Dấu Chấm Câu

Chương 25: Chương 25: Chương 26




✩ CHƯƠNG 26 ✩

Tiếng bật lửa lách tách phát ra từ ống nghe. Kỷ Viêm nói kháy: “Bác sĩ Đường, có cần đi xa tới vậy để nói chuyện với đối tượng xem mắt không?”

“Nói chuyện đàng hoàng.”

“À.” Kỷ Viêm rít hơi thuốc. “Tới Thân Thành mà còn gặp. Anh đừng nói còn cùng khách sạn luôn nhé.”

“Đúng vậy.” Đây là sự thật, không có gì phải bàn cãi.

“Duyên phận thật ha.” Kỷ Viêm cười khẩy. “Nói chuyện thế nào?”

“Cũng được.”

“Thầy Thận được quá ha?” Kỷ Viêm ngân giọng.

“Kỷ Viêm, nói chuyện đàng hoàng.” Đường Duy bất đắc dĩ.

“Em nói chuyện không đàng hoàng chỗ nào?” Kỷ Viêm nhả ra làn khói trắng. “Thầy Thận được quá, chi bằng anh theo đuổi đi?”

Đường Duy chưa từng thấy người nào gây rối vô cớ, thật lòng chẳng biết nên ứng phó thế nào. Giọng anh có phần mỏi mệt: “Trùng hợp thôi, Kỷ Viêm.”

“Chứ Bác sĩ Đường muốn gì nữa?” Trong lời nói chứa tia sắc nhọn.

Đường Duy không lên tiếng, cũng không biết phải nói gì. Khoảng lặng ngắn ngủi đột ngột bao trùm hai bên ống nghe.

“Em ghen mà.” Kỷ Viêm ấm ức.

Tim Đường Duy thắt lại, anh thấp giọng: “Vậy làm sao đây?”

“Bác sĩ Đường dỗ em.”

“Vậy...” Nghĩ đoạn, Đường Duy chân thành hỏi. “Anh tặng quà cho em?”

“Má!” Kỷ Viêm bật cười. Tiếng cười trầm thấp tràn vào tai Đường Duy, hắn nói. “Bác sĩ Đường dỗ em như dỗ con gái vậy.”

“Có phải anh định mua túi hay dọn giỏ hàng cho em không?” Kỷ Viêm càng nói càng muốn cười.

Đường Duy không trả lời, anh đúng là muốn thanh toán giỏ hàng cho Kỷ Viêm. Dù sao, anh thật lòng chẳng nghĩ ra Kỷ Viêm còn thiếu thốn thứ gì cả.

“Hay chờ Bác sĩ Đường về thì thử phòng bếp với em.” Kỷ Viêm cười khẽ.

“Hả?” Đường Duy không hiểu.

Kỷ Viêm rít hơi thuốc, tiếng nói trầm khàn: “Em chưa thử phòng bếp.”

Dẫu Đường Duy chưa bao giờ yêu đương thì có hai gợi ý trên cũng hiểu ra nhóc út đang nghĩ gì.

Kỷ Viêm thấp giọng: “Hửm?”

Đám mây ráng đỏ hiện lên bên gò má Đường Duy, may sao Kỷ Viêm chẳng nhìn thấy. Anh không đồng ý, cũng không từ chối. Nhưng đối với Kỷ Viêm, đây là thầm chấp nhận.

Kỷ Viêm biết Bác sĩ Đường nhà mình da mặt mỏng. “Quà” cũng đã lấy, trêu cũng đã trêu. Hắn hỏi gằn: “Bác sĩ Đường có ăn cơm với Thận Tư Bác không?”

“Không có, anh vừa về.”

“Vậy chờ chút, bạn trai gọi cơm cho anh.”

Kỷ Viêm cúp máy. Đường Duy vào khách sạn, tắm rửa thay quần áo. Anh vừa sắp xếp nội dung cuộc họp hôm nay, vừa chờ cơm tình yêu của bạn trai.

Đặt thức ăn xong, Kỷ Viêm nhắn một tin báo Đường Duy phải ra ngoài. Hôm nay, hắn còn một trận chiến cam go đang chờ phía trước.

Tân Ngu đầu tư vào một phim điện ảnh, song gặp phải chút khó khăn. Trải qua từng tầng xét duyệt trong công ty, ai ai cũng tưởng rằng không có vấn đề gì. Nhưng sau cùng vẫn bị Quảng Điện* rờ gáy. Bộ điện ảnh đó là hạng mục chú trọng hàng đầu của Tân Ngu trong năm nay, cũng là phim có chế tác lớn. Tác phẩm có tính nghệ thuật cao, hướng đến các giải thưởng điện ảnh trong nước và quốc tế. Vốn dĩ phim nghệ thuật không dễ thu hút đầu tư, song bởi cốt truyện đặc sắc và Tân Ngu có điều kiện, cộng thêm diễn viên chính là nghệ sĩ nhà mình, Tân Ngu quyết định đầu tư bộ phim này. Ngoài đội ngũ đạo diễn thì tất cả mọi thứ từ nhà đầu tư đến diễn viên, bộ phận tuyên truyền và một số nhân viên khác đều là người Tân Ngu. Ngay cả nếu hậu kỳ* cần đầu tư, Tân Ngu nhất định “nước phù sa không chảy ruộng ngoài“. Đến phút cuối, ca sĩ hát nhạc phim cũng là nghệ sĩ dưới trướng Tân Ngu.

[1] Quảng Điện (tên tiếng Anh là National Radio and Television Administrationhay – viết tắt là NRTA): là tên gọi tắt của Tổng cục Quảng bá Phát thanh Truyền hình Quốc gia Trung Quốc. Cơ quan này được gộp lại từ hai cơ quan có tên gọi là Tổng cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình Trung Quốc và Tổng cục Báo chí, Xuất bản, Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình Trung Quốc.

[2] Hậu kỳ: là một phần của quá trình làm phim, sản xuất video, sản xuất video và chụp ảnh. Hậu kỳ bao gồm tất cả các giai đoạn sản xuất xảy ra sau khi quay hoặc ghi lại các phân đoạn chương trình riêng lẻ.

Tân Ngu chờ mong bộ phim bùng nổ khắp cả nước. Mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng vướng ở bước xét duyệt.

Hôm nay, Kỷ Viêm đã hẹn người của Quảng Điện “ăn tối“.

“Giám đốc Tiểu Kỷ.” Hoàng Lịch đến nhà Đường Duy theo thời gian đã định.

Kỷ Viêm lên xe, hai người lao về phía Club Thiên Địa.

“Chuẩn bị hết rồi chứ?” Kỷ Viêm khẽ cụp mắt.

Điều quan trọng nhất đối với những người này là sự riêng tư. Giả sử họ bị bắt gặp đến phố đèn đỏ, tuyệt nhiên không còn là trò đùa con nít.

“Đừng lo lắng.” Hoàng Lịch lái xe, đáp.

Hai người đến Club Thiên Địa trước. Hoàng Lịch kiểm tra toàn bộ quy trình và biện pháp an ninh một lần nữa; còn Kỷ Viêm thì vào phòng riêng ngồi nghịch điện thoại, chờ người đến.

Tiếng cửa mở vang lên, Kỷ Viêm đứng dậy. Hắn cười, vươn tay ra: “Cục trưởng Vương.”

“Giám đốc Tiểu Kỷ, ngưỡng mộ đã lâu.” Vương Kiếm bắt tay Kỷ Viêm.

“Đừng gọi tôi là Giám đốc Tiểu Kỷ, tôi không phải đâu.” Kỷ Viêm cười. “Anh cứ gọi tôi là Kỷ Viêm.”

“Được, được. Tôi có gặp anh cậu vài lần.”

Ra ngoài bàn chuyện làm ăn, khả năng không nhắc đến gia đình họ Kỷ gần như bằng không.

“Anh hai từng nói với tôi về Cục trưởng Vương. Ảnh nói trong ngành giải trí, học ai chi bằng học Anh Vương, còn muốn hẹn anh khi nào có thời gian thì ăn chung một bữa. Nhưng anh hai nói nhiều cỡ nào, cũng trăm nghe không bằng một thấy.”

Hai người nhìn nhau cười, biết rằng đâu là giả đâu là thật. Dù là mảng truyền hình hay điện ảnh, sơ giao hay thâm giao, mọi người vẫn dành cho nhau những lời dễ nghe. Suy cho cùng, nó chỉ tốt chứ không xấu.

“Đừng đứng.” Kỷ Viêm ngước mắt. “Anh Vương ngồi đi.”

Kỷ Viêm nháy mắt với Hoàng Lịch. Không lâu sau, mười mấy cô nàng xinh đẹp bước vào phòng riêng. Không phải là các cô gái quyến rũ bốc lửa phổ biến trong các hộp đêm, mà là hàng loạt nàng công chúa ngoan ngoãn trong sáng như bước ra từ truyện cổ tích. Kỷ Viêm đã điều tra, Vương Kiếm thích phong cách này. Còn những người khác thích gì thì chẳng quan trọng.

Vương Kiếm lắc đầu, cười nói: “Đúng là cậu út nhà họ Kỷ.”

Những người này thường không lộ sở thích ra ngoài. Nhưng nếu cất công điều tra, tốn thêm ít thời gian và tiền bạc thì nhất định tìm thấy đến nơi đến chốn.

Đó là hạng mục trăm triệu của Tân Ngu, hiển nhiên Kỷ Viêm phải chuẩn bị hoàn hảo.

“Đâu có.” Kỷ Viêm nói, đoạn phất tay với cô gái mà Vương Kiếm đã nhìn hai lần.

Hai cô ngay lập tức ngồi cạnh Vương Kiếm, mấy người còn lại thích chọn ai thì tuỳ.

Bên cạnh Kỷ Viêm cũng có hai cô, đây là vấn đề thể diện trong trường hợp đặc biệt.

Bước tiếp theo là thổi phồng lẫn nhau. Mọi người khen lấy khen để, bầu không khí trong căn phòng sôi nổi lạ thường. Nhân lúc Vương Kiếm vùi mặt vào cô gái, Kỷ Viêm phất tay —— Bên cạnh hắn có một người là đủ.

“Anh Viêm, em mời anh một ly.” Cô gái vui mừng khi thấy Kỷ Viêm chỉ chừa chính mình. Bộ ngực cô như muốn dính lên người hắn, giọng nói còn ngọt ngào chảy nước.

Kỷ Viêm nhướng đôi mắt đào hoa. Hắn chỉ cười mà không nói, khẽ chạm ly với cô.

“Em trai, sao rồi?” Vương Kiếm nhìn hai người bằng ánh mắt nhuốm sắc dục. Một tiếng em trai đã chứng tỏ cuộc vui thành công phân nửa. Nhìn từ góc độ của Vương Kiếm, cả hai như đang hôn hít. Kết quả là khi Kỷ Viêm quay mặt sang, quần áo hai người chỉnh tề và nét mặt hãy còn tỉnh táo.

“Sao bằng anh Vương được.” Kỷ Viêm nói đùa.

Vương Kiếm vỗ mông cô gái đang nằm trên người mình, ghẹo: “Đi chăm sóc anh Viêm của cưng kìa.” Lòng cô vui thầm. Đẹp trai như Kỷ Viêm thì dù không đưa tiền, cô cũng muốn nếm thử đó.

Nhưng cô chưa kịp đi tới, Kỷ Viêm đã xua tay: “Anh Vương, anh cứ chơi thoải mái.”

“Sao được chứ!” Vương Kiếm giả vờ khách sáo, vừa vỗ vừa bóp mông cô gái. “Đi nhanh lên.”

Lần này cô gái vọt đến, ngồi hẳn xuống đùi Kỷ Viêm.

“Coi cưng kìa, thấy trai đẹp là tươm tướp.” Vương Kiếm chỉ vào cô gái, cười nói. “Vừa lòng cưng chưa. Giờ thì mời anh Viêm của cưng một ly nào?”

Cô gái muốn ôm cổ Kỷ Viêm, nhưng Kỷ Viêm đột nhiên ngả người ra sau. Cô chẳng thèm quan tâm, chốc chốc thì kẹp chặt đùi Kỷ Viêm, chốc chốc còn cạ mông lên chỗ nào đó. Cô đưa ly rượu đến môi hắn: “Anh Viêm, uống nè.”

Kỷ Viêm mỉm cười, liếc nhìn đối phương. Hắn không từ chối mà uống hết ly rượu, đoạn vỗ nhẹ lên vai cô: “Qua bên kia chơi với anh Vương đi.”

Vương Kiếm hài lòng. Đã nói là tới chơi, sao có thể để yên cho Kỷ Viêm ăn chay một mình?

Chẳng mấy chốc, mọi người trong phòng đã ngà ngà say. Mấy người ngồi ở góc bắt đầu giở trò lưu manh, thỉnh thoảng phát ra những câu từ dâm dục và tiếng thở hổn hển, thậm chí tiếng da thịt va chạm cũng vang lên đâu đó.

Kỷ Viêm nheo mắt, nói với Vương Kiếm: “Anh Vương, em có chuyện phải làm phiền anh.”

Hôm nay Vương Kiếm đồng ý tới đây, tự khắc hiểu ý của Kỷ Viêm.

Vương Kiếm thở dài, vẻ mặt khó xử: “Em trai, anh biết em muốn nói gì. Anh không làm khó em thật, dạo này bên trên gắt lắm! Nội tình nghĩa với anh hai em, nếu làm được thì anh đã làm. Không cần em phải lên tiếng đâu.”

Cái con cáo già này, Kỷ Viêm mỉm cười. Hắn châm điếu thuốc: “Em biết, nhưng em đập cả trăm triệu vào nó. Em ngồi cái chức giám đốc này còn chưa nóng đít, giờ ra vậy chắc Chủ tịch Kỷ lột da em.”

“Đùa hoài, Chủ tịch Kỷ sao đành lòng.” Vương Kiếm lắc đầu.

Tối nay, lời hay ý đẹp đã nói đủ. Kỷ Viêm rít hơi thuốc, giọng khàn khàn: “Nghe nói Quảng Điện có tranh chấp hợp đồng với bên Anh. Hình như căng lắm?”

“Cậu út đúng là cậu út, tin gì cũng biết.” Vương Kiếm cũng châm điếu thuốc.

“Nếu anh Vương cần cứ lên tiếng, em có quen một luật sư tranh chấp hợp đồng nổi tiếng ở Anh. Toà án cũng có người quen.” Kỷ Viêm nheo mắt. “Chuyện nhỏ thôi.”

Công ty phê duyệt kinh phí có hạn cho khoản đó, không thừa hơn để lo kiện tụng. Nhưng hễ dính líu vào tranh chấp hợp đồng thì chi phí tương đối lớn, chẳng ai ở trên sẵn lòng móc túi riêng lấp lỗ hổng này. Nhưng dù bên trong chứa âm mưu tính toán thế nào chăng nữa thì mọi chuyện vẫn phải giải quyết nhanh gọn, nên điều kiện của Kỷ Viêm có tính hấp dẫn rất cao đối với Vương Kiếm.

Vương Kiếm nheo mắt, không lên tiếng. Kỷ Viêm cũng không sốt ruột, chỉ yên lặng chờ đợi.

Đoạn Vương Kiếm chạm ly với Kỷ Viêm: “Cảm ơn em trai để bụng. Nhưng cứ làm theo trình tự vậy, anh không gấp.”

Đây là ăn chưa no, còn muốn vòi thêm. Kỷ Viêm cười, không ngờ một Cục trưởng mà ăn lằm ăn lốn đến vậy.

Vương Kiếm vẫn đang đợi. Gã đợi Kỷ Viêm đưa ra những điều kiện tốt hơn. Gã biết, hạng mục này quan trọng thế nào đối với Tân Ngu.

Nếu ai thân quen với Kỷ Viêm, hẳn đã thu tay ngay bây giờ. Nhưng đáng tiếc, Vương Kiếm tiếp xúc với Kỷ Viêm lần đầu tiên. Gã không hề biết Kỷ Viêm trên bàn làm ăn có phong cách khác biệt với tất thảy.

Kỷ Viêm nhướng mày, ngước mắt nhìn gã.

Vương Kiếm tưởng rằng Kỷ Viêm sẽ bày ra những miếng mồi ngon hơn, song gã nghe thấy hắn nói với giọng điệu điềm nhiên: “Được. Cục trưởng Vương cần giúp thì cứ lên tiếng.”

Mí mắt Vương Kiếm giật nhẹ, gã có dự cảm không lành. Nhưng bản chất của kinh doanh là một cuộc chơi, chưa đến phút cuối thì chưa biết ai thắng.

“Vậy cảm ơn em trai trước.” Vương Kiếm cười ha hả.

Bầu không khí vẫn sôi nổi. Nhưng Kỷ Viêm chẳng nhắc lại bộ phim, cũng chẳng đả động đến những điều kiện có lợi khác.

Phần sau của cuộc chơi, cảnh tượng đã dần thay đổi. Họ uống rượu, họ đàn hát, bầu không khí ở bề ngoài trông hài hoà phải biết.

Hết chương 26

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.