Có lẽ bữa cơm hôm nay đã tan tành, Đường Duy một mình lái xe trở về nhà.
Anh thoáng nhìn điện thoại, tất cả đều là tin nhắn của Hạ An. Anh không mở xem, thay vào đó dọn máy tính và tài liệu từ đảo bếp về phòng đọc sách. Sau này, Kỷ Viêm không về nữa. Anh mở cửa phòng, dấu vết sinh hoạt của Kỷ Viêm hãy còn đây —— Anh thích không gian tối và yên tĩnh nên hiếm khi kéo rèm cửa sổ ra; chăn bông trên sô pha giường còn lộn xộn, trước khi đi Kỷ Viêm ắt hẳn đã quên dọn dẹp. Anh thu dọn khăn trải giường và chăn bông, trên đó còn vương mùi hương sữa tắm mình hay dùng.
Đường Duy đóng rèm cửa, ngồi bên bàn làm việc mà dòng suy nghĩ đã trôi về đâu. Anh thấy bây giờ cũng tốt, Kỷ Viêm và anh vốn dĩ không hợp. Nhân lúc tình cảm hai người chưa sâu đậm thì kết thúc sớm bớt đau khổ, đau ngắn chi bằng đau dài. Có lẽ về sau khi gặp lại trong bệnh viện, anh và hắn còn có thể cất lên tiếng chào hỏi.
Đương lúc dòng suy nghĩ của Đường Duy ngày càng chệch hướng thì một tiếng gõ cửa trầm đục kéo anh trở về thực tại. Anh chầm chậm ra ngoài, trong lòng bỗng thắc thỏm vô vàn. Cảm xúc khó giải thích ấy vẫn cồn cào đến khi anh mở cửa và trông thấy khuôn mặt Kỷ Viêm ——
Anh ngỡ ngàng.
Kỷ Viêm lắc túi đồ ăn và rượu trong tay: “Bác sĩ Đường không mời em vào nhà sao?”
Đường Duy khẽ nghiêng người cho Kỷ Viêm bước vào trong.
Kỷ Viêm đã đặt hết tất cả các hộp đóng gói lên đảo bếp mà Đường Duy vẫn đứng chình ình ngay cửa. Kỷ Viêm cười: “Bác sĩ Đường muốn làm ông thần giữ cửa hả?”
Đường Duy chỉnh dây đeo đồng hồ, đoạn hỏi: “Sao em về đây?”
Kỷ Viêm híp đôi mắt đào hoa: “Hôm qua Bác sĩ Đường mới đồng ý cho em ở nhờ, vậy mà hôm nay quên rồi?”
Kỷ Viêm vừa buông lời khó nghe cách đây hai giờ, thế mà hiện tại lại đang cười híp mắt trêu anh. Đường Duy nhìn Kỷ Viêm, nói khẽ: “Kỷ Viêm, hai mình không hợp đâu em.”
Đây là lần đầu tiên Đường Duy trả lời rõ ràng về mối quan hệ của hai người. Dẫu anh có lãnh đạm đến đâu thì vẫn không thể thay đổi sự thật, rằng anh chỉ là một thằng nhóc thiếu kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Kỷ Viêm dựa vào vẻ ngoài ưa nhìn của mình mà không ngừng chòng ghẹo anh, khiến anh từng bước sa vào bể tình. Anh đắm mình trong cảm giác khi gần khi xa đến nỗi quên mất điểm khác biệt cơ bản mà lớn lao giữa hai người —— Vốn dĩ anh và Kỷ Viêm là hai cực trái ngược nhau về mọi mặt, bây giờ Kỷ Viêm chỉ thấy mới mẻ với anh thôi.
Không có tình yêu nào có thể dựa vào cảm giác mới mẻ để duy trì. Và khi làn sóng tươi mới dần xa bờ, tất cả những gì còn lại đối với họ chỉ là vết thương lòng.
Kỷ Viêm không trả lời anh. Hắn mở từng hộp thức ăn và rót hai ly rượu, nụ cười vẫn nở trên môi: “Nói chuyện nhé?”
Đường Duy ngồi xuống trước đảo bếp, đã đến lúc phải nói chuyện.
Kỷ Viêm đưa một ly rượu cho Đường Duy, hai người chạm ly rồi nhấp một ngụm. Kỷ Viêm nhìn anh, hỏi: “Bác sĩ Đường từng quen ai chưa?”
Đường Duy uống thêm một ngụm, đoạn lắc đầu. Nếu đã bảo là nói chuyện thẳng thắn, vậy thì anh sẽ nói hết một lần.
“Anh không mấy tha thiết với tất cả mọi thứ. Anh cũng chưa bao giờ dám hy vọng nhiều trong chuyện tình cảm. Lúc trước cũng có người theo đuổi anh, nhưng hiểu tính anh rồi thì đều thấy chán cả. Anh như một bình hoa vậy. Lần đầu thì khiến người ta trầm trồ, nhưng mua về mới biết là món đồ trang trí không hơn không kém.” Anh lắc đầu, cười tự giễu. “Nói thật, ban đầu anh còn nghĩ Kỷ Viem không khác gì với mấy người đó.”
“Còn bây giờ thì sao?” Kỷ Viêm nheo mắt nhìn Đường Duy.
Đường Duy cười khổ: “Bây giờ thì không biết em đang gạt anh, hay là chán quá nên ghẹo anh.”
“Bác sĩ Đường, sao anh nghĩ lắm vậy?” Kỷ Viêm đến gần anh. Hắn nhìn đôi má ửng hồng của Bác sĩ Đường sau hai ly rượu. “Thuận theo tự nhiên, tuỳ tâm không được à?”
Đường Duy bật cười, quả nhiên cậu út không dính khói lửa nhân gian. “Tuỳ tâm” là một từ xa xỉ cỡ nào chứ? Người trưởng thành đi một bước tính ba bước, sao có thể tuỳ tâm đây? Kể từ khi bố mẹ qua đời, mỗi bước đi của anh đều do chính anh kiểm soát chặt chẽ. Có lẽ người khác nghĩ rằng anh tuỳ tâm, dù là trên thái độ đối với mọi người mọi việc, hay là cả cách sống và lý tưởng.
“Kỷ Viêm à. Từ khi bố mẹ anh mất, anh chưa có một bước nào gọi là tuỳ tâm.” Đường Duy nương theo men say như muốn nói sạch hết thảy, mỗi câu đều đánh thẳng vào trọng điểm.
Kỷ Viêm châm điếu thuốc, nói giọng nghiêm túc: “Đường Duy, anh thông minh thế này thì chắc đã biết em cố tình ghẹo anh. Nhưng cũng thật lòng muốn ở bên anh.”
Đường Duy mỉm cười, trong lòng chua xót.
Sao anh không biết Kỷ Viêm muốn ở bên anh? Giá mà Kỷ Viêm giống như những người trước, trêu anh cho đã rồi lặng lẽ bỏ đi thì hay biết mấy. Anh không phóng khoáng và tuỳ tâm với mọi chuyện như Kỷ Viêm. Anh đi theo kế hoạch của hắn, và anh tỉnh táo quan sát bản thân mình càng đi càng sâu.
Ai đó từng nói: Khi hai người ở bên nhau thì người nói trước đóng vai bị động trong chuyện tình cảm, chỉ có thể chờ đối phương đồng ý hoặc từ chối. Thực ra, anh mới là người bị động. Kỷ Viêm muốn trêu thì anh chịu; Kỷ Viêm châm chọc thì anh không thể phản bác. Không cần biết Kỷ Viêm cho anh một cục kẹo hay một cái tát, anh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Anh không thích cảm giác bị động như thế. Đường Duy buồn rầu nốc thêm ly rượu nữa. Phải công nhận rằng Kỷ Viêm mua rượu hay thật, vừa vào miệng thì ngọt mà dư vị để lại là nóng và cay. Ngọt như đường mật, nóng như thiêu đốt, cay đến xé lòng, hệt như con người Kỷ Viêm.
Kỷ Viêm nhướng mày, đoạn gác cánh tay lên đảo bếp: “Bác sĩ Đường, sao anh lại uống một mình?”
Hắn hướng cổ tay về phía Đường Duy, ý muốn chạm ly với anh.
Đường Duy nhìn hắn, mỗi một động tác của Kỷ Viêm đều cho người ta cảm giác lười biếng. Đôi mắt đào hoa khẽ cụp xuống, tựa như trên đời này không gì có thể khuấy động cảm xúc của hắn. Đường Duy ngồi thẳng người, vừa nãy vì nói những lời thật lòng nên bất giác khom lưng. Anh cười chạm ly với Kỷ Viêm. Hết ly này đến ly khác, chỉ biết chờ đợi cho vị cay tự tan.
Đường Duy nói chậm rãi: “Anh rất vui vì Kỷ Viêm thích anh. Nhưng anh...”
Chợt, Kỷ Viêm đứng dậy đi đến trước mặt Đường Duy. Hắn nắm cằm Đường Duy, cúi nhìn anh.
Khoé mắt Kỷ Viêm đượm ý cười nồng nàn. Nhưng trong mắt hắn là áp bách, là cưỡng chế và là dục vọng. Hắn nhìn thật sâu vào Đường Duy: “Bác sĩ Đường, anh đừng dối lòng. Chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào với em.”
Đây là một câu hỏi, nhưng Kỷ Viêm dường như không cần câu trả lời. Vì giọng điệu của hắn chắc nịch, như thể đã nắm Đường Duy trong lòng bàn tay.
Kỷ Viêm nhẹ nhàng xoa môi anh: “Bác sĩ Đường, em là người có tính chiếm hữu rất cao. Mình ở bên nhau thế nào cũng được, nhưng em tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào xen vào. Hôm nay em không ở đây để nghe anh nói hai mình không hợp. Em ở đây, để lấy thân phận.”
Nói đoạn, Kỷ Viêm nắm cằm hôn anh.
Đường Duy sửng sốt. Anh muốn phản kháng, song vì men rượu cộng thêm góc độ này nên anh không đủ sức.
Kỷ Viêm hôn càng lúc càng sâu. Hắn bỗng cắn một cái. Đường Duy bất giác hé miệng, Kỷ Viêm nhân cơ hội tiến vào.
Bầu trời trở nên thật tối, vệt nắng cuối cùng lẻn vào nhà qua khe cửa rụng rơi trên hai người. Xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy hai tiếng thở dốc hoà vào tiếng than khe khẽ của ai đó.
Khi Kỷ Viêm buông ra, anh thấy mình suýt thì chết ngạt.
Đường Duy mềm mại ngả vào lòng Kỷ Viêm. Cánh tay anh đặt trên eo hắn, còn đầu thì tựa trên ngực hắn.
Kỷ Viêm vuốt ve tấm lưng của anh, cười trêu: “Bác sĩ Đường, anh ngốc quá đi. Hôn mà cũng không chịu thở.” Hắn cúi đầu, dùng chất giọng trầm thấp mê hoặc bên tai Đường Duy. “Anh giao cho em, nhé? Bác sĩ Đường à, em muốn anh.”
Có lẽ do men rượu khiến anh không đủ tỉnh táo, cũng có lẽ là do bầu không khí quá mập mờ.
Anh nhắm mắt, khẽ gật đầu.
Khi cơn đau đớn mãnh liệt làm Đường Duy lấy về chút tỉnh táo ít ỏi, anh nói với giọng trầm ấm: “Kỷ Viêm, em là lựa chọn tuỳ tâm duy nhất của anh trong suốt hai mươi tám năm qua.”
Kỷ Viêm sững người, lời nói của Đường Duy khiến tim hắn thắt lại. Hắn cúi đầu, gửi nụ hôn lên đôi mắt trong veo ấy.
Từng đợt sóng tình cuốn lấy hai người vào tận cùng biển ái.
[...]
Hai người dọn xong đống lộn xộn đã là nửa đêm. Trước đó, Đường Duy chưa từng nghĩ mình có thể phát triển nhanh với một người đến bước này.
Cả hai tựa lưng vào đầu giường, Kỷ Viêm châm điếu thuốc: “Bác sĩ Đường, anh thấy thế nào?”
Không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc đã làm Đường Duy ngượng chín mặt. Những lời nói kích tình và từng màn ân ái hỗn loạn ở trên giường lại xuất hiện trong tâm trí Đường Duy.
Kỷ Viêm nhìn anh, nhướng mày cười: “Bác sĩ Đường, anh có nghĩ giao tiếp bằng thân thể thì giúp người này hiểu người kia nhanh hơn bất cứ thứ gì không?”
“Ừm?” Đường Duy không hiểu ý của Kỷ Viêm.
“Hồi đó em thấy anh không thể hiện vui buồn gì trên mặt cả. Bây giờ ngủ một đêm, em nhìn mắt anh thôi cũng đoán được anh đang nghĩ gì.” Kỷ Viêm rít một hơi thuốc, cười nói. “Bác sĩ Đường đang nghĩ vừa rồi em bj cho anh hay là...”
Đường Duy lấy tay che miệng hắn. Kỷ Viêm ngày càng lấn lướt, ngày càng hư rồi...
Đường Duy giận: “Làm thôi còn chưa đủ, bây giờ em có muốn mặt mũi không đây?”
Kỷ Viêm liếm nhẹ vào lòng bàn tay của Đường Duy. Anh lập tức bỏ tay xuống.
“Cần mặt mũi làm gì? Nếu em cần mặt mũi thì bây giờ bạn trai em đang xem mắt với người ta rồi!”
Đường Duy thở dài, biết chắc rằng hắn không để yên chuyện này mà. Anh giải thích cho Kỷ Viêm một lần nữa, bất kể lớn nhỏ, chỉ cần Kỷ Viêm hỏi thì anh trả lời.
Bấy giờ, Kỷ Viêm mới thôi nói bóng nói gió. Hắn ấn tắt điếu thuốc, ngả đầu lên vai Đường Duy. Hắn kéo bàn tay Đường Duy về phía mình, chơi đùa các ngón tay thon dài của anh: “Bác sĩ Đường, chiều nay là do em quýnh. Tại nóng lòng muốn ở bên anh thôi. Thấy anh định xem mắt nên em mới tức điên, anh đừng buồn.”
Đường Duy gật đầu. Kỷ Viêm ngẩng đầu hôn cằm anh.
Kỷ Viêm cố tình xuống nước. Hắn muốn đặt một dấu chấm hết cho toàn bộ sự việc, đồng thời cho nhau một cái cớ để thôi dằn vặt.
Nhưng hai người đều rõ, Kỷ Viêm chắc chắn nhận ra Đường Duy chẳng hề hay biết chuyện xảy ra hồi chiều. Nhưng anh không đòi hỏi một câu giải thích, nếu anh đã lựa chọn tuỳ tâm thì lần này cũng tuỳ tâm thôi.
Dẫu Kỷ Viêm là núi sông vạn dặm hay tương lai chông gai, anh đều đánh cuộc. Cùng lắm thì vỡ đầu chảy máu, cùng lắm thì trái tim rạn vỡ.
Cả đời này cũng không hối hận.