✩ CHƯƠNG 42 ✩
Vì Đường Duy xăm hình cần kiêng kỵ nhiều món nên hai người tấp vào nhà hàng chuyên về bữa ăn dinh dưỡng.
Hạ An đưa Đường Duy về nhà. Anh toan xuống xe thì Hạ An níu lại.
“Hả?” Đường Duy ngồi trở lại ghế.
“Đường Duy, đây là mối tình đầu của cậu. Trên con đường tình yêu không ai suôn sẻ cả, nhưng tôi mong cậu hạnh phúc.”
Đường Duy cười, dặn Hạ An đừng lo lắng.
Hình xăm của Đường Duy ở trên ngực, thành thử không thể tắm rửa cẩn thận như mọi khi. Anh cởi áo, chạm khẽ vết băng trên ngực trái. Kha Khắc đã nói, về nhà thì có thể gỡ màng bọc xuống. Đường Duy bèn gỡ nó ra, dùng khăn ướt lau người.
Vào phòng đọc sách, Đường Duy gọi điện thoại cho Kỷ Viêm. Sau một hồi chuông dài là tiếng thông báo lạnh nhạt chuyển sang hộp thư thoại của tổng đài. Đường Duy không có gì muốn để lại lời nhắn cho hắn nên anh cúp máy.
*
Hôm nay bệnh viện xảy ra một sự kiện kỳ lạ, mỗi nhân viên y tế đi ngang qua Bác sĩ Đường đều phải ngoái đầu nhìn lại. Bởi Bác sĩ Đường ngàn năm mặc sơ mi trắng, ấy mà hôm nay mặc áo phông đen với quần ống đứng.
Bác sĩ Đường là ai chứ? Trưởng khoa có nói một câu thế này —— “Mỗi lần Tiểu Đường làm việc là y chang cái máy, ngay cả quần áo cũng một màu nữa.”
Thực ra không ngoa như lời Trưởng khoa đã nói. Đường Duy chỉ đơn giản cho rằng blouse trắng đi với màu khác thì có phần kỳ lạ. Nhưng hôm nay thật sự chẳng còn cách nào, hình xăm trên ngực có khả năng rỉ máu, và Kha Khắc cũng khuyên anh nên mặc quần áo tối màu. Sáng nay, anh lục lọi trong tủ thật lâu mới tìm thấy chiếc áo phông đen thời đại học. Mấy năm nay, vóc dáng anh không thay đổi nên vẫn mặc được.
Điều mà Đường Duy không ngờ là phản ứng của mọi người trước sự thay đổi bé xíu của anh lại lớn đến vậy.
“Chào buổi sáng, Bác sĩ Đường. Hôm nay mặc đẹp, tinh thần sảng khoái hen!” Chị Lưu y tá trưởng cười chào Đường Duy.
Đây là câu nói mà Đường Duy không biết đã nghe bao nhiêu lần trong một buổi sáng. Anh đành mỉm cười, nói “Chào buổi sáng” với mọi người. Anh biết họ không có ác ý, nhưng anh thấy ngại lắm.
Hầy, rốt cuộc đã tới văn phòng. Đường Duy thở phào một hơi. Anh khoác blouse trắng lên người, đoạn nhìn mình trong gương. Thú thật thì không phải anh thích sơ mi trắng, chỉ là áo phông đen này lộ liễu quá thôi.
Đêm qua Kỷ Viêm không về. Sáng nay Đường Duy gọi cho hắn thêm lần nữa, nhưng tổng đài thông báo thuê bao không liên lạc được.
Đương lúc anh băn khoăn không biết bên phía Kỷ Viêm gặp phải chuyện gì thì y tá gõ cửa, nói: “Bác sĩ Đường, bệnh nhân giường số 9 chuẩn bị phẫu thuật.”
“OK.” Đường Duy đáp.
Bệnh nhân của ca mổ này vốn đã bị viêm màng phổi*, nhưng vì cảm thấy hài lòng với bản thân nên bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất. Bây giờ nó đã trở thành viêm mủ màng phổi mạn tính*. Phẫu tích gỡ dính tối đa phổi tiếp cận ổ mủ màng phổi là một kỹ thuật tương đối phức tạp, đặc biệt ổ mủ màng phổi lâu ngày gây dày dính thì cần phải bóc tối đa lớp này giúp phổi nở, thành thử ca mổ càng khó khăn hơn. Vì mủ tích tụ trong khoang màng phổi quá nhiều nên thời gian dẫn lưu của bệnh nhân dài hơn so với các ca phẫu thuật khác. Đến khi Đường Duy xuống bàn mổ thì trời đã về chiều.
[1] Viêm màng phổi: là tình trạng lớp màng bao quanh phổi bị viêm và gây ra các cơn đau nhói ở ngực với tần suất nhanh cho người bệnh.
[2] Viêm mủ màng phổi mạn tính: là tình trạng tràn mủ trong khoang màng phổi, gây nên bởi quá trình viêm kèm tích tụ mủ trong khoang màng phổi do các vi khuẩn sinh mủ. Bệnh tiến triển bán cấp và mạn tính thường sau khi khởi phát khoảng trên 2 tháng nếu không được điều trị tích cực, đúng phương pháp.
Đường Duy lê tấm thân mệt mỏi trở lại văn phòng. Trước tiên anh mở điện thoại, trên đó có hai cuộc gọi nhỡ của Thi Hạo. Anh gọi lại cho Kỷ Viêm, song vẫn là thông báo không liên lạc được. Đường Duy tháo kính, nhắm mắt lại và nhéo sống mũi trong uể oải.
Ai đó gõ cửa hai tiếng.
“Mời vào.” Đường Duy đeo kính lên.
“Ăn miếng cơm đi, Bác sĩ Đường.” Chị Lưu cầm hộp cơm vào.
Trái tim Đường Duy đột ngột chùng xuống, rồi bình tĩnh trở lại. Anh cười, nói: “Cảm ơn chị.”
“Còn cảm ơn cái gì nữa, mặt em tái mét rồi kìa.” Chị Lưu đau lòng. “Nghỉ ngơi đi em, chị không làm phiền nữa.”
Đường Duy đứng dậy muốn tiễn chị, nhưng chị Lưu xua tay: “Thôi ăn cơm giùm cái. Chị về đây.”
“Vâng, chị.”
Chị Lưu đứng tuổi, đối xử với mọi người trong khoa rất tốt, còn thỉnh thoảng chăm sóc người khác như đàn em của mình. Mỗi khi thấy Đường Duy phải phẫu thuật liên tục mấy giờ đồng hồ, chị Lưu luôn gọi cơm cho anh.
Đường Duy đặt hộp cơm sang một bên, hiện tại anh không ăn nổi. Đói quá độ dẫn tới không muốn ăn nữa, bây giờ anh chỉ muốn chợp mắt một lúc.
Đường Duy gọi lại cho Thi Hạo, nhưng đầu dây bên kia không bắt máy. Anh đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại nằm sấp trên bàn.
Thời tiết ngày càng mát mẻ, ánh hoàng hôn vào buổi chiều tà nhuộm đỏ cả chân trời. Những chiếc lá dưới khung cửa không biết đã ngả vàng tự khi nào, chúng xoay tròn trong cơn gió chiều và lặng lẽ rơi xuống.
Đường Duy choàng tỉnh giấc nhưng không lập tức ngồi dậy. Anh mở mắt, rồi nhắm mắt lại. Hình như khi anh ngủ, đã có ai ghé phòng bật đèn thay anh. Đến khi tỉnh hẳn, anh mới mở mắt nhìn đồng hồ. Hoá ra đã nửa đêm.
Đường Duy nheo mắt nhìn lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, rốt cuộc đã có hai chữ Kỷ Viêm. Trái tim treo lơ lửng suốt bốn tám giờ đồng hồ của anh đã có thể rơi xuống.
Anh rửa mặt, đoạn gọi lại cho hắn.
Tiếng chuông vang lên một chốc thì bên kia bắt máy, giọng nói chây lười của Kỷ Viêm truyền qua ống nghe: “Bác sĩ Đường.”
Một tiếng “Bác sĩ Đường” đột ngột khiến Đường Duy cảm tưởng giọng nói này có chút xa vắng. Nó như đến từ bên kia trái đất, mà cũng như đã mất liên lạc hơn nửa thế kỷ.
Đường Duy thấp giọng: “Ừm.”
“Bác sĩ Đường chưa ngủ hay mới tỉnh dậy?” Tiếng bật lửa lách tách vang lên bên phía Kỷ Viêm.
Đường Duy miết tờ khăn giấy mình vừa lau tay: “Nay anh trực đêm.”
“Xin lỗi, Bác sĩ Đường.” Tiếng nói trầm khàn của Kỷ Viêm lọt vào tai Đường Duy. Nó tựa như lớp tơ mỏng cào nhẹ ốc tai anh.
Kỷ Viêm rít hơi thuốc, nói: “Lạc Tân bị đụng xe. Từ tối qua đã cấp cứu, sau đó thì điện thoại em hết pin.”
“Cậu ấy thế nào rồi?” Đường Duy hỏi.
Mọi vấn đề đều có thể gác lại trước mạng sống của con người.
“Còn đang ngủ. Bác sĩ nói chỉ cần tỉnh lại thì không có gì nghiêm trọng.”
Đường Duy nhớ rõ, lúc Kỷ Viêm nhận cuộc gọi là vào buổi chiều. Đó là thời điểm giao thông ở Bắc Thành ùn tắc nhất. “Sao bị vậy em?”
“Say rượu lái xe.”
Đường Duy nghe thấy rõ ràng, khi Kỷ Viêm thốt ra câu đó thì cảm xúc của hắn thoáng dậy sóng. Nhưng say rượu lái xe vào buổi chiều khiến Đường Duy bỗng nhớ về đôi mắt bướng bỉnh của Lạc Tân.
“Người không sao mới là quan trọng nhất.” Đường Duy an ủi.
Kỷ Viêm nói chuyện khác: “Bác sĩ Đường ăn khuya chưa?”
Đường Duy đứng ở phòng phẫu thuật từ sáng đến chiều, ngoại trừ uống nước thì cả ngày không có lấy một hạt cơm vào bụng.
“Chưa. Anh không đói.”
Dường như bên phía Kỷ Viêm có động tĩnh, hắn nói gì đó mà Đường Duy không nghe thấy. Anh chỉ nghe mỗi một câu “Bác sĩ Đường nhớ ăn chút gì đó, hình như Lạc Tân tỉnh rồi”, sau đó là tiếng tút tút.
Đường Duy đứng cạnh cửa sổ trông ra ngoài, dưới đèn đường có một chú mèo con. Nó đang nằm phơi bụng ở đằng kia, khiến Đường Duy nhớ đến Đại Phúc —— Mèo con trong ảnh đại diện của anh.
Đường Duy mở phần mềm takeaway lên, nhưng rồi lại đặt điện thoại xuống. Tư thế nằm sấp trên bàn khiến toàn thân anh đau nhức. Anh đứng dậy cử động bả vai, thi thoảng thì nhìn đồng hồ. Đến hơn một giờ trôi qua, Đường Duy lắc đầu cười khổ. Anh ngồi xuống ghế, đoạn gọi phần cơm khuya.
Đường Duy tắt màn hình điện thoại. Ban đêm trong bệnh viện thật yên ắng. Anh tự xem lại bản thân, rồi thấy mình ấu trĩ quá. Nhưng anh chẳng thể kiềm nổi lòng mình, rằng anh đang muốn “giành yêu thương” với một bệnh nhân bị tai nạn giao thông.
Đêm an bình, không ai quấy rầy. Trên đường về nhà, Đường Duy ghé cửa hàng dưới lầu mua hai phần cháo trắng bánh quẩy. Anh tắm rửa thay quần áo, và rồi lên giường ngủ bù.
Đường Duy giật mình tỉnh dậy, áp lực đè nặng trên ngực khiến anh không thở nổi. Anh cảm nhận rõ có một cánh tay gác trên ngực mình và đôi chân thì đang bị ai đó quấn lấy, suýt chút nữa chúng đã đè lên vị trí của hình xăm. Đường Duy mở mắt, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Kỷ Viêm. Thoạt trông hắn có vẻ mỏi mệt lắm, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm mờ nhạt, chắc hẳn chưa hề nghỉ ngơi suốt hai đêm liền. Nhưng dẫu vậy, khuôn mặt này vẫn quyến rũ như trước. Đường Duy nghĩ, giá mà anh có thể ngắm khuôn mặt này cả đời.
Mãi đến sau này Đường Duy nhớ lại hình ảnh đó, anh mới nhận ra rằng —— Khi bạn nhìn một người đang say giấc mà cảm thấy mãn nguyện, thì bạn đã yêu người ấy nhiều hơn những gì bạn nghĩ.
Hàng lông mi của Kỷ Viêm khe khẽ rung động, Đường Duy nhắm mắt lại theo bản năng. Đến khi chắc chắn rằng Kỷ Viêm chưa tỉnh dậy, anh mới từ từ mở mắt. Nhưng đón chờ anh là cặp mắt đào hoa tinh ranh của Kỷ Viêm. Hắn tựa như một con hồ ly đang chực chờ tóm gọn con mồi.
“Hửm? Bác sĩ Đường nhìn lén em?” Kỷ Viêm nói, giọng khàn khàn mà lại dinh dính.
Đường Duy ho nhẹ một tiếng: “Lạc Tân thế nào rồi em?”
Nhắc đến đây thì Kỷ Viêm lại thấy đừ người. Hắn không trêu anh mà hít một hơi thật sâu: “Ngủ rồi em mới đi. Đã thoát khỏi nguy hiểm. Thi Hạo đang ở đó.”
Đường Duy hiếm khi trông thấy Kỷ Viêm rệu rã như thế. Chỉ một lần, ấy là khi Kỷ Viêm vừa tiếp quản Tân Ngu. Muốn bàn chuyện làm ăn trong giới giải trí thì phải có bia rượu, vì vậy mỗi ngày Kỷ Viêm đều về nhà trong trạng thái gắng gượng. Đến khi nằm xuống giường, anh mới trông thấy nét rệu rã hiếm hoi trên khuôn mặt hắn.
“Qua khỏi giai đoạn nguy hiểm thì không sao nữa đâu.” Đây là lời mà Đường Duy thường dùng để an ủi người nhà bệnh nhân. Tuy không thể chữa tận gốc cảm giác bất an nhưng vẫn có tác dụng giải toả.
Kỷ Viêm đột nhiên ôm chầm lấy Đường Duy, giọng vừa trầm vừa khàn: “Bác sĩ Đường, lúc đó em sợ lắm.”
“Trước khi chú và dì đi, em đã hứa với hai người sẽ chăm sóc Lạc Tân thật tốt.”
Đường Duy sửng sốt, đoạn vỗ về tấm lưng Kỷ Viêm. Anh chợt nhận ra vị trí hiện tại của mình trong lòng Kỷ Viêm không phải là bác sĩ, mà là người nhà. Trong cùng một câu, tác dụng của những gì bác sĩ nói khác hẳn với người nhà nói.
Nhưng đáng tiếc là Đường Duy không có kinh nghiệm an ủi trên thân phận người nhà. Anh chỉ biết vuốt ve tấm lưng Kỷ Viêm, tiếp thêm sức mạnh cho hắn.
Đường Duy mềm lòng. Hoá ra một Kỷ Viêm tự tin, mạnh mẽ, không để vào mắt thứ gì lại có lúc yếu ớt như thế.
Hết chương 42