✩ CHƯƠNG 01 ✩
Bắc Thành có một phố bar nổi tiếng ở ngoài rìa thành phố. Gần đó có các nhà hàng, khách sạn và trung tâm thương mại cao cấp; ngoài ra cũng không thiếu quán ăn nhanh và khách sạn bình dân*. Nơi đây sở hữu bộ sưu tập nam nữ sành điệu nhất, đồng thời còn là địa điểm được giới trẻ săn lùng.
[1] Khách sạn bình dân (快捷酒店): Một dạng khách sạn có tiền phòng rẻ, hình thức phục vụ là B&B (Bed & Breakfast). Đối tượng hướng tới là người kinh doanh, tầng lớp lao động, du khách tự túc và học sinh sinh viên.
Phố bar nhộp nhịp nhất về đêm, đủ kiểu ăn chơi thác loạn, ngợp trong vàng son và dục vọng. Nhưng nếu là người chơi có thâm niên thì phải biết các cửa hàng ở trung tâm con phố này vẫn hoạt động ngay cả khi trời sáng trưng. Hiển nhiên, miễn là bạn có tiền.
Kỷ Viêm giật mình choàng dậy. Hắn ấn mạnh lên huyệt thái dương, cảm giác khó chịu bắt đầu lan tràn khắp cơ thể. Hôm qua quá chén rồi. Kỷ Viêm với lấy điện thoại, tin nhắn đầu tiên trên màn hình là thông báo muốn đổi món của chúng bạn. Hôm qua là tiệc chay, đám cậu ấm Bắc Thành họp mặt bia rượu cốt giao lưu và trao đổi thông tin hữu ích. Theo lý hôm nay phải là tiệc mặn, có người bảo Club Thiên Địa vừa về mấy món mới dành riêng cho hội mình.
Kỷ Viêm thấy ba chữ “Club Thiên Địa” thì ném điện thoại xuống giường, nhắm tịt mắt. Hắn không thường tham gia mấy cái tiệc tùng liên miên thế này. Song thế giới của họ rộng lớn, ai ai cũng có quan hệ với nhau. Làm sao từ chối hết lần này tới lần khác được? Hắn nằm nghỉ một chốc, đoạn thay quần áo ra ngoài.
Ngày và đêm ở Club Thiên Địa chẳng khác nhau là mấy, không gian toàn ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc chát chúa. Kỷ Viêm vừa bước vào từ bên ngoài nên chưa kịp thích nghi, hắn rẽ vào nhà vệ sinh trước.
Dừng chân ngoài cửa, Kỷ Viêm nghe thấy tiếng rên rỉ gần như bật khóc của ai đó, kèm theo là tiếng thở dồn dập của một người khác.
“Mẹ tụi bây, ban ngày ban mặt cũng chơi nữa.” Kỷ Viêm xoay người bỏ đi. Từ xưa đến nay, hắn chúa ghét mấy đứa động dục bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu, nó khác mẹ gì với súc sinh chứ.
Kỷ Viêm bước vào phòng riêng mà họ thường đến, rõ ràng trời sáng bảnh mắt mà trai gái ngồi đầy sô pha. Hắn gật đầu chào hỏi mọi người, đoạn ngồi xuống ở vị trí trong cùng.
“Anh Viêm, thông cảm nha. Nay tao dậy sớm.” Kỷ Viêm vừa ngồi xuống đã có người xáp tới liền.
Người này tên là Ôn Vũ. Chẳng phải dân hiền lành, cậu ta mà đứng thứ hai trong giới ăn chơi thì không thằng nào con nào dám đứng thứ nhất. “Thôi im đi, hôm qua uống nhiều quá.” Kỷ Viêm nhướng mày cười, đẩy cậu ta sang một bên.
Ôn Vũ ngồi xuống bên cạnh Kỷ Viêm, rù rì bên tai hắn: “Thi Hạo để dành cho mày một em trong sáng nhất. Tao xem rồi, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng trẻo. Nếu không phải Thi Hạo để nó cho mày thì tụi tao chắc chắn không bỏ qua đâu.”
Kỷ Viêm ngửa đầu ra sau, ngậm điếu thuốc trên môi: “Thích thì chơi, mày thấy tao có để ý mấy chuyện này bao giờ chưa.”
“Làm người ai làm thế...” Ôn Vũ đột nhiên lên giọng, “Nó nè!”
Kỷ Viêm ngẩng đầu, vẫn còn là một cậu bé ư? Thoạt trông khá nhỏ tuổi, làn da trắng bóc, đôi mắt hãy còn ngấn nước, cái miệng chúm chím đỏ thắm.
“Tới đây.” Ôn Vũ vươn tay, “Tới đây ngồi cạnh anh Viêm nè.”
Giọng Ôn Vũ oang oang, mọi người xung quanh đang bận chuyện riêng cũng phải ngoái đầu nhìn lại. Mỗi người một câu, trong lời nói hoặc là ý đùa cợt, hoặc là ý khinh rẻ. Tựu trung, chẳng phải ý tốt. Cậu bé đỏ bừng mặt, ngước đôi mắt rưng rưng sắp khóc nhìn Kỷ Viêm cầu cứu. Đôi mắt nó trông bẽn lẽn là thế, nhưng bên dưới lớp vỏ bọc tội nghiệp là ý đồ dẫn dụ người ta. Khoé miệng Kỷ Viêm khẽ cong, hắn nhả ra làn khói trắng, rời mắt khỏi cậu bé trong tiếng cười đùa của người xung quanh.
“Sao, sao? Anh Viêm?” Ôn Vũ cười hỏi.
Kỷ Viêm cắn nhẹ điếu thuốc, cười đáp: “Cái miệng nhỏ được đấy.”
Người trong phòng cười rần rần. Ôn Vũ kéo cậu bé tới bên cạnh Kỷ Viêm: “Anh Viêm khen cái miệng cưng đó, còn không biết dùng cái miệng nhỏ đó cảm ơn anh Viêm đi.”
Cậu bé này ắt hẳn đã được dạy dỗ, Ôn Vũ buông lời cợt nhả nhưng nó vẫn cúi đầu quỳ xuống. Nhìn thấy người nọ sắp chạm vào, Kỷ Viêm đưa tay nắm cằm cậu bé.
“Anh Viêm, sao vậy? Đau lòng hả?” Ôn Vũ ghẹo, “Hay muốn đưa nó về phòng chơi?”
Kỷ Viêm chưa kịp trả lời thì điện thoại đã đổ chuông. Hắn nhìn thoáng qua di động, sau đó đưa màn hình cho đám bạn xem: “Anh hai gọi, tụi bây chơi trước đi.”
Anh Kỷ không chơi trong hội, nhưng mọi người ở đây ít nhiều gì đã nghe tiếng thơm của anh. Một người đàn ông cứng cỏi, vừa xuất ngũ đã tiếp quản gia nghiệp. So với con hồ ly như Kỷ Viêm, Kỷ Lê Chu giống sói hơn. Anh ấy vừa gọi tới thì chẳng ai dám lên tiếng giữ Kỷ Viêm ở lại. Hắn đứng dậy ra ngoài, không thèm liếc mắt đến cậu bé đang quỳ dưới đất.
Kỷ Viêm không có sở thích “diễn xuất”, vốn dĩ chỉ muốn dùng cú điện thoại này để đánh trống lảng. Ngờ đâu anh hai giao nhiệm vụ còn cực hình hơn —— Kêu hắn đón đứa nhỏ còn không bằng giết hắn cho rồi! Nghĩ đến nhóc quỷ trong nhà, Kỷ Viêm nhíu chặt mày. Trước khi đi, hắn gửi một tin nhắn vào nhóm:【