Dấu Chấm Câu

Chương 46: Chương 46: Chương 47




Chắc có lẽ lời nói của Đường Duy phát huy tác dụng, hoặc ngày hôm đó chỉ là Kỷ Viêm chếnh choáng nhất thời. Từ sau lần ấy thì anh chẳng còn thấy hắn xuất hiện nữa.

Bắc Thành vào đông tiêu điều xơ xác, vạn vật bên ngoài cửa sổ như bị bao phủ bởi tầng vải xám xịt. Đường Duy cúi nhìn hồ sơ bệnh án, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên.

“Đường Duy! Tôi về rồi nè!” Hạ An reo vui.

Mấy ngày nay Đường Duy hiếm khi có tâm trạng tốt như bây giờ. Anh mỉm cười: “Vậy lát nữa tôi đón cậu đi ăn tối.”

“Ô kê la.”

Đường Duy nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ tan tầm. Thường thì không có ai vào giờ này, y tá cũng không đăng ký cho bệnh nhân mới. Đường Duy vào phòng vệ sinh thay quần áo, tiện tay lấy chìa khoá trên bàn.

“Shh...”

Đường Duy vừa cầm chìa khoá trong tay đã cảm thấy nhoi nhói. Anh mở lòng bàn tay ra, móc khoá phi hành gia tức thì đập vào mắt. Một thoáng ký ức hiện về trong tâm trí Đường Duy —— Đêm đó dưới ánh đèn mờ nhạt, Kỷ Viêm chậm rãi kể về những điều hối tiếc của mình. Khuya tới, Kỷ Viêm vừa thở dốc vừa gặng hỏi: “Bác sĩ Đường còn muốn quà của người khác nữa không.” Sang hôm sau thì hắn đặt quà của Miểu Miểu trên tủ đầu giường, chưa kể còn để lại lời nhắn hết sức trẻ con: “Em chọn móc chìa khoá, còn trả tiền nữa. Bác sĩ Đường có nhớ cũng chỉ được nhớ em thôi.” —— Tất thảy vẫn vẹn nguyên trong tâm trí Đường Duy.

Kỷ Viêm có một ma thuật mà người khác không có, đó là mỗi khi nhớ đến hắn thì chỉ nhớ về mặt tốt mà thôi. Và Kỷ Viêm cũng đã đạt tới cấp bậc thượng thừa, khiến Bác sĩ Đường hễ nhìn vật thì nhớ người. Có lẽ phần nhô ra của móc khoá làm xước lòng bàn tay, Đường Duy nở nụ cười khổ.

Anh cầm chìa khoá, bước ra khỏi văn phòng. Đường sá rậm rịch đông đúc, mất những một giờ đồng hồ anh mới đến nhà Hạ An.

Đường Duy gửi tin nhắn cho Hạ An, tắt máy xe chờ y xuống.

Nghe thấy tiếng mở cửa ghế lái phụ, Đường Duy đưa mắt nhìn sang. Hạ An đã đổi màu tóc mới. Đường Duy không thể mô tả chính xác nó là màu gì, đại khái là nâu sô cô la chăng?

Đường Duy vừa khởi động xe, vừa hỏi: “Cậu nhuộm màu khác nữa à?”

“Ờ!” Hạ An nhướng mi. “Màu này hợp với mùa đông. Là cái màu mà cho người ta cảm giác muốn ôm ấy!”

Đường Duy mỉm cười, phép hoán dụ của Hạ An lúc nào cũng trừu tượng. Anh chẳng bao giờ hiểu cả, nhưng cách nói ấy nghe lãng mạn thật.

Đường Duy hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Hạ An nhìn Đường Duy qua kính chiếu hậu: “Chỗ cũ đi.”

Chỗ cũ là quán ăn nhỏ mà Hạ An và Đường Duy thường ghé khi còn đi học, do một cặp vợ chồng trẻ mở. Thực đơn của quán đều là những món ăn quê nhà của Hạ An. Hôm nào quán vãn khách thì chỉ mở tầng một, còn tầng hai là góc riêng cho gia đình chủ quán dùng bữa; có hôm đông khách thì hai anh chị mở luôn tầng hai. Nhưng chẳng biết từ khi nào mà Hạ An và Đường Duy được chủ quán đặc cách xếp chỗ ở tầng trên. Sau này bận bịu công việc, tuy không thường xuyên đến nhưng nơi đây đã trở thành “chỗ cũ” của hai người.

Đường Duy và Hạ An ghé ngay giờ tan tầm nên quán ăn tấp nập người ra vào.

“Ủa, tới hả?” Cô chủ đang bưng đồ ăn, vừa thấy hai người đã cất tiếng chào.

Hạ An toét miệng cười: “Cô! Còn chỗ không cô?”

“Còn! Hai đứa lên thẳng lầu hai nha.”

“Cảm ơn cô. Cho hai đứa con như cũ ạ.” Đường Duy cười.

“Nhớ rồi, nhớ rồi!” Cô chủ đặt đĩa thức ăn lên bàn cho khách. “Hai đứa lên lầu uống trà đi. Tự nhiên nha, cô bận khách!”

“Vâng, cô!” Hạ An đáp.

Quán ăn nhỏ thế này thường cách âm không tốt. Hai người ngồi trên tầng hai nhưng vẫn nghe rõ mồn một tiếng cười nói rôm rả bên dưới, còn có tiếng gọi tính tiền và gọi món ăn.

Hạ An là người phương Nam* chính cống. Trước tiên y lấy chén đũa ra, chần qua nước nóng rồi đặt một phần trước mặt Đường Duy.

[1] Người phương Nam ở Trung Quốc thường dè dặt, thận trọng, siêng năng, thông minh (gian xảo) hơn. Người phương Bắc thì trung thực, thẳng thắn, chất phác, mạnh mẽ, hung hăng hơn. Ở đây là nói Hạ An kỹ tính.

“Cảm ơn.”

Hạ An nhướng mày: “Nói đi.”

“Nói cái gì?” Đường Duy cười.

Hạ An trợn mắt, Đường Duy rõ ràng biết y đang hỏi gì: “Nói tại sao cậu và Kỷ Viêm chia tay.”

Điều gì đến sẽ đến. Dẫu đã biết có ngày hôm nay, song Đường Duy vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với Hạ An. Mấy nay Hạ An đang đi công tác, Đường Duy dĩ nhiên không nhắc tới chuyện mình đã chia tay với Kỷ Viêm. Nhưng gần đây Hạ An không nói về Kỷ Viêm như trước nữa, Đường Duy đoán Hạ An đã hay chuyện.

“Chia tay trong hoà bình. Tính cách không hợp thì chia tay thôi.” Đường Duy đáp.

Anh không trả lời chiếu lệ với Hạ An, đây là điều mà trong lòng anh vẫn luôn nghĩ. Kỷ Viêm là một người rất tốt, nhưng cả hai không hợp nhau.

Hạ An lại hoàn toàn không nghĩ vậy. Y như thẩm vấn tội phạm: “Chia tay rồi có cho cậu nhà không?”

“Không.”

Đường Duy có gì nói đó. Anh biết, Hạ An đang giận. Anh cũng hiểu nguyên nhân vì sao Hạ An lại giận, nhưng... đành vậy thôi. Một là, anh không muốn phơi bày những chuyện riêng tư như tình cảm trước mặt người khác; hai là, anh không thể thuật lại và đánh giá khách quan về Kỷ Viêm. Trái tim anh rung động vì hắn, nghĩa rằng kể từ giây phút đó những gì anh nói về Kỷ Viêm luôn là lời hay ý đẹp. Giả sử anh nói thế, Hạ An chỉ càng thêm tức giận. Y sẽ mắng anh mấy câu kiểu như “Chia tay cũng là do cậu thôi“. Đường Duy hiểu Hạ An, cũng hiểu bản thân mình.

“Chia tay rồi có cho cậu xe không?”

“Không có.”

Nhắc tới cái này, Đường Duy sực nhớ trong ngăn kéo tủ giày còn chìa khoá dự phòng G lớn của Kỷ Viêm. Ấy là lần đầu tiên anh đến đón khi hắn uống say, trên đường về nhà Kỷ Viêm nói với anh rằng —— “Bác sĩ Đường, lát nữa về em đưa anh chìa khoá phụ xe em.” Hôm sau, người nọ đưa chìa khoá cho anh như dâng bảo bối. Nghĩ tới đây, Đường Duy khẽ cong mắt.

“Đường Duy!” Trông thấy Đường Duy đang thả hồn đẩu đâu, Hạ An nhướng mắt. “Cậu tập trung cho tôi. Có cho cậu phí chia tay không?”

Đường Duy lắc đầu: “Cũng không có.” Đừng nói là phí chia tay, ngày còn bên nhau thì bộ âu phục đầu tiên cho cậu út đi làm còn đốt hết hai tháng tiền lương của anh.

Hạ An vỗ bàn cái chát: “Đường Duy, vậy cậu có lấy Kỷ Viêm cái gì đâu? Cậu út chưa từng thấy người nào tốt tính như cậu hả?”

Đường Duy nhướng mi, đoạn hỏi: “Tay đau không, Hạ An?”

Hai người nhìn nhau thoáng chốc. Hạ An nói: “Đau.”

Sau đó, hai người cười phá lên như kẻ điên trốn viện ra ngoài.

“Bà mẹ nó!” Hạ An vừa cười vừa nói. “Đường Duy, cậu bị chập mạch hả? Tôi ở đây bàn chuyện nghiêm túc với cậu, vậy mà cậu toàn nói chuyện không đâu.”

“Cười cái gì mà vui dữ!” Cô chủ bưng đĩa thức ăn lên.

“Cô! Cậu ấy ăn hiếp con!” Hạ An chu mỏ.

“Cô thấy con ăn hiếp Tiểu Đường thì có!” Cô chủ cười, đặt đĩa thức ăn xuống. “Dưới đông khách, có gì gọi cô hen.”

“Vâng. Cảm ơn cô.” Đường Duy nói.

Những món ăn đến từ Giang Nam thường chú trọng về cách trình bày và màu sắc. Căn phòng ngập trong mùi thơm phức của thức ăn và cả tiếng nói chuyện xì xào ở dưới. Thế giới rộng lớn, người với người đã khác nhau. Mỗi người lại trải qua từng câu chuyện riêng, nhưng chủ đề không ngoài đôi ba thứ. Học tập, công việc, tình cảm và gia đình. Hai người trên lầu như đang lắng nghe họ nói, mà cũng như đang suy nghĩ về tình cảnh của mình. Cả hai lặng lẽ ăn, trái ngược hẳn với bức tranh ồn ã dưới lầu.

“Hạ An.” Đường Duy đặt đũa xuống, uống miếng nước. “Tôi với Kỷ Viêm không có gì để nói. Tôi biết cậu lo lắng cái gì.”

“Em ấy không bắt cá hai tay, cũng không lừa tôi. Thích thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay.”

Hạ An nghe tin hai người chia tay trong một lần đi công tác, phản ứng đầu tiên của y là buôn chuyện. Nhưng sau khi tán dóc với Đường Duy và hỏi thăm vài câu về chuyện sinh hoạt hàng ngày, y biết hai người đã chia tay thật rồi.

Hạ An giận lắm. Y giận vì sao chuyện lớn thế này mà Đường Duy không nói với mình trước tiên. Y càng giận Kỷ Viêm. Y thật lòng không nghĩ ra một người tốt tính như Đường Duy mà trên đời này tại sao vẫn tồn tại một kẻ ngốc dám vứt bỏ cậu ấy.

Y không tin. Y hoàn toàn không tin tất cả những lý do hôm nay Đường Duy nói! Nhưng Đường Duy không muốn nói, Hạ An sẽ không ép.

Chỉ là trong mắt Hạ An, Đường Duy dư sức xứng với bất cứ ai khác. Nếu có một ngày Đường Duy xảy ra mâu thuẫn với người nào đó, ấy hẳn là lỗi của họ. Hạ An y đây, cũng không ngoại lệ.

Hạ An hừ mũi: “Cho chết luôn. Có không giữ, mất đừng tìm. Khóc nha con!”

Đường Duy dở cười dở mếu, toan lên tiếng thì bị Hạ An ngăn lại.

“Tốt hơn hết là cậu đừng nói thay cho người đó!” Hạ An không hỏi, không đồng nghĩa y đã hết giận. “Tốt hơn hết là Kỷ Viêm đừng để tôi bắt được điểm yếu!”

“Tính làm gì? Đe doạ em ấy hả?” Đường Duy cười hỏi.

“Không có.” Hạ An nheo mắt. “Tôi sẽ cho bọn tư bản này biết thế nào là lễ độ. Đừng trách tại sao nước biển lại mặn.”

“Hình như hơi khó đó.” Đường Duy trả lời theo thực tế.

Hạ An trừng mắt nhìn Đường Duy: “Cậu lại nói thay cho Kỷ Viêm!”

Đường Duy giơ hai tay lên, tỏ ý đầu hàng.

“Đường Duy, nói thật này.” Hạ An vừa ăn vừa nói. “Lâu rồi cậu chưa nghỉ phép. Du lịch chút đi.”

Thực ra, Đường Duy thấy sao cũng được. Anh không có cảm giác đau lòng xé ruột xé gan mà người khác miêu tả sau chia tay. Thậm chí mấy ngày nay, anh đã quen với việc nhớ về Kỷ Viêm. Anh hoà hợp với suy nghĩ của chính mình, cũng như anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô đơn là điều không thể chịu đựng. Thích nhưng không nhất thiết phải bên nhau, trái tim có nơi hướng về đã tốt hơn nhiều so với ngày qua ngày long đong trong biển người. Đêm khuya mơ thấy còn có thể ảo tưởng cho rằng bên cạnh vẫn là người ấy, nỗi hụt hẫng khi tỉnh giấc thế mà ít hơn so với giây phút tĩnh tâm đấy chứ.

“Được.” Đường Duy gật đầu. “Có thể bệnh viện thu xếp cho tôi đi công tác ở Đức nửa năm.”

Hạ An tròn mắt: “Anh hai à, em bảo anh đi du lịch.”

“Du lịch! Chứ không phải công tác!” Hạ An nhấn mạnh từng chữ. “Do you understand?”

“Giống nhau mà.” Đường Duy không thể tưởng tượng nổi mình có thể chơi gì ở ngoài. Có lẽ anh sẽ ở khách sạn, bờ biển hoặc những danh lam thắng cảnh khác để viết luận văn chăng?

Hạ An cạn lời. Y liếm môi: “Miễn cậu vui là được rồi.”

“Đường Duy, cậu là người tốt nhất mà tôi từng gặp.”

“Đừng tự làm khó mình, tất cả đều là lỗi của họ.”

Đường Duy mỉm cười, cúi đầu tiếp tục ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.