Dấu Chấm Câu

Chương 27: Chương 27: Chương 28




Đường Duy mở mắt ra, cảm tưởng như mình vừa chạy việt dã ba ngàn mét. Anh nhắm hờ mắt, gắng thích ứng một chút.

Anh gõ nhẹ vào màn hình điện thoại trên tủ đầu giường, đã hơn năm giờ chiều.

Cái kết của cuộc vận động thể lực khiến toàn thân Đường Duy như muốn rã rời thành từng mảnh. Hai người chẳng buồn kéo rèm đã chìm vào giấc ngủ trong ánh nắng ban trưa chói chang.

Anh khẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ban ngày không thể cảm nhận, nhưng mặt trời dần lặn sau năm giờ nhắc nhở mọi người —— Rằng, Bắc Thành đã vào thu. Hoàng hôn mùa thu ở Bắc Thành đẹp lắm. Mặt trời ở giữa, ánh dương trải rộng khắp bốn phía. Màu trời nhạt dần từ đỏ sang cam, tựa như một bức hoạ có một không hai.

Đường Duy ngọ nguậy cánh tay, toan xuống giường thì bị người bên cạnh ôm siết eo.

“Ngủ tiếp đi.” Kỷ Viêm chưa tỉnh hẳn, giọng nói nhớp nháp mà còn dinh dính.

Đường Duy dở khóc dở cười. Tối hôm qua anh ngủ sớm, lên máy bay thì chợp mắt. Nếu không có bài thể dục tiêu hao năng lượng, e rằng trưa nay anh chẳng thể ngủ nổi.

“Đừng ngủ nữa, không thì tối thức trắng mất.” Đường Duy vỗ lưng Kỷ Viêm.

Kỷ Viêm vùi mặt vào ngực Đường Duy, cọ tới cọ lui những mấy lần: “Bác sĩ Đường ơi, em đói.”

Đấy không phải là đói bình thường. Đường Duy nghĩ, trông bộ dạng hắn thế kia ắt là uống rượu suốt đêm; hôm nay còn ngủ tới chạng vạng, trong bụng chẳng chứa lấy một hạt cơm.

“Vậy em đứng dậy nhanh lên.” Đường Duy giục.

Kỷ Viêm ngước mắt, giọng nhựa cực kỳ: “Bác sĩ Đường, mình đi chợ đầu mối nha?”

Đường Duy cười, ra là Kỷ Viêm vẫn nhớ lời hẹn dạo chợ đầu mối với anh.

“Được, thế dậy thôi.”

Đường Duy ngồi dậy, tính với lấy mắt kính trên bàn thì cánh tay vòng quanh eo kéo anh ngả về giường.

Kỷ Viêm chống khuỷu tay nhổm người lên, thơm cái chóc lên môi Đường Duy.

“Hôn chào buổi sáng.” Hắn xốc chăn, bước xuống giường.

Đường Duy nhìn ánh hoàng hôn đang dần tắt, mỉm cười thầm nghĩ —— Buổi sáng gì giờ này?

Hai người rửa mặt thay đồ, vì chợ đầu mối khá gần khu chung cư nên đều mặc quần áo giản dị. Kỷ Viêm trẻ trung phơi phới; còn Đường Duy lớn hơn hắn bốn tuổi nhưng dáng vẻ như trẻ mãi không già. Trông cả hai y hệt hai chàng sinh viên năm nhất đại học.

Đây là lần đầu tiên cậu út đến chợ đầu mối. Những tưởng không gian ngập trong mùi tanh của cá, ngờ đâu hắn ngửi thấy hương thơm tươi mới của sạp bán trái cây ngay lối vào cổng. Quýt, táo, bưởi, nho... không biết cơ man nào mà kể, trông chúng sặc sỡ và ngon ngọt phải biết.

Hai người men theo lối đi vào lòng chợ. Đập vào mắt hắn là hàng loạt các sạp bán nguyên liệu tươi sống. Giờ tan tầm, chợ đông người qua lại nên náo nhiệt vô cùng.

“Em muốn ăn gì?” Đường Duy hỏi.

Kỷ Viêm cười trêu: “Ăn không ngồi rồi mà còn được ra yêu cầu?”

“Vậy anh mua đại nhé?” Đường Duy nhướng mày.

Hai người đến một sạp hàng nhỏ. Chủ sạp còn đang bận mặc cả với người khác, không có thời gian mời chào họ.

Đường Duy lấy chiếc túi nhựa, cho hết khổ qua vào trong.

Cơ mặt Kỷ Viêm cứng lại như gỗ. Hắn chộp lấy tay Đường Duy, cười khan: “Hay ăn gì khác, được không Bác sĩ Đường?”

“Em nói ăn không ngồi rồi không thể đưa ra yêu cầu mà.” Đường Duy nén cười, nói.

Kỷ Viêm nhíu mày, lắc trái khổ qua trong tay: “Bác sĩ Đường, anh biết em không ăn khổ qua.”

Đường Duy chớp mắt: “Em chưa nói với anh nghen.”

Kỷ Viêm nhắm mắt, nghẹn họng trân trối. Hắn nhéo mạnh tay Đường Duy, cười bảo: “Bác sĩ Đường ngày càng hư.”

Đường Duy thấy chọc vầy vui quá, bèn nói với Kỷ Viêm với giọng điệu nghiêm túc: “Đừng kén ăn. Ăn nhiều khổ qua cho thanh nhiệt giải độc, cải thiện thị lực, hỗ trợ tiêu hoá.”

Anh đẩy tay Kỷ Viêm ra, chất hết khổ qua vào túi.

Kỷ Viêm bật cười. Mặc kệ Đường Duy còn đang nắm trái khổ qua đắng nghét, hắn kéo anh đi một nước.

Bước chân Đường Duy loạng choạng, suýt đã ngã dúi vào hắn. Anh bị Kỷ Viêm kéo về phía trước, trên tay hãy còn cầm một trái khổ qua.

“Anh chưa bỏ xuống nữa.” Đường Duy bất lực, sao cậu út trẻ con vậy nè?

“Ê! Làm gì đó?” Chủ sạp nhìn Đường Duy ôm khổ qua nhà mình muốn đào tẩu, vội hô toáng lên.

Đường Duy nhanh tay đặt khổ qua xuống sạp cá gần nhất: “Xin lỗi ạ.”

Vì Đường Duy thường mua rau thịt và sống gần đây nên các chủ sạp đều biết mặt anh. Trông thấy người quen, chị bán cá cười hì hì: “Tiểu Đường, em trai em hả?” Chị lẩm bẩm. “Em trai lớn tồng ngồng mà còn giận lẫy cơ.”

Tiếng nói không lớn, song vừa vặn lọt hết vào tai hai người. Đến khi đi qua ba, bốn sạp hàng, Kỷ Viêm không còn thấy sự hiện diện của khổ qua mới thôi kéo anh.

“Kỷ Viêm à.” Đường Duy không ngờ hắn kéo mình lao đi vun vút, anh buồn cười. “Không ăn thì không ăn, sao em còn chơi trò con nít nữa.”

“Dạ, anh.” Kỷ Viêm cười nhe răng. “Em trai ở trước mặt anh thì phải giống con nít chứ.” (anh ở đây là “ca ca”)

Tính Đường Duy khô khan. Bây giờ hai người đang trong mối quan hệ tình cảm, một tiếng “anh” ngọt xớt của hắn làm anh thấy ngượng lắm.

“Đừng gọi bậy bạ.” Bác sĩ Đường nói, giọng điệu chẳng có tí răn đe nào.

Kỷ Viêm hất cằm về phía sạp hàng vừa rồi: “Chị bán cá nói em là em trai anh, Bác sĩ Đường đâu có phản đối.”

Có lẽ hôm nay tâm trạng khá tốt, Đường Duy khẽ nhướng mày: “Em cũng không có giải thích.”

Kỷ Viêm dắt tay Đường Duy vòng lại. Anh thắc mắc: “Đi đâu?”

Hắn cười híp mắt, lắc đôi bàn tay đan khít giữa hai người: “Quay lại tuyên bố chủ quyền.”

Đường Duy vội vàng cản hắn, tự dưng tuyên bố chủ quyền với chị bán cá làm chi? Đôi khi, anh phải phục sát đất với mạch não nhảy số liên tục của cậu út.

Hai người vừa mua nguyên liệu, vừa đấu võ mồm. Lúc bước ra chợ, trên tay cả hai đã xách theo rất nhiều thứ. Đường Duy nhìn mớ rau thịt trong tay, nghĩ bụng mấy ngày nay nhất định phải ăn ở nhà, kẻo chúng hư hết.

Ban đầu cậu út còn nói ăn không ngồi rồi là cấm đòi hỏi; sau này thì cái nào cũng muốn, cái chi cũng đòi. Chủ sạp thấy hắn dễ lừa, bèn háo hức giải thích cách chế biến và quảng cáo độ ngon của chúng cho Kỷ Viêm. Kết quả chính là vậy —— Trông hai người chẳng giống dạo chợ đầu mối, mà giống vung tiền đến trung tâm mua sắm hơn.

Hai người đang đi bộ về nhà thì điện thoại Kỷ Viêm đổ chuông. Bởi Kỷ Viêm không biết lựa hàng, thành thử túi lớn túi nhỏ đều nằm hết trên tay hắn. Đường Duy vươn tay muốn lấy cốt cho Kỷ Viêm nghe điện thoại.

Nhưng, hắn nghiêng người sang một bên: “Không cần đâu. Bác sĩ Đường xem giùm em.”

Đường Duy lấy điện thoại trong túi Kỷ Viêm, ấy là một dãy số chưa lưu trong danh bạ. Anh đọc bốn chữ số cuối cùng. Kỷ Viêm nói: “Anh nghe máy đi, số lạ.”

Đường Duy gật đầu, bắt máy. Giọng nữ nũng nịu ở đầu dây bên kia như thể chẳng chờ nổi: “Anh Viêm ơi, đêm qua anh quên đồ ở chỗ em đó.”

Anh sửng sốt, đoạn nói: “Chờ một chút, Kỷ Viêm đang bận.”

Đối phương có lẽ cũng ngạc nhiên vì không phải Kỷ Viêm nhận cuộc gọi. Cô nàng dừng một chốc, giọng nói đã thôi nũng nịu: “Vâng, làm phiền anh.”

Đường Duy đè ống nghe, lặp lại lời vừa rồi của cô gái.

Kỷ Viêm dừng bước. Hắn khẽ nhíu mày, dường như không biết người nọ là ai.

“Để em nghe.”

Đường Duy đặt điện thoại bên tai Kỷ Viêm. Hắn nhướn vai, kẹp điện thoại giữa tai và vai.

Anh không biết đối phương nói gì, chỉ nghe thấy Kỷ Viêm trả lời.

“Ai vậy?”

Bên kia dường như đang nói chuyện, Kỷ Viêm không lên tiếng hồi lâu.

Chốc sau, Đường Duy nghe thấy Kỷ Viêm nói: “Không cần, cô tự xử lý.”

Có lẽ Kỷ Viêm cảm thấy động tác nghiêng đầu nhướn vai nghe điện thoại khá mệt mỏi, giọng hắn trở nên quạu quọ: “Cúp. Đừng gọi nữa.”

Về phần vì sao người nọ biết số của hắn, có khả năng khi trao đổi danh thiếp, ai đó choáng đầu hoa mắt nên bỏ quên trên bàn. Nhưng điều này không đồng nghĩa tìm thấy số của hắn thì có thể tuỳ tiện gọi điện quấy rầy hắn.

Nhưng đối phương còn dùng được. Kỷ Viêm nháy mắt với Đường Duy, ý bảo anh lấy điện thoại.

“Cúp đi.” Hắn nói một cách thản nhiên, như thể người ở đầu dây bên kia là nhân viên bất động sản đang rao bán đất nền.

Trước khi Đường Duy cúp máy, anh nghe thấy người bên kia õng ẹo nói: “Giám đốc Kỷ, khi nào anh tới chơi? Một ngày không gặp anh, em...”

Đoạn sau là gì, anh không rõ nữa.

Trên đường trở về, hai người vẫn nói chuyện như thường. Song, Kỷ Viêm không hề nhắc đến người nọ là ai. Dường như hắn xem người nọ như thằng A con B, chẳng đáng cho hắn phí nước bọt giải thích. Đường Duy hỏi thử, Kỷ Viêm chỉ bảo đó là nhân viên phục vụ ở tụ điểm giải trí hôm qua.

Anh chưa từng đến phố đèn đỏ. Nhưng anh hiểu, một người phục vụ bình thường không nên chủ động gọi điện thoại, cũng không nên dùng giọng điệu nũng nịu nói một ngày không gặp thì nhớ. Anh không muốn ôm mối nghi ngờ về Kỷ Viêm. Nếu hắn nói đó là nhân viên phục vụ, vậy thì đó là nhân viên phục vụ. Dẫu sao anh cũng không nghe trọn vẹn câu nói ấy. Huống chi lúc cúp điện thoại, anh cách ống nghe khá xa nên có chăng bản thân đã nghe nhầm.

Về nhà, Đường Duy vào phòng bếp nấu cơm; còn Kỷ Viêm rẽ vào phòng đọc sách, vì tối hôm qua hắn đã đồng ý khoản đầu tư cho Vương Kiếm nên vẫn còn công việc cần xử lý.

Đôi khi con người rất kỳ lạ. Tò mò như mảnh đất trù phú, vô tình đánh rơi một hạt giống thì nó sẽ bén rễ, nảy mầm và sinh sôi. Dù rằng, người và ta chẳng chăm bón cho nó.

Anh không biết các đôi tình nhân ngoài kia giải quyết vấn đề này thế nào, chợt anh nhớ đến Hạ An. Nhưng một giây sau, anh đã phủ nhận ý kiến ấy. Nếu Hạ An hay tin, chắc hẳn y nổ tung tại chỗ.

Anh vừa nghĩ vừa sơ chế nguyên liệu. Đến khi cho chúng vào nồi, anh mở trình duyệt trên điện thoại lên. Vừa gõ bốn chữ “nghi ngờ bạn trai” đã xuất hiện các từ khoá gợi ý, tất cả đều đặt ra những câu hỏi xoay quanh vấn đề “nghi ngờ bạn trai bắt cá hai tay thì phải làm gì“. Anh thoát trình duyệt, tắt điện thoại. Anh không sợ trông thấy điều gì khiến mình hoang mang, chỉ là anh không tin Kỷ Viêm sẽ gạt anh. Anh tin tưởng vào nhân phẩm của hắn, cũng tin rằng hắn không bắt cá hai tay. Là người làm nghề bác sĩ, dĩ nhiên anh biết Kỷ Viêm phải có bao nhiêu nghị lực mới có thể về nhà trong lúc say xỉn. Hơn nữa Kỷ Viêm không lảng tránh anh, và người nọ còn là một phụ nữ.

Nếu vậy, câu trả lời từ trình duyệt đã không còn bất kỳ tác dụng nào đối với anh.

Đường Duy đang thả dòng suy nghĩ thì nghe thấy tiếng xèo xèo. Anh hoàn hồn, tập trung chuẩn bị bữa tối.

Mặt trời đã lặn hẳn. Đây cũng là khi ánh đèn thành phố sáng lên một lần nữa. Mùi thơm của thức ăn thoang thoảng khắp nơi trong khu chung cư, ấy là niềm an ủi duy nhất cho những người hối hả ngoài phố suốt ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.