Dấu Chấm Câu

Chương 54: Chương 54: Chương 55




Đường Duy đã không gặp Kỷ Viêm ba ngày, vốn tưởng rằng đó là vài lần ngoài ý muốn trong tuần đầu tiên về nước. Ngờ đâu hôm nay vừa tan làm, anh đã trông thấy Kỷ Viêm ở bãi đỗ xe.

Kỷ Viêm khoác chiếc áo mỏng bên ngoài áo phông trắng. Lúc nhìn thấy Đường Duy, hắn ấn diệt điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay. Kỷ Viêm đi về phía anh với khoé miệng cong cong: “Bác sĩ Đường.”

“Trùng hợp vậy?” Đường Duy nâng kính lên.

Trùng hợp gì chứ, nếu đã xuất hiện ở đây thì làm gì có khả năng trùng hợp.

Như biết anh muốn tránh điều gì, Kỷ Viêm cười nói: “Không trùng hợp. Em chờ Bác sĩ Đường lâu rồi.”

“Có việc gì sao?”

“Để cảm ơn Bác sĩ Đường giữ Miểu Miểu, mời anh bữa cơm.” Kỷ Viêm nói, giọng trầm thấp.

“Không cần đâu.” Đường Duy từ chối, sợ rằng Kỷ Viêm mượn lý do khác bèn nói tiếp. “Kỷ Viêm tặng quà rồi.”

Kỷ Viêm như đã đoán trước, ngay cả cái cớ cũng chuẩn bị sẵn: “Đó là em tặng. Giang Nhạn Tuyết biết anh giữ Miểu Miểu nên dặn em phải mời bữa cơm.”

“Nếu Bác sĩ Đường không chịu, Giang Nhạn Tuyết nhất định đích thân mời.”

Nhắc đến chuyện này Đường Duy lại đau đầu. Gia đình Kỷ Viêm đã biết mối quan hệ hai người, nhưng thực ra lại không phải hoàn toàn như lời hắn nói. Anh chẳng biết sau này nên cư xử thế nào với người nhà Kỷ Viêm nữa.

Dựa vào sức khoẻ của Kỷ Miểu Miểu, về sau chắc chắn còn phải gặp lại.

Nhưng trốn được nhất thời chứ không trốn được mãi mãi. Hiện tại anh thật lòng không muốn gặp Giang Nhạn Tuyết. Anh không biết nên ứng phó thế nào trước ánh mắt tò mò, hoặc câu hỏi thẳng thừng của đối phương.

Đường Duy toan đồng ý thì nghe thấy Kỷ Viêm nói: “Không tới mức vậy chứ. Bác sĩ Đường, ăn bữa cơm thôi mà.”

“Đi đâu?”

Kỷ Viêm mỉm cười: “Không cần lái xe, gần lắm.” Nói đoạn, hắn bấm thang máy.

Đường Duy ấn nhẹ vào huyệt thái dương, đi theo hắn. Vốn dĩ muốn tránh mặt càng nhiều càng tốt, song giờ đây ngay cả bữa cơm mà anh cũng chẳng thể từ chối.

Trong thang máy chỉ có hai người họ, may rằng thoáng chốc đã lên tầng một. Hai người từng quen thuộc đến từng tấc cơ thể của nhau, ấy thế lại rơi vào tình huống chẳng nói nên lời.

Kỷ Viêm dẫn Đường Duy đến tiệm cà phê mà ngày mai anh định tới. Hắn đưa thực đơn cho anh: “Bác sĩ Đường gọi món đi.”

Đường Duy nhìn thực đơn mà nhướng mày, cửa hàng này là quán cà phê thật à?

Nơi đây không chỉ có bữa ăn đơn giản kiểu Tây mà còn bao gồm các món đặc sản nhiều vùng miền, thậm chí cháo trắng cũng có. Nhưng nhìn chung hương vị của các nhà hàng hỗn tạp không tốt lắm. Dù sao cũng phải chuyên về một mảng nào đó, ông chủ còn cần kiểm soát chi phí nữa mà. Đường Duy gọi vài món phổ biến, sau đó Kỷ Viêm mang thực đơn đến quầy lễ tân.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, anh phải công nhận rằng Kỷ Viêm quả tình xứng với danh hiệu “giá treo quần áo“. Vai rộng eo thon, bất cứ thiết kế nào hắn mặc trên người đều giống như quảng cáo cho nhãn hàng.

Đường Duy thôi nhìn, bắt đầu quan sát xung quanh. Toàn bộ nhà hàng đều trang trí theo phong cách “Simple is the best” với hàng cửa sổ sát đất và phối màu giữa tông xám và trắng. Khoảng cách giữa bàn ăn vừa đủ rộng nên tạo cảm giác thoải mái cho khách hàng. Cầu thang xoắn ốc màu trắng ở giữa phía sau, không biết tầng hai trông như thế nào mà ngay cả sàn nhà cũng lót bằng đá cẩm thạch.

Đường Duy tặc lưỡi, ông chủ này đúng là đồ hoang đàng.

Quán cà phê có lẽ vừa khai trương nên lượng khách ra vào cũng tương đối. Nhưng Đường Duy phát hiện những người tới đây hoặc là uống cà phê, hoặc là ăn nhẹ. Anh thật sự không thấy ai gọi mấy món đó trong thực đơn.

Chắc mùi vị không ngon.

Đường Duy thở dài, nhỡ không ngon miệng thì anh phải đi theo cậu út đổi quán khác nữa.

Kỷ Viêm ngồi ở phía đối diện, dồn toàn bộ sức nặng của cơ thể lên chiếc ghế như mất hết xương cốt. Dù không nói, song ánh mắt hắn luôn hướng về anh chẳng hề e dè.

Đường Duy ho nhẹ một tiếng, thử hỏi: “Phải tới quầy lễ tân gọi món à?”

Người nọ cười híp mắt: “Sao thế? Em mới đi thêm hai bước mà Bác sĩ Đường đã đau lòng hả?”

Kỷ Viêm này...

Đường Duy cảm thấy, đáng lẽ mình không nên chủ động bắt chuyện thì hơn.

Tốc độ lên món của quán khá nhanh. Đường Duy gắp một miếng thịt thăn* cho vào miệng, mùi vị ngon đến không ngờ. Đoạn anh đưa ra đánh giá theo bản năng.

[1] Thịt thăn: là bộ phận được cắt từ bắp thịt, được xem là một trong những phần thịt đắt nhất.

Người ngồi đối diện nâng ly nhấp hớp trà, gật đầu nói: “Chuyện đương nhiên.”

Dáng vẻ cứ như hắn là ông chủ của quán cà phê này, hay như có khả năng nấu ra món tương tự vậy.

Trong lúc vô tình, Kỷ Viêm đã trở lại dáng vẻ mà Đường Duy vừa gặp lần đầu tiên —— Kiêu ngạo và ngông cuồng, pha lẫn một chút bất cần.

Hai người dùng bữa trong bầu không khí hoà bình, Kỷ Viêm cũng không phát ngôn bừa bãi mấy lời thiếu đứng đắn.

Khách ở bàn giữa không biết có chuyện gì mà tranh cãi với nhân viên phục vụ, lúc sau thì trầm ngâm nhìn sang chỗ hai người khiến anh có chút tò mò. Vì khoảng cách khá xa nên anh không nghe thấy người nọ nói gì, chẳng qua Đường Duy không phải là người thích buôn chuyện. Anh uống hớp nước, rút một tờ khăn giấy lau miệng.

“Ăn được chứ?” Kỷ Viêm cười khẽ.

“Ừm.”

Thành thật mà nói, quán cà phê này đã phá huỷ ấn tượng ban đầu của anh. Ai có thể nghĩ rằng một bữa ăn Trung Quốc đầy đủ sắc hương vị được thực hiện bởi một quán cà phê 24 giờ.

“Vậy đi thôi. Em không tiễn Bác sĩ Đường.” Kỷ Viêm ngước mắt nhìn Đường Duy, không có ý đứng dậy. “Em còn có việc.”

Hôm nay thật suôn sẻ, không giống với phong cách của Kỷ Viêm tí nào. Nhưng anh không rỗi hơi đến nỗi tự chuốc lấy phiền phức. Đường Duy đứng dậy, vắt áo khoác lên cánh tay: “Vậy anh về trước.”

Kỷ Viêm lười nhác vẫy tay: “Bác sĩ Đường lái xe cẩn thận.”

Nhìn bóng lưng của Đường Duy, nét mặt Kỷ Viêm bỗng trầm tư. Rõ là không bao lâu, mà sao hắn cứ cảm thấy đã lâu không gặp. Đường Duy vẫn vậy. Đứng đắn, dịu dàng và lạnh nhạt. Hai từ nọ hoàn toàn không liên quan gì cả, nhưng lại chẳng hề có cảm giác mâu thuẫn khi đặt lên người anh.

“Anh Viêm, hồn về.” Nếu Đường Duy không rời đi thì anh có thể nhận ra người chào hỏi Kỷ Viêm lúc này là cửa hàng trưởng, cậu trai vừa giải quyết mâu thuẫn với khách bàn giữa.

Kỷ Viêm thôi nhìn, gõ ngón tay xuống bàn: “Nhớ mặt chưa?”

“Từ từ đã, anh.” Cửa hàng trưởng mặt thộn ra, quét mắt tứ phía. “Anh mở cái tiệm lớn bằng này là vì người đàn ông ban nãy thôi hả?”

Kỷ Viêm lườm cậu. Không biết hắn nghĩ tới cái gì mà cười bảo: “Người đàn ông gì, gọi anh dâu.”

Cửa hàng trưởng há hốc mồm, mắt mở trừng trừng nhìn Kỷ Viêm.

“Nhớ mặt rồi thì anh đi đây.” Kỷ Viêm đứng dậy, vừa mặc áo khoác vừa nói. “Anh đưa số điện thoại cho mày. Miễn anh ấy gọi cơm hay tới đây thì cứ đưa thực đơn ban nãy cho ảnh.”

Hắn vỗ vai cửa hàng trưởng, sải chân ra ngoài.

Khi Kỷ Viêm sắp bước tới cửa, cửa hàng trưởng đột ngột hét lên: “Anh Viêm, vậy mai mốt em gọi ảnh là anh dâu luôn hả?”

Kỷ Viêm dừng chân. Hắn xoay người, đoạn mỉm cười: “Mày dám gọi như vậy thì anh đây vặn đầu mày xuống.”

Cửa hàng trưởng rùng mình, ánh mắt này đáng sợ quá.

Cửa hàng trưởng tên là Tôn Hoành Châu, học trường cấp ba sát vách Kỷ Viêm. Hai người thuộc dạng không đánh không quen biết. Hễ tan học thì cậu đi theo Kỷ Viêm như cái đuôi nhỏ. Nhưng không giống mấy cậu ấm cô chiêu giàu có suốt ngày đàn đúm, điều kiện gia đình của cậu không tốt lắm, song cái tánh lại hệt như bọn họ —— Thích đánh nhau, ghét học hành, ưa tụ tập. Vì nhân phẩm không tệ nên mối quan hệ giữa cậu với Kỷ Viêm tương đối tốt. Đến lớp mười hai thì cậu bỏ học bởi thành tích kém và điều kiện gia đình không cho phép. Sau nhiều lần vấp ngã, Kỷ Viêm đã giới thiệu việc làm cho cậu. Bây giờ trưởng thành, cậu biết khoảng cách giữa hai người lớn đến thế nào, thành thử hiếm khi chủ động liên lạc với Kỷ Viêm.

Ba tháng trước, Kỷ Viêm bất ngờ gọi cho cậu và hỏi rằng có muốn nhảy việc không. Hắn định mở một quán cà phê, gọi cậu về làm quản lý. Chưa nói đến hiện tại công việc chẳng mấy suôn sẻ, cậu đi vào bằng cửa sau nên còn thường xuyên bị người ta xua đuổi. Nhưng cậu chưa bao giờ nói những chuyện đó với Kỷ Viêm. Và dẫu cho công việc thuận lợi, Kỷ Viêm đã gọi một tiếng thì cậu nhất định đến.

Sau khi cửa hàng được cải tạo, Tôn Hoành Châu sốc tới tận óc. Một quán cà phê to oành đặt ngay lối vào bệnh viện, thiếu gia phá của cũng không phá bằng Kỷ Viêm đâu. Cậu từng hỏi Kỷ Viêm nhiều lần, tổng hợp mấy thông tin rải rác thì biết rằng Kỷ Viêm mở cửa hàng này vì người mình thích. Đại khái là người nọ hay đau dạ dày, vừa sợ phiền phức mà vừa thích bỏ bữa, thế nên Kỷ Viêm mở hẳn một cửa hàng trước bệnh viện người ta.

Tôn Hoành Châu hạn hán lời, hỏi Kỷ Viêm sao không mở nhà hàng cho rồi. Kỷ Viêm nói, nhà hàng nhiều việc mà hắn thì lười quản lý. Tôn Hoành Châu vuốt mồ hôi trán, hỏi hắn mở quán cà phê thì giúp gì cho dạ dày. Khi ấy Kỷ Viêm mỉm cười mà không nói, đến mấy hôm trước hắn đưa thực đơn cho cậu. Nhìn một cái, cậu suýt bật ngửa ngay. Món gì cũng có, từ chay tới mặn, từ khô tới nước, chẳng khác nào nhà hàng cả. Cậu tính hỏi thì Kỷ Viêm đã dặn dò thực đơn này chỉ dành cho Đường Duy, những người còn lại thì dùng thực đơn bình thường. Hắn còn nói chẳng quan tâm cậu làm thế nào, miễn là không cho người nọ biết.

Sao hồi cấp ba cậu không phát hiện cậu út là kẻ si tình nhợ?

Và hôm nay, kẻ si tình cố ý mời người nọ tới quán cốt cho nhân viên cửa hàng nhớ mặt.

Tôn Hoành Châu vốn nghĩ rằng người nọ ít nhất phải là “tuyệt thế mỹ nhân”, bèn ngóng mỏ mong chờ. Ngờ đâu đúng là “tuyệt thế”, nhưng mẹ nó là “tuyệt thế nam nhân”!

Ngặt nỗi ngoại hình hai người hợp nhau vãi cả đái, làm cậu không chê vào đâu được.

Đây phải gọi là “tuyệt thế vô song”!

Mấy người giàu theo đuổi tình yêu quái thật. Nếu có ai cưa cậu giống vậy, nói không chừng cậu cũng cong mẹ nó luôn!

Tôn Hoành Châu gọi tất cả nhân viên trong cửa hàng ra ngoài, tổ chức một cuộc họp nhỏ trước quầy lễ tân. Đến khi căn dặn rõ ràng từng người, cậu mới thoáng thở phào một hơi.

*

Đứng hơn tám giờ đồng hồ trong phòng phẫu thuật, Đường Duy thật tình mệt lả người. Lịch làm việc đã có, ngày mai tới phiên anh trực cả ngày.

Đường Duy nhìn lướt qua căn nhà. Tuy rằng trước khi về nước anh đã liên hệ người dọn dẹp, song vẫn có vài thứ sắp xếp chưa hợp ý anh.

Anh thay đồ, bắt tay vào tổng vệ sinh nhà cửa.

*

Kỷ Viêm vừa ra khỏi bệnh viện đã nhận được cuộc gọi từ Thi Hạo.

“Anh Viêm, đi chơi nào. Mày tính tu hả? Dạo này thanh tâm quả dục vừa vừa thôi.”

Kỷ Viêm đang lái xe, mặt mày phải nói là hớn hở. Nếu Đường Duy đã thích đầu bếp này thì hắn không cần phải thay đổi nữa. Kỷ Viêm hỏi vào trọng điểm, phớt lờ mấy lời xỉa xói của Thi Hạo: “Ở đâu?”

“Còn ở đâu nữa cha, Thiên Địa.” Thi Hạo nói.

“Không đi, tao gửi định vị cho mày.” Kỷ Viêm cúp máy.

Trong lúc chờ đèn giao thông, hắn gửi địa chỉ cho Thi Hạo.

Thi Hạo vừa nhận tin đã trả lời:【

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.