Dấu Chấm Câu

Chương 34: Chương 34: Chương 35




Kỷ Viêm đặt một phong thư lên đảo bếp. Hắn đẩy đến trước mặt Đường Duy, gõ nhẹ ngón trỏ xuống đó.

Đường Duy nhướng mày, ý hỏi đó là gì.

Kỷ Viêm cười tít mắt: “Quà.”

Đường Duy mở phong thư ra. Bên trong là một tấm vé máy bay và vé tàu từ Napoli đến Capri.

[1] Napoli: là thành phố lớn thứ ba của Ý sau Roma và Milano cũng như là thành phố lớn nhất miền Nam nước này.

[2] Capri: là một hòn đảo ở Địa Trung Hải, nằm về phía Nam vịnh Napoli trong vùng Campania nước Ý. Từ thời Cộng hoà La Mã, đây đã là một điểm nghỉ mát ưa thích của giới quý tộc.

Kỷ Viêm muốn đi du lịch? Tuy rằng ý tưởng thật tuyệt nhưng anh là bác sĩ, không thể muốn đi là đi.

Đường Duy đặt vé máy bay lên đảo bếp: “Xin lỗi, mấy ngày gần đây anh kín lịch phẫu thuật.”

Kỷ Viêm cười khẽ, tiếng cười trầm trầm thấp thấp: “Em vẫn biết mình là người nhà của bác sĩ mà.”

“Bác sĩ Đường xem thời gian bay.”

Đường Duy thoáng nhìn thời gian khởi hành trên vé. Ngày này năm sau. Đây là vé không giới hạn thời gian trong vòng một năm.

Kỷ Viêm nheo mắt, nói: “Bắt Bác sĩ Đường đi liền với em thì không thực tế. Nhưng chỉ cần Bác sĩ Đường rảnh, lúc nào bạn trai cũng theo anh tới cùng.”

Đường Duy chưa bao giờ nghĩ tới việc đi du lịch. Cuộc sống của anh như một khúc ca vỏn vẹn hai nốt nhạc, anh đã quen đàn hát như thế.

Đảo Capri, anh chỉ biết đó là một nơi được mệnh danh xứ sở thần tiên của biển cả. Đường Duy cười nhẹ, có lẽ đây là một nốt nhạc mới trong khúc ca đời anh.

Kỷ Viêm nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh thì nhướng mày: “Sao nào? Bác sĩ Đường thích chứ?”

Đường Duy cười, hỏi: “Quà của Miểu Miểu đâu?”

“Tịch thu.” Kỷ Viêm đột nhiên tới gần Đường Duy. Hắn nheo mắt. “Bác sĩ Đường, anh là người đàn ông tham lam. Quà của bạn trai còn chưa vừa lòng anh hả?”

Đường Duy lắc đầu: “Khác nhau mà em.”

“Khác cái gì mà khác.” Kỷ Viêm hừ mũi. “Nhóc quỷ tính tặng anh cái móc khoá. Nói mai mốt mỗi lần anh lái xe là nhớ tới mình. Mới mấy tuổi mà lanh quá.”

Kỷ Viêm chơi xấu: “Em tịch thu rồi. Bác sĩ Đường có nhớ cũng chỉ được nhớ em thôi.”

Dáng vẻ Kỷ Viêm tranh giành tình cảm thoạt trông như Kỷ Miểu Miểu phiên bản hai tư tuổi.

Đường Duy còn muốn nói gì nữa, nhưng Kỷ Viêm đã xích lại gần anh. Hắn kề trán mình lên trán Đường Duy, giọng nói khàn khàn: “Bác sĩ Đường, hôm nay anh vui không?”

Đường Duy dĩ nhiên vui lắm. Đã nhiều năm rồi anh chưa vui như hôm nay. Anh ngước mắt lên, va phải đôi mắt đào hoa của Kỷ Viêm. Chúng gần quá, gần đến nỗi anh chẳng nhìn rõ. Ánh mắt anh mờ đi trong ánh đèn nhạt nhoà, rõ là hôm nay anh uống không nhiều nhưng sao lòng lại say? Đến tột cùng là anh say rượu, hay say người? Không biết ai chủ động trước, nhưng khi Đường Duy nhận ra thì hai người hôn nhau mất rồi.

[...]

Đường Duy mở mắt, người chung gối đã đi từ sớm. Anh thường ngủ tỉnh, nhưng hôm nay Kỷ Viêm thức giấc khi nào mà anh chẳng hay. Đường Duy vươn tay lấy mắt kính trên tủ đầu giường. Anh trông thấy một tờ giấy ghi chú màu trắng bên dưới chiếc móc chìa khoá.

【Bác sĩ Đường, sáng nay công ty có việc nên em đi trước. Em chọn móc chìa khoá, còn trả tiền nữa. Bác sĩ Đường có nhớ cũng chỉ được nhớ em thôi.】

Đường Duy cầm lấy móc chìa khoá, khoé môi cong cong. Dưới khoen móc khoá màu bạc là một phi hành gia hoạt hình trông rất dễ thương.

Đường Duy sửa soạn chốc lát, đoạn đi tới tủ giày lấy chùm chìa khoá. Anh gỡ từng cái một, và thay móc khoá mới cho chúng. Đường Duy tranh thủ đến bệnh viện sớm, sáng nay anh còn có ca phẫu thuật.

“Chào buổi sáng, Bác sĩ Đường.” Y tá mỉm cười chào Đường Duy. “Bệnh nhân giường số 6 sắp xếp xong rồi ạ.”

Đường Duy gật đầu: “Cô đưa thuốc cho bệnh nhân đi.”

“Vâng.” Y tá xoay người vào phòng bệnh.

Đường Duy ghé phòng ăn sáng trước. Thấy thời gian đã điểm và thuốc cũng phát huy tác dụng, anh bèn thay quần áo rồi rửa tay cẩn thận.

Trước khi vào phòng mổ, một người phụ nữ kéo cánh tay Đường Duy. Bà là mẹ của bệnh nhân. Nỗi sợ hãi và căng thẳng phủ kín đôi mắt, bà run rẩy cất lời: “Bác sĩ Đường ơi, Đậu Đậu của tôi giao cho cậu.”

Đậu Đậu bị bệnh tim bẩm sinh, thông liên thất quanh màng*. Thời gian quan sát của bệnh thường mất vài năm, có khả năng sẽ tự đóng. Nhưng Đậu Đậu đã bốn tuổi mà lỗ thông liên thất chẳng những không khép lại mà còn phát triển tới bốn mi-li-mét, Đường Duy đề nghị phẫu thuật.

[3] Thông liên thất quanh màng: là một bệnh lý tim bẩm sinh, có sự hình thành 1 lỗ giữa hai buồng tâm thất. Trường hợp thông liên thất lỗ nhỏ rất hay gặp, có thể gặp ở người trưởng thành và có khả năng tự đóng. Tỷ lệ tự đóng lại của các trường hợp thông liên thất lỗ nhỏ ở trẻ em lên đến 75%.

Dẫu đã nói điều này nhiều lần, song Đường Duy vẫn mỉm cười và vỗ nhẹ vào cánh tay mẹ Đậu Đậu. Anh nói, giọng bình tĩnh mà nhẹ nhàng: “Đừng lo lắng, tôi nhất định cố gắng hết sức.”

Đường Duy từng đứng đợi ở cửa phòng mổ những bốn lần, không ai hiểu rõ tâm trạng của người thân khi trông chờ ca mổ hơn anh. Cảm giác sợ hãi phức tạp ấy chỉ biến mất khi có kết quả chính thức, chứ đôi ba câu bảo đảm làm sao có thể vơi đi nỗi lòng họ.

Nhưng là một bác sĩ, anh biết mỗi khi mình nói “Đừng lo lắng” đã xem như cho người nhà bệnh nhân một viên thuốc an thần ngắn hạn.

Đậu Đậu được đẩy vào phòng phẫu thuật. Ánh đèn bên trong rất sáng. Đường Duy lặng lẽ chuẩn bị, chờ thuốc gây mê phát huy tác dụng.

“Chú Đường ơi, con có khoẻ lại không?” Đậu Đậu nói nhỏ.

Bàn tay cầm kéo của Đường Duy khẽ khựng lại. Đoạn anh mỉm cười: “Đậu Đậu tin chú nhé. Đậu Đậu ngủ một giấc, tỉnh dậy thì khoẻ thôi.”

Thấy Đậu Đậu sợ hãi, y tá bèn bắt chuyện cốt thu hút sự chú ý của cậu bé. Đậu Đậu là một đứa trẻ ngoan, thoáng đó mà đã ngủ thiếp đi.

Đèn không hắt bóng sáng lên, cả phòng phẫu thuật im lặng. Vài bác sĩ lớn tuổi có bề dày kinh nghiệm thường thích vừa nói chuyện vừa phẫu thuật. Nhưng Đường Duy vốn ít nói, trong phòng phẫu thuật của anh, trừ phi các thực tập sinh có thắc mắc cần hỏi thì nhìn chung chỉ có âm thanh vận hành của máy móc và tiếng va chạm của dụng cụ y khoa.

Đèn tắt, Đường Duy cởi găng tay cho vào thùng rác. Anh rửa tay, bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Cửa phòng vừa mở, bố mẹ của Đậu Đậu đã vội vàng chạy tới. Họ chưa kịp nói thì Đường Duy đã trấn an: “Ca phẫu thuật thành công.”

Hai người sửng sốt trong giây lát. Mẹ Đậu Đậu bật khóc, bà vừa lau nước mắt vừa bảo: “Cảm ơn. Cảm ơn Bác sĩ Đường. Cảm ơn cậu.”

Đường Duy mỉm cười: “Đây là trách nhiệm của tôi. Anh chị thăm Đậu Đậu đi.” Đoạn anh chỉ vào quần áo mình. “Tôi phải thay quần áo.”

“Vâng, vâng.” Mẹ Đậu Đậu lau nước mắt, ngượng ngùng nói. “Cảm ơn Bác sĩ Đường nhiều lắm. Tụi tôi không làm phiền cậu nữa.”

Năm ấy khi đã biết chân tướng, nếu còn điều gì khiến Đường Duy không chút do dự ở lại bệnh viện, có lẽ chính là giờ phút này —— Bước vào phòng mổ với gánh nặng phó thác trên vai, nỗ lực hết mình cứu lấy sinh mệnh này đến sinh mệnh khác, và một lời cảm ơn chân thành từ người nhà bệnh nhân. Không phải Đường Duy có tiêu chuẩn đạo đức cao đối với bản thân, anh chỉ cảm thấy bốn lần chờ trông của mình chẳng có lần nào xuất hiện năm chữ đó. Thôi thì... sau này hãy để anh nói năm chữ đó với người khác vậy.

Thực ra ngay từ đầu, có vô vàn bác sĩ sợ phụ lòng mong đợi của người nhà bệnh nhân. Họ thường cảm thấy bao kỳ vọng phó thác đó làm trĩu nặng đôi vai mình. Nhưng với Đường Duy, ấy là nguồn động viên to lớn.

Hôm nay Đường Duy chỉ có một ca phẫu thuật. Anh lấy điện thoại ra xem thử.

【Bác sĩ Đường, tối qua vui không. (???)?】

Đường Duy thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Hạ An khi gửi tin nhắn này. Anh nhướng mày, trả lời:【Ừm, cũng được.】

Có lẽ Hạ An đang dọc điện thoại, y trả lời rất nhanh:【Vui lắm á hả? (?? ˇ? ˇ?)】

Đường Duy cố ý phớt lờ phép ẩn dụ của Hạ An:【Ừ. Nhưng nếu có cậu thì vui hơn nữa.】

【Bớt xạo đê. Tôi cóc thèm tin nhá. Tôi mà đi là y hệt bóng đèn 500W.】

【Không có đâu.】

Hạ An không trả lời ngay. Đường Duy khoá mán hình, toan đặt điện thoại xuống thì nhận được tin nhắn mới.

【Chết tới nơi mà còn cứng miệng.】

【Nghe đồn đường Hà Tam Lí có anh thợ xăm đẹp giai. Đợi tôi về, tôi dẫn cậu đi xem.】

【Tôi cũng đang muốn xăm nữa. Vừa xăm vừa ngắm giai đẹp. Một mũi tên bắn nát hai con chim.】

【Tôi đang bận. Không cho phép cậu từ chối!!! (ヘ? _?) ヘ ┳━┳】

Đường Duy không hồi âm mà đặt điện thoại xuống bàn. Trong khoảng thời gian này, Kỷ Viêm bận mà hạn chót nộp luận văn bên anh đã cận ngày, nhưng vẫn còn vài đề mục buộc phải hoàn thành. Đường Duy nhìn đồng hồ, dù sao buổi chiều không có lịch phẫu thuật, thêm vào căn tin đang ở giờ cao điểm nên anh quyết định gõ máy một chốc.

Đang tập trung đánh chữ, chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Duy.

Anh nhấc điện thoại, thấy tên Kỷ Viêm hiển thị trên màn hình.

“Bác sĩ Đường ăn cơm chưa?” Tiếng cười khẽ của Kỷ Viêm xen lẫn trong giọng nói.

Đường Duy xoay cổ: “Anh chưa ăn.”

“Sao giờ nay còn chưa ăn?” Kỷ Viêm thôi cười, giọng nghiêm túc hẳn.

“Căn tin đang đông người. Anh tính đợi vắng rồi tới.”

“Bác sĩ Đường.” Kỷ Viêm ngân dài âm cuối. Hắn nói gằn từng chữ. “Anh nhìn coi bây giờ là mấy giờ.”

Đường Duy cúi nhìn đồng hồ trên máy tính, thế mà đã hơn ba giờ chiều.

“Anh mới bận xong.” Đường Duy đánh trống lảng. “Em gọi anh có việc gì sao?”

“Em muốn hỏi tối nay Bác sĩ Đường rảnh không.” Kỷ Viêm cười nói. “Tối nay anh nể mặt em ra ngoài, được không?”

Đường Duy nhướng mày. Anh tính tối nay về nhà nấu cơm, thức ăn hôm qua trong tủ lạnh hãy còn nhiều lắm.

“Tối nay anh rảnh.”

“Được.” Đường Duy nghe thấy tiếng bật lửa ở đầu dây bên kia, có lẽ Kỷ Viêm đang hút thuốc. “Chiều em đón anh. Đi với mấy người bạn.”

Nếu đi với bạn bè thì không nên dùng thức ăn thừa. Đường Duy không lấn cấn chuyện đó nữa, anh nói: “Được.”

“Bác sĩ Đường nhớ ăn cơm.”

“Ừ, anh nhớ mà.”

Đường Duy lục lọi trong ngăn kéo, chỉ tìm thấy một viên kẹo trái cây mà Đậu Đậu từng đưa cho anh. Bác sĩ không được phép tự ý ra ngoài trong giờ làm việc. Tuy rằng chiều nay anh không có lịch phẫu thuật, cũng không có lịch khám nhưng ở vị trí này luôn có thể gặp phải những tình huống đặc biệt.

Đường Duy cho viên kẹo vào miệng, hương dâu tây ngọt ngào xộc thẳng lên khoang mũi. Anh nhấm nháp cho quen vị, đoạn tiếp tục làm việc.

“Xin hỏi có phải Bác sĩ Đường không ạ?” Người nọ gõ cửa hai tiếng.

Đường Duy ngẩng đầu: “Đúng rồi.”

“Cơm của anh.” Cậu giao hàng đặt cơm lên bàn. “Chúc anh dùng cơm vui vẻ. Phiền anh cho quán năm sao ạ.”

“Cảm ơn.”

Cậu giao hàng vừa đi không bao lâu, điện thoại của Đường Duy đã có tin nhắn mới.

【Em biết Bác sĩ Đường có đạo đức nghề nghiệp. Nhưng em không muốn bạn trai em đói bụng tí nào.】

Đường Duy bật cười.

Viên kẹo dâu trong miệng ngọt thật.

Ngọt đến tận vào lòng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.