Dấu Chấm Câu

Chương 30: Chương 30: Chương 31




Đường Duy lái xe tiến về phía trước. Ánh đèn chiếu qua kính chắn gió rọi vào xe thành từng mảng lốm đốm. Dẫu biết chỉ là vô dụng, song những người đang vội vã về nhà vẫn thỉnh thoảng bấm còi khi gặp tắc đường. Tiếng còi thi nhau vang lên, người nghe choáng váng mặt mày.

Bỗng, lời nói của Hạ An lướt qua bên tai —— “Đường Duy, cậu có thể theo đuổi tình yêu. Nhưng cậu không thể làm kẻ ngốc.”

Đường Duy trông thấy khuôn mặt mình qua gương chiếu hậu, chẳng biết nụ cười khổ đã hằn bên môi tự lúc nào.

Anh mở cửa, trong nhà tối om. Anh chạm vào công tắc, ngọn đèn trắng rọi sáng cả phòng khách. Một thoáng đó, anh ngỡ rằng tất thảy là ảo giác. Anh vẫn là bác sĩ cô độc, ngày ngày đi làm, bận bịu với bệnh nhân. Trong sinh mệnh anh không tồn tại cái tên Kỷ Viêm, tất thảy đều do anh tưởng tượng ra. Anh bước đến tủ giày, cúi nhìn đôi dép lê chiếc xuôi chiếc ngược bởi chủ nhân vội vàng ra ngoài, cảm giác hoảng sợ kỳ lạ kia mới biến mất.

Như thường lệ, anh thay quần áo và rót ly nước rồi vào thẳng phòng đọc sách. Anh nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn. Thường thì giờ này Kỷ Viêm vẫn còn trên bàn rượu.

Anh cảm thấy cột sống cổ và thắt lưng bắt đầu nhoi nhói bởi ngồi làm việc trong thời gian dài. Anh mở cửa, muốn xuống lầu dạo quanh một vòng. Bỗng, tiếng khoá mật mã vang lên. Anh không biết vì sao, hôm nay mình lại không ra ngoài đón em ấy.

“Bác sĩ Đường.” Kỷ Viêm đến phòng đọc sách không thấy Đường Duy, bèn gọi anh.

Mất hai giây, Đường Duy mới đáp: “Trong phòng ngủ.”

Đường Duy đứng đối diện với tủ quần áo. Kỷ Viêm đi tới, ôm lấy anh từ phía sau. Mùi thuốc lá và hương rượu xộc vào khoang mũi của Đường Duy. Anh nghĩ, hôm nay Kỷ Viêm uống ít hơn mọi khi.

Kỷ Viêm tựa đầu lên vai anh, thở một hơi thoả mãn: “Bác sĩ Đường muốn đi tắm hả?” Nói đoạn, đôi tay to rộng chui vào trong áo xoa lấy xoa để cơ bụng anh.

Đường Duy đè lại bàn tay lộn xộn ở ngoài áo, thấp giọng: “Kỷ Viêm, mình nói chuyện được không em?”

“Hửm?” Kỷ Viêm ngả ngớn hỏi lại. Hắn hất tay Đường Duy ra, tiếp tục làm loạn trên người anh. Hắn ngẩng đầu cắn vành tai Đường Duy, môi mỏng không thôi cọ xát. “Bác sĩ Đường muốn nói gì?”

Đường Duy dùng sức xoay người lại. Anh và hắn đối mặt với nhau.

“Kỷ Viêm, mình nói chuyện đi.”

Kỷ Viêm nhận ra tình huống khác thường. Hắn nhìn đôi mắt đen sáng ngời của Đường Duy, men say đã bay đi gần hết.

Hắn nắm tay anh, cười hỏi: “Sao nghiêm túc vậy? Bác sĩ Đường muốn nói chuyện gì?”

Đường Duy chưa bao giờ vòng vo, hoặc là đối mặt với vấn đề, hoặc là từ bỏ nó. Anh không thích cảm giác lưng chừng, nó khiến lòng anh khó chịu lắm.

“Anh muốn biết cô gái gọi điện thoại và cậu bé gặp mặt trong nhà hàng có quan hệ gì với em.” Đường Duy vẫn bình tĩnh, giọng điệu anh không hề hung hăng hay có ý châm chọc. Anh hỏi như thể hôm qua em ăn gì, chẳng qua đã thôi trông thấy khoé môi cong cong mà Kỷ Viêm hằng thân thuộc.

Kỷ Viêm cười. Đôi mắt đào hoa khẽ nheo, khoé mắt đuôi mày cũng nhuốm ý cười.

Đường Duy không hiểu, vấn đề này có gì vui?

Kỷ Viêm siết bàn tay anh, cười nói: “Bác sĩ Đường tra hỏi em hả?”

Hắn đưa điện thoại cho Đường Duy, gật gù ra điều đã hiểu: “Bác sĩ Đường cứ xem đi. Nếu có gì sai thì em chịu phạt. Nhưng nếu không có gì hết...” Kỷ Viêm nghiêng người về trước. “Bác sĩ Đường phải bồi thường cho em.”

Đường Duy không nhận lấy điện thoại của Kỷ Viêm. Bẵng đi một lúc, Kỷ Viêm khẽ nhướng mày.

“Không cần đâu.” Đường Duy chẳng đỏ mặt vì lời nói ngả ngớn của Kỷ Viêm như trước, giọng anh vẫn bình tĩnh. “Em nói với anh là được rồi.”

Kỷ Viêm nhún vai, nói với giọng thờ ơ: “Xã giao nên gặp thôi.”

“Vậy vì sao em đi xã giao mà trên người có mùi nước hoa phụ nữ?” Đường Duy như muốn hỏi sạch những nghi ngờ dằn vặt trong lòng.

Kỷ Viêm ngồi xuống mép giường. Hắn lấy ra một điếu thuốc, tiếng bật lửa lách tách vang vọng trong căn phòng thinh lặng. Ngọn lửa đỏ đỏ cam cam đốt cháy điếu thuốc, làn khói trắng lượn lờ tản ra giữa hai người. Kỷ Viêm nheo mắt: “Bác sĩ Đường chưa từng đi xã giao?”

“Anh có.” Đường Duy đáp. “Nhưng trên người sẽ không dính nước hoa phụ nữ.”

“Đi với Quảng Điện, mấy người kia chơi.” Kỷ Viêm rít một hơi. “Có thể lúc chơi quá trớn, vô tình dính vào.”

Đường Duy nhướng mày. Kỷ Viêm không giải thích đã tiếp xúc gần như thế nào, hơn nữa để trên người nồng nặc mùi nước hoa phụ nữ thì phải tiếp xúc gần mất bao lâu đây?

Kỷ Viêm không nói tiếp. Bầu không khí trong phòng ngủ rơi vào khoảng lặng căng thẳng.

Đường Duy mấp máy môi. Anh lần lữa một chốc, hỏi thành lời: “Còn cậu bé ấy?”

Kỷ Viêm gõ điếu thuốc lên gạt tàn, trả lời: “Biết ở Club Thiên Địa. Có giúp một lần.”

“Một MB?” Đường Duy đẩy nhẹ kính.

“Bác sĩ Đường cũng biết MB?” Kỷ Viêm bật cười. “Đúng. Nhưng cứ MB thì phải lên giường à?”

Đường Duy xấu hổ. Anh không phải muốn suy đoán ác ý người khác, huống chi Kỷ Viêm hẳn là hiểu tính anh. Nhưng Đường Duy vẫn nói: “Anh không có ý đó.”

“Vậy thì Bác sĩ Đường có ý gì?” Kỷ Viêm tựa như con hồ ly đang xù lông, trên môi là nụ cười nhưng lời nói chứa đầy gai nhọn.

Ánh đèn vàng bao phủ lấy Kỷ Viêm. Đường Duy nghĩ, cảnh tượng này sao mà quen thuộc quá. Nó thật giống với hôm ấy —— Hôm Kỷ Viêm buông lời khó nghe trước cổng bệnh viện.

Kỷ Viêm cười khẩy: “Em không ngủ với nó. Hơn nữa, em tìm MB là chuyện trước khi quen anh.”

“Bác sĩ Đường yên tâm đi. Em không có hứng với bắt cá, cũng không có hứng bắt cá trong suy nghĩ.” Kỷ Viêm ngước mắt nhìn Đường Duy. “Em càng không vô tình gặp phải đối tượng xem mắt khi đi công tác.”

Hắn lại buông lời sắc mỏng. Đường Duy không giỏi xử lý tình huống này. Anh chỉ muốn giải quyết những hiểu lầm như mình với Hạ An, nói ra hết là ổn rồi. Dĩ nhiên Hạ An cũng có giận dỗi, nhưng thường thì Đường Duy dỗ ngọt một chút là thôi.

Đường Duy thở ra, giọng điệu mất tự nhiên: “Kỷ Viêm muốn ra ngoài đi dạo với anh không?”

Kỷ Viêm ấn diệt điếu thuốc, đặt gạt tàn xuống đất. Hắn nhướng mi, giọng điệu thản nhiên đến cùng cực: “Bác sĩ Đường, mai mốt em còn rất nhiều xã giao như thế. Phố đèn đỏ bar club này kia, chắc chắn có.”

Như một thông báo. Đường Duy ngỡ ngàng. Anh ngỡ ngàng vì bạn trai mình “thông báo” một cách thẳng thắn và hợp lý cho mỗi lần đi phố đèn đỏ, chứ không phải vì lời nói gây sát thương của hắn. Anh không hiểu quy tắc trong giới kinh doanh, nhưng anh biết đạo đức của một người bạn trai. Đường Duy nhìn Kỷ Viêm. Đó là khuôn mặt kiêu hãnh mà anh quen thuộc nhất, cũng là điểm anh thích nhất ở Kỷ Viêm.

“Gái, hay MB.” Kỷ Viêm lãnh đạm nói. “Khách thích thì em phải chiều. Người ta chơi thì em phải theo.”

Đường Duy nhớ về những mặt tối mà Hạ An đã nói, sau đó thử nghiêm túc tưởng tượng ra hình ảnh đó. Và rồi anh nghĩ, anh không thể chấp nhận được. Đường Duy chưa bao giờ là người buông lời tàn nhẫn với người khác. Anh đắn đo thoáng chốc, nói chậm rãi: “Anh có thể cố gắng tìm hiểu tính chất xã giao trong công việc của em. Nhưng nếu em cũng tham gia, cũng chơi với họ. Anh nghĩ, mối quan hệ của hai mình cần phải xem lại.”

Tình cảm phải đi đôi với thấu hiểu, nhưng có đôi điều mấu chốt không thể thoả hiệp. Đường Duy không sợ. Từ ngày đầu tiên đến với Kỷ Viêm, anh đã sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào. So với một nhát dao dứt khoát, anh càng sợ thoi thóp hơi tàn.

Kỷ Viêm đứng phắt dậy. Hắn bước đến trước mặt Đường Duy, nắm lấy cằm anh. Kỷ Viêm dùng lực rất lớn, Đường Duy cảm thấy cằm mình đau lắm.

“Bác sĩ Đường muốn chia tay? Hạ An ít nhiều gì cũng biết gốc gác của em. Anh ấy ở lâu năm trong giới giải trí, không kể với anh bộ mặt thật của cái giới này hả? À, Bác sĩ Đường có lựa chọn tốt hơn mà. Đứa nào không ngoan thì ném, đổi sang đứa khác.”

Đường Duy đẩy tay Kỷ Viêm ra. Anh xoa cằm: “Em biết, anh không có ý đó.”

“Chứ Bác sĩ Đường nói lại xem, anh có ý gì?” Kỷ Viêm cười khẩy. “Anh đánh đố em hả?”

Đường Duy cười khổ: “Anh chỉ không thể chấp nhận bạn trai mình suốt ngày mập mờ với người khác.”

Thái độ Kỷ Viêm dịu xuống, nhưng hắn vẫn cãi lại: “Nhưng đây là công việc của em mà.”

Đường Duy bật cười, giọng điệu anh đã có phần châm chọc: “Công việc của Giám đốc Kỷ là mỗi ngày dây dưa với MB sao?”

“Làm sao bằng cuộc gặp gỡ lãng mạn của Bác sĩ Đường với đối tượng xem mắt ở tuốt Thân Thành chứ.”

Đường Duy không biết Kỷ Viêm chỉ tỏ thái độ với anh, hay nếu ai giẫm phải đuôi cáo thì hắn cũng xù lông. Anh không thể đoán ra trong lời nói vừa rồi của Kỷ Viêm chứa bao nhiêu phần giận dỗi. Nhưng anh biết trong hoàn cảnh hiện tại, hai người không thể dùng lý trí nói chuyện với nhau.

“Anh xuống lầu đi dạo.”

Một câu nhẹ nhàng mà rơi vào tai Kỷ Viêm lại thành “đổ dầu vào lửa“. Hắn cong môi, ánh mắt rét lạnh. Giọng điệu hắn bướng bỉnh và độc đoán: “Muốn chạy hả? Em chưa cho mà anh đi được à?”

“Đây là nhà anh.” Đường Duy chỉ nói sự thật. Anh không muốn đi, ngày mai anh còn phải đi làm.

Nhưng đến tai Kỷ Viêm đã đổi thành ý nghĩa khác. Hắn nheo mắt, đến gần Đường Duy: “Nhà anh? Bác sĩ Đường phân chia rạch ròi thật, giỏi ghê nhỉ.”

“Lúc nào Hạ An cũng treo câu 'bạn thân của Đường Duy' ở cửa miệng. Đáng lẽ Bác sĩ Đường phải biết em là người như thế nào trong cái giới này chứ? Bây giờ anh nói anh không chấp nhận được. Thuần khiết quá, hoàn mỹ quá.”

“Bác sĩ Đường không cần vòng vo. Kỷ Viêm em đây không bao giờ ăn vạ người khác.”

Kỷ Viêm đi thẳng ra ngoài. Đường Duy nghe thấy một tiếng “rầm” lớn đến nao lòng.

Anh đau đầu, không hiểu vì sao một chuyện đơn giản lại thành ra như vậy.

Đường Duy đến phòng vệ sinh rửa sạch chiếc gạt tàn mà Kỷ Viêm đặt dưới đất ban nãy. Anh không xuống lầu mà bước vào phòng đọc sách. Anh nhìn những tư liệu chẳng thuộc về mình trên giá sách, không biết tự lúc nào mà chúng đã chiếm một ví trí thật lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.