Dấu Chấm Câu

Chương 58: Chương 58: Chương 59




Dưới màn đêm, hai người trò chuyện tâm sự. Có bài học lần trước nên Đường Duy chỉ uống vừa đủ. Nhưng Kỷ Viêm thì khác, hắn nốc hết ly này tới ly kia.

Đêm ngoài cửa sổ thật đẹp. Trăng treo trên mặt nước biển xa xa, sóng vỗ bờ từng nhịp đời hữu hạn. Hai người không nói mà lẳng lặng thưởng thức thuỷ triều lên xuống, hoà hợp không gì sánh nổi.

Đường Duy nhìn hắn, ánh sáng mềm mại chiếu vào khuôn mặt Kỷ Viêm. Anh muốn rút lại suy nghĩ hồi chiều —— Nếu sống ở đây đến già và chết đi, có thể bầu bạn với một người như hắn mới xem như không uổng phí cuộc đời này.

Đường Duy đứng dậy vào phòng vệ sinh, khi quay lại đã không thấy Kỷ Viêm trên ban công. Anh vô thức đưa mắt nhìn vào trong phòng. Tình hình kinh tế chỉ cho phép anh đặt khách sạn một phòng ngủ, vừa liếc mắt đã thấy rõ toàn cảnh bên trong. Chẳng mấy chốc, anh phát hiện lớp chăn bông phồng lên trên chiếc giường Queen-size.

Anh bước tới: “Trở về ngủ đi, Kỷ Viêm.”

Người trên giường trở mình, đưa lưng về phía anh. Giọng hắn khàn khàn mà nhừa nhựa: “Bác sĩ Đường, em buồn ngủ.”

“Về phòng em ngủ đi.” Rõ là ở cạnh bên.

“Em buồn ngủ thật mà. Ngủ tới rạng sáng thôi...” Người trên giường chẳng nhúc nhích nữa, lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Sau câu nói này, bất kể anh nói gì hay làm gì thì Kỷ Viêm đều không trả lời.

Đường Duy thở dài, đoạn đi ra ban công.

Hai giờ sau. Nhìn Kỷ Viêm vẫn im ỉm trên giường, Đường Duy đành phải tắt đèn rồi nhẹ nhàng nằm xuống ở mép giường bên kia. May thay, chiếc giường này đủ lớn nên giữa hai người vẫn có khoảng cách.

Vừa nhắm mắt, anh đã nghe thấy giọng nói ngái ngủ của người nằm bên: “Bác sĩ Đường.”

“Đánh thức em sao?” Đường Duy mở mắt.

“Không có.” Kỷ Viêm trở mình, nằm ngửa trên giường.

“Tỉnh rồi thì về phòng em ngủ đi.”

“Bác sĩ Đường à.”

“Ừm?”

“Anh không đau lòng cho em chút nào thật sao? Em bay từ Bắc Thành đến Hong Kong để bắt kịp anh. Anh khởi hành lúc nào thì em bay lúc đó. Em bay bốn chuyến mới tới được đây. Vừa tới đã đi chơi với anh, đến tận bây giờ.”

Đường Duy nghe Kỷ Viêm ấm ức than thở mà cảm thấy buồn cười. Nếu anh thật sự không đau lòng thì đã đuổi người này đi từ lâu rồi. Suy cho cùng, anh vẫn thương hắn.

“Bác sĩ Đường. Mình là chiến tranh lạnh, không phải chia tay. Em thích anh nhiều lắm. Anh không thể nói đi là đi, nói không cần là không cần.”

“Nói cho em biết anh giận chỗ nào, em sửa lại mà. Nhưng sao anh không nói gì cả? Không cho em cơ hội đã bỏ em rồi.”

“Trên đời làm gì có tình nhân nào nói chia tay thì chia tay thật chứ.”

Đường Duy cười khổ. Anh không biết những cặp đôi khác ở bên nhau như thế nào, cũng không có khuôn mẫu cho anh tham khảo. Nếu anh thích một người thì cố gắng hết sức đối xử tốt với người đó, bao dung và mang hết thảy mọi thứ cho đối phương, bất kể tốt xấu. Nhưng nếu anh đã nói chia tay thì tuyệt nhiên chẳng phải hành động theo cảm tính. Anh đã suy nghĩ thật lâu, không ngừng tinh luyện trong nỗi thất vọng và buồn bã. Cho đến một ngày, giọt nước tràn ly. Anh không biết quan điểm về tình cảm của mình là đúng hay sai. Nhưng đúng sai thì sao chứ? Đây vốn dĩ là anh mà.

Kỷ Viêm có lẽ mệt mỏi và buồn ngủ thật. Giọng hắn nhè nhè cất chứa men say, khi nói chuyện đã chữ được chữ mất. Vào lúc Đường Duy chuẩn bị vào giấc, anh bỗng nghe thấy tiếng nói trầm khàn nhưng phát âm rõ ràng của hắn.

“Bác sĩ Đường. Nếu anh cho rằng mình đã chia tay, vậy bây giờ em theo đuổi anh một lần nữa. Được không, anh?”

Đường Duy ngỡ ngàng.

Anh mở mắt, khẽ quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Đêm, chỉ có ánh trăng lọt vào phòng tản ra tia sáng. Khuôn mặt Kỷ Viêm lờ mờ dưới ánh trăng huyền ảo —— Góc nghiêng hoàn mỹ, đôi môi khẽ mím, đôi mắt nhắm lại và sống mũi cao thẳng.

An tĩnh như thể mọi thứ chỉ là ảo giác của riêng anh.

Anh thì thầm: “Kỷ Viêm à. Em có biết tình yêu không có sự tin tưởng giống như một lớp kính mờ không? Mình có thể thấy nhau, nhưng vĩnh viễn mờ ảo chẳng rõ.”

*

Đường Duy ngơ ngác tỉnh dậy. Vì đêm qua Kỷ Viêm không tắm nên trên giường có mùi rượu lẫn trong mùi đàn hương, thực ra... không khó ngửi lắm.

Người bên cạnh đã đâu mất. Nhưng anh nghe thấy tiếng động nhỏ bèn đeo kính vào. Anh trông thấy bóng người cao lớn đang đứng trên ban công, điếu thuốc lá kẹp giữa ngón tay người nọ.

Anh toan xuống giường thì nghe thấy giọng nói tức giận của Kỷ Viêm: “Không có tôi thì mấy người nín *** luôn hả? Hồi đó Tân Ngu làm việc thế nào?” Nói xong thì quay người nhìn thoáng bên trong.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát. Kỷ Viêm cong môi, nói thêm vài câu vào điện thoại rồi mở cửa ban công đi vào.

“Bác sĩ Đường tỉnh chưa?”

Đường Duy gật đầu, hỏi: “Mấy giờ rồi em?”

“Bảy giờ rưỡi. Em mua bữa sáng rồi.” Kỷ Viêm vừa nói vừa đi tới chiếc bàn nhỏ, đoạn mở nắp ra.

Không ngờ đã bảy giờ rưỡi. Mùi thức ăn thoang thoảng tản ra khắp phòng. Đường Duy xuống giường, vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng.

Bữa sáng hẳn là xuống dưới mua, khách sạn này nghiễm nhiên không đạt quy cách có thể cung cấp bữa sáng. Nhưng hôm qua Kỷ Viêm mệt lả người, thế mà sáng nay vẫn dậy sớm nổi.

Vì căn phòng khá nhỏ nên bên cạnh bàn chỉ có một chiếc ghế dương cầm. Nếu là hai cô nàng nhỏ xinh thì ngồi vừa đủ, bây giờ hai người đàn ông ngồi trên đó lại có phần chật chội.

“Ngon không?” Kỷ Viêm nheo mắt, khoé môi cong cong.

Đường Duy đang ăn nên đành gật đầu thay cho câu trả lời. Ăn xong, anh dùng dao nĩa cắt trứng: “Công ty có chuyện gì à?”

Kỷ Viêm ngớ ra, đoạn nói: “Em nói chuyện điện thoại lớn quá nên làm ồn anh hả?”

Dường như từ khi đến đảo Capri, ngoại trừ tối hôm qua và màn tựa ảo giác thì hai người hoà hợp đến lạ thường.

Nhưng đúng là anh không bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện điện thoại.

“Không có. Em định ở đây mấy ngày?”

Kỷ Viêm nhướng mày, hỏi: “Còn anh?”

“Ngày mai anh về.”

Vốn dĩ muốn ở thêm vài ngày dạo quanh Napoli, song Kỷ Viêm chắc hẳn bận lắm. Phỏng chừng nếu anh không về thì Kỷ Viêm vẫn ở lại đây. Hơn nữa, đảo Capri đẹp vượt ngoài mong đợi. Anh hài lòng rồi, cái gì quá nó cũng không tốt.

“Vậy về chung đi. Em book vé.”

“Để anh book.” Vé đi là Kỷ Viêm mua, không có lý do vé về cũng là hắn bỏ tiền. Bây giờ hai người chỉ là bạn bè, đi du lịch với nhau mà thôi.

Lần này suôn sẻ lắm, Kỷ Viêm gửi thông tin căn cước của mình cho Đường Duy. Đương nhiên Kỷ Viêm không nghĩ nhiều như anh, hắn cảm thấy với mối quan hệ giữa hai người thì tiêu tiền của ai cũng không thành vấn đề. Nếu Đường Duy đã lên tiếng muốn đặt vé, vậy cứ để anh đặt.

Thực ra, đảo Capri không có nhiều điểm tham quan. Điều đặc sắc nhất ở đây là hòn đảo xinh đẹp này mang lại bầu không khí thoải mái và vui vẻ. Những nơi có thể vui chơi thì cả hai đã tới vào hôm qua. Hôm nay hai người đi dạo dọc bờ biển, sau đó vào thành phố mua quà lưu niệm cho đồng nghiệp và Hạ An.

Tối, Kỷ Viêm không đến quấy rầy Đường Duy.

Sau khi hoàn vé của mình, anh đặt hai vé máy bay giá cao ngất ngưỡng của khoang hạng nhất. Kỳ thực, điều kiện kinh tế của Đường Duy không tệ. Anh cũng không có sự chấp nhất đối với tiền bạc. Chẳng qua số tiền bỏ ra cho chuyến đi này quả thật cao hơn nhiều so với mức sinh hoạt hàng ngày, khó tránh khỏi trong lòng thổn thức.

Sớm hôm sau, hai người rời đảo và đến thẳng sân bay. May sao quá cảnh ở Paris chỉ mất hai giờ, còn có thể ăn chút gì đó hoặc dạo quanh mấy cửa hàng mua sắm.

Máy bay cất cánh, đảo Capri ngày càng nhỏ dần trong tầm mắt. Đường Duy nghĩ, mình luôn là người hài lòng với hiện trạng trong cuộc sống. Nhưng từ khi gặp Kỷ Viêm, số lần đi máy bay đã tăng lên đáng kể. Điều buồn cười nhất là mọi lần đi máy bay đều dính dáng đến Kỷ Viêm, song có mỗi lần này là thật sự ngồi cạnh hắn.

Vì Đường Duy đi taxi tới đây nên sau khi xuống máy bay, Kỷ Viêm đã bảo tài xế đưa anh về nhà trước.

*

Có lẽ khoảng thời gian này khá bận rộn, ngoại trừ việc người giao cơm và nhắn tin hàng ngày thì Kỷ Viêm không làm phiền anh quá nhiều.

Đường Duy cũng bận bịu liên tục trong bệnh viện bởi chuyến đi đột xuất đến Capri. Trước khi bước vào ca phẫu thuật tiếp theo, Đường Duy ghi lại tình trạng bệnh nhân trên máy tính. Chợt, điện thoại anh đổ chuông.

“Đường Duy!”

Đường Duy xoa lỗ tai, cười nói: “Cậu hét lớn quá làm tôi muốn điếc cả tai.”

Tuy rằng không đáp lại nhưng giọng của y đã nhỏ xuống: “Chừng nào cậu mới rảnh đưa quà cho tôi!”

Dạo gần đây Đường Duy bận thật, từ hồi trở về vẫn chưa gặp mặt Hạ An. Lát nữa anh còn một cuộc phẫu thuật, không biết lúc nào mới kết thúc. “Hay cậu chờ chút?”

“Tan làm tôi đến bệnh viện tìm cậu. Tôi tới nhà cậu lấy luôn!”

Ổn đấy. Dù sao mấy ngày nay mỗi khi tan sở thường rất uể oải, anh cũng lười ra ngoài dùng bữa. Chờ Hạ An kiểm quà xong thì hai người gọi thức ăn giao tới, tiết kiệm thời gian và sức lực.

“Được.”

Nhưng Đường Duy đã tính sai. Bệnh nhân trong ca mổ này bị xuất huyết ồ ạt trong ngực, đến khi xuống bàn mổ đã hơn tám giờ tối.

Hạ An hiếm khi đau lòng cho Bác sĩ Đường, hôm nay chủ động nhận trách nhiệm lái xe. Về nhà, Đường Duy ngồi phịch xuống sô pha. Anh mở điện thoại lên: “Tôi gọi đồ ăn rồi đi tắm. Cậu tự vào phòng đọc sách xem quà đi. Tôi để ở ngăn kéo.”

Ăn của chùa thì quét lá đa*, Hạ An không dám ý kiến ý cò.

[1] Ăn của chùa thì quét lá đa: Thực ra bản gốc là câu “Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn”, cả hai đều có nghĩa là “chịu ơn người ta thì phải đối xử với người ta nhẹ nhàng hơn“. Mình để câu “Ăn của chùa thì quét lá đa” cho dân dã với người mình hơn ^.^

“Vậy cậu ăn gì?”

“Gì cũng được.” Hạ An chạy lạch bạch vào phòng đọc sách.

Đường Duy lắc đầu cười, Hạ An là người thích nhận quà nhất mà anh từng gặp.

“Đường Duy!”

Đang đặt cơm tối, Đường Duy suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất bởi tiếng réo như sư tử Hà Đông. Anh mua cho Hạ An một chiếc ghim cài áo làm thủ công ở địa phương. Mặc dù anh nghĩ nó rất đẹp nhưng Hạ An công tác trong lĩnh vực thời trang, phụ kiện trang sức nào mà chưa từng thấy.

“Sao vậy?” Đường Duy lười nhúc nhích. Anh chả buồn để ý Hạ An có nghe thấy không, vẫn ngồi yên trên sô pha đáp.

Quả nhiên Hạ An hào hứng chạy ra ngoài, trên tay là một chiếc hộp nhung màu đen. Đây rõ ràng không phải là hộp đựng ghim cài áo, song anh chẳng nhớ nó là gì trong thoáng chốc. Đến khi Hạ An mở nó ra trước mặt anh —— Bên trong là đôi khuy măng sét.

“Khuy măng sét này từ đâu ra?” Giọng Hạ An hãy còn kích động.

Câu hỏi này khiến anh cảm thấy buồn cười: “Sao? Tôi không tự mua được à?”

Hạ An tròn mắt: “Có bán cậu cũng không mua nổi.”

“Thế à?” Đường Duy thấy giỏ hàng đã gần đủ bèn bấm thanh toán. Anh cảm thấy Kỷ Viêm sẽ không tặng mình bất cứ thứ gì quý giá. Không phải cậu út thiếu tiền mà là không thích hợp.

Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Đường Duy, Hạ An mở điện thoại vào trang Baidu.

“Nè.” Y đưa điện thoại cho Đường Duy.

Không biết Hạ An tìm từ khoá gì mà kết quả hình ảnh giống hệt với cặp khuy măng sét này.

“Đây là Weibo của cậu út công ty Vạn Vân. Hôm bữa cậu ấy đăng status nói muốn lấy cặp măng sét đó, nhưng không lấy được.”

“Nó đẹp cực, nên tôi nhớ kỹ lắm.”

“Đôi khuy măng sét này làm từ nguyên liệu mã não đỏ tuồn ra từ thời Trung Quốc cổ đại khi giao lưu với nước ngoài. Phần đẹp nhất của nó rơi vào tay mấy nhà sưu tầm ở thế kỷ 19. Trong đó, khối đẹp nhất làm thành cặp khuy măng sét mà tôi đang cầm.”

“Tại cuộc đấu giá bữa trước, chủ nhân hiện tại lấy ra bán đấu giá.”

“Tôi không biết chính xác là bao nhiêu, nhưng chắc chắn không rẻ đâu.”

Đường Duy sửng sốt khi nghe lịch sử của đôi khuy măng sét. Nếu ngay từ đầu biết rõ ngọn nguồn của chúng thì dù thế chăng nữa, anh nhất định không nhận quà.

Đường Duy lấy chiếc hộp trong tay Hạ An, đóng nắp lại.

Hạ An chưa nhìn đã con mắt: “Làm gì vậy?”

“Của Kỷ Viêm.”

“Chậc.” Hạ An thở dài. “Đúng là nhà tư bản. Thứ đắt tiền như vậy mà còn quên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.