ngày chẳng ăn được một miếng, hầu hết thời gian đều lót bụng bằng mấy lát sandwich khô khan.
Gần bệnh viện có một tiệm cháo, là chỗ cũ Hạ An nói.
Chỉ cần Hạ An không bận, mỗi ngày y đều tới đây ăn trưa với Đường Duy. Hôm nào Đường Duy không có thời gian thì y tự xử trước rồi gói một phần gửi đến bệnh viện, chủ yếu cho Đường Duy vừa ra khỏi phòng mổ thì có cái dằn bụng.
Anh bước vào tiệm cháo đã thấy Hạ An ngay. Ba tháng trôi qua, tóc của y đã chuyển thành màu cam rất bắt mắt.
“Sao đổi màu tóc nữa rồi? Nhuộm hoài không tốt cho sức khoẻ đâu.” Đường Duy khuyên Hạ An, mặc dù biết nói thế nào cũng vô dụng.
“Được rồi, Bác sĩ Đường. Đang mùa hè mà, tôi phải nhuộm màu nào còn nổi hơn bạch kim chứ.” Hạ An là một biên tập viên thời trang.
“Đây là... màu cam?” Đường Duy nặn ra hai chữ “màu cam” hơi lâu, bởi kiến thức về màu sắc hạn hẹp nên anh không tìm thấy cái tên nào mỹ miều hơn dành cho nó.
Hạ An tròn mắt: “Cậu lúa vừa thôi chừa cho người ta lúa với! Đây là màu cam đất! Màu cam thì sáng hơn!”
Ngày nào Đường Duy cũng bị Hạ An cà khịa, riết thành quen.
Trời sinh Hạ An có một ma lực khiến người ta vui vẻ, Đường Duy cười đến độ đôi vai cũng run run.
“Sao lần này cậu đi công tác lâu vậy?”
“Sao hử?” Hạ An tự đắc. “Có phải sống xa tôi chẳng dễ dàng không?”
Đường Duy cười đáp: “Ừ, đúng rồi.”
“Vậy thì cậu nên tìm người đi, suốt ngày ở một mình giống như ông cụ bị bỏ rơi.” Hạ An tức anh ách.
Con người là động vật xã hội, sao một mình suốt đời được.
Mặc dù Đường Duy đã nói rất nhiều lần, rằng anh hài lòng với cuộc sống độc thân song Hạ An vẫn hoài lo lắng. Mỗi khi vui chơi đàn đúm bên ngoài, y luôn nhớ đến Đường Duy đang lủi thủi ở nhà. Quả thật bây giờ không thiếu các bạn trẻ lựa chọn lối sống một mình, nhưng họ còn có bạn bè và người thân. Mà Đường Duy thật sự đúng nghĩa chỉ có một mình. Đôi khi Hạ An tự hỏi, nếu Đường Duy không làm bác sĩ thì liệu y có phải là sợi dây kết nối duy nhất giữa Đường Duy với thế giới không.
Thấy Đường Duy không trả lời, Hạ An nhìn mãi thành quen.
“Làm mấy chuyên đề mới cho celeb*. Đừng nhắc, mẹ cha nó mắc bệnh ngôi sao gần chết. Không đến trễ thì cũng tâm trạng không tốt, làm ăn sống nhăn.” Hạ An bĩu môi.
[1] Celeb: là từ được dùng để chỉ những người nổi tiếng (Celebrity)
Đường Duy chưa từng tiếp xúc với giới hào nhoáng của Hạ An. Anh tò mò: “Vậy công ty cậu nhịn hả? Lỡ như bên kia vẫn không chịu hợp tác thì bìa tạp chí tính để trống sao?
“Mới hot gần đây thôi. Bản thân không ý thức được vị trí của mình đang ở đâu, nhưng chả nhẽ công ty của nó cũng không hiểu?” Hạ An chống cằm, gõ nhẹ lên mặt mình. “Lần này là tập san quý, không có vụ để trống đâu.”
Đường Duy gật đầu, anh hoàn toàn không có cửa với Hạ An ở phương diện này. Dù sau lưng có phàn nàn ra sao, anh cũng chưa từng gặp người nào mà Hạ An không trị được trong công việc. Còn anh, năng lực xã giao chẳng bằng một góc của y.
“Đừng hỏi tôi hoài! Bác sĩ Đường gần ba chục rồi, còn trai tân nữa là sao đây?” Hạ An hừ mũi. “Dạo này có gì mới không?”
Đường Duy mỉm cười lắc đầu. Anh và Kỷ Viêm vẫn đang tìm hiểu lẫn nhau, nếu bây giờ kể cho Hạ An nghe thì không khéo y đào hết gốc gác của cậu ấy lên mất.
“Tôi biết ngay mà!” Hạ An trừng mắt. “Tiêu chuẩn kén chồng của cậu có khác gì tìm hoà thượng đâu!”
Có một hôm Hạ An từng gặng hỏi anh tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời, trong một phút ngu ngốc anh đã kể hết với Hạ An. Lúc đó, y bảo anh không phải tìm bạn trai mà là tìm hoà thượng.
Đường Duy đẩy kính: “Cậu nói có việc tìm tôi mà?”
“Đúng rồi, việc lớn!” Hạ An đột nhiên nghiêm túc. “Nếu suôn sẻ thì cậu phải mời tôi ra nước ngoài chơi!”
Đường Duy cười, chuyện lớn gì đây?
“Hoà thượng mà cậu muốn, tôi tìm được rồi!” Hạ An nói. “Tôi có một đồng nghiệp làm bên chuyên mục dành cho giáo viên chất lượng cao! Tôi xem ảnh là muốn đi liền, cứ tưởng là gu tôi. Nói chuyện mấy câu, tôi thấy trăm phần trăm là gu cậu! Y chang mẫu bạn trai lý tưởng mà cậu nói với tôi luôn! Giáo viên cấp ba, nhịp sống giống cậu như đúc! Thích đọc sách, có tinh thần trách nhiệm! Đường Duy, cậu biết không? Nếu không phải khuôn mặt hai người khác nhau thì tôi còn tưởng đó là nhân cách thứ hai của cậu đó!”
Hạ An nghiêm túc quá chừng, ấy thế mà Đường Duy cười nói: “Nếu một người có nhân cách thứ hai thì nhất định phải khác hoàn toàn với nhân cách thứ nhất. Làm sao hai người có tính cách hoàn toàn giống nhau lại có thể là nhân cách thứ hai của cùng một người.”
“Bác sĩ Đường! Tôi biết cậu là bác sĩ rồi, được chưa!” Hạ An hạn hán lời, trọng điểm đâu phải ở đây chứ. “Tôi nói với anh ấy về cậu rồi, người ta cũng muốn gặp cậu đó.”
Vậy là... xem mắt?
*
Tác giả có điều muốn nói:
Đính đoong ~ Bạn tốt của Bác sĩ Đường – Hạ • Mặt trời nhỏ • Biên tập viên thời trang • An đã online.
Tôi thích Hạ An lắm đó ~
Hết chương 10
Q: Hạ An lên sàn. Hạ An cute lắm mọi người ơi ~