Dấu Chấm Câu

Chương 60: Chương 60: Chương 61




Năm mới đến gần, bệnh viện luôn bận rộn và tấp nập hơn.

Trong khoảng thời gian này, Đường Duy hối hả đến mức vừa về nhà đã bị bệnh viện gọi ngược trở lại. Và Kỷ Viêm dường như luôn ở trong trạng thái tất bật sau khi trở về từ Napoli.

Hai người toàn dựa vào WeChat để liên lạc với nhau hàng ngày.

Đường Duy ra khỏi phòng phẫu thuật và thay áo, theo thói quen cầm điện thoại lên. Anh trông thấy tin nhắn của Kỷ Viêm.

【Bác sĩ Đường đang làm gì vậy?】

Ba mươi phút sau.

【Đang phẫu thuật.】

Một giờ sau.

【Phẫu thuật xong, anh nhớ ăn lót bụng chút gì đó.】

Đường Duy nhìn khung thoại giữa hai người mà nghĩ về đêm đó trên đảo Capri, khi Kỷ Viêm nửa ngủ nửa tỉnh nói với anh —— “Nếu anh cho rằng mình đã chia tay, vậy bây giờ em theo đuổi anh một lần nữa.” Anh khẽ cười, từ khi về nước thì hai người chẳng thấy mặt nhau nữa là. Một chút thành ý theo đuổi cũng không có, cùng lắm chỉ gửi vài dòng tin nhắn trên WeChat.

“Thầy ơi.”

“Ừm?” Đường Duy ngẩng đầu.

“Mệt khùng rồi hả? Em kêu hoài mà thầy không phản ứng.” Người này là thực tập sinh mới theo chân Đường Duy, tên là Vu Trì*. Người như tên, ngoài việc nghiêm túc với nghề nghiệp thì tính cách của cậu hệt như con ngựa hoang bất kham.

[1] Vu Trì (于驰): Chữ “Trì” (驰) có nghĩa là chạy mau/ phóng nhanh (thường chỉ ngựa, xe, máy bay).

“Ừ.” Đường Duy xoa nhẹ huyệt thái dương. Chẳng phải vì mệt mỏi sau ca phẫu thuật, mà vì vừa rồi anh đã mất tập trung.

“Thầy, đây là bản báo cáo ca mổ lần trước.” Vu Trì ngồi xuống ghế đối diện Đường Duy, đoạn bắt tréo chân.

“Ừm.” Đường Duy nhận bản báo cáo. Nhìn thái độ thản nhiên vô tư của Vu Trì, anh cũng không nói gì cả. May sao cậu bé này luôn nghiêm túc trong công việc, báo cáo gọn gàng và logic.

“Thầy, chúng ta xuống dưới ăn cơm chung nha?” Yên lặng chưa tới một phút thì anh nghe thấy giọng điệu phấn khởi của bên kia.

Đường Duy tự hỏi, sao đứa trẻ này ở bệnh viện cả ngày mà vẫn sung sức thế nhỉ?

Bác sĩ Đường không nói, Vu Trì cũng chẳng để bụng. Dạo gần đây, cậu ăn cơm căn tin ngán đến tận cổ. Hơn nữa cậu thấy Bác sĩ Đường ăn cơm nhà mỗi ngày, có lẽ cũng chán nên muốn rủ anh ăn chiều với nhau.

Đường Duy đóng lại bản báo cáo, ngẩng đầu lên: “Báo cáo này của em vẫn còn chút vấn đề.”

Hoàn toàn nằm trong dự kiến của Vu Trì, mỗi lần kiểm tra đều phát hiện có vấn đề.

Vu Trì đứng dậy, nắm lấy cổ tay Đường Duy: “Đi thôi, thầy à. Ăn cơm xong thì dạy em sau, ha?”

Mặc dù tính cách của Đường Duy không tệ, nhưng anh luôn tạo cho người ta cảm giác khó gần. Đại khái chỉ dám nhìn chứ không dám sờ. Thành thử Vu Trì là người duy nhất dám “nắm tay nắm chân” với Đường Duy.

Đường Duy nhìn Vu Trì. Anh đã từ chối nhiều lần, vả lại hôm nay cũng không mệt lắm. “Vậy cho thầy thay quần áo trước đã.”

“OK!” Giọng Vu Trì như lên cao vài nốt.

Đường Duy dở cười dở mếu, ăn cơm với anh có gì mà vui? Anh từng nhận thực tập sinh, mấy cô cậu sợ anh lắm. Mặc dù anh không biết sợ mình cái gì, nhưng cách xã giao lịch sự khiến anh cảm thấy quen thuộc hơn.

Đường Duy thay quần áo, Vu Trì cũng thay áo trở lại.

“Đi thôi. Thầy muốn ăn cái gì nè?”

“Thầy ăn gì cũng được.”

Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài.

“Vậy thầy lái xe đi, em chán mấy quán gần đây lắm rồi.”

Dạo này Đường Duy kín lịch phẫu thuật, lâu lâu muốn lười một phen: “Em lái đi.”

“Em chưa có bằng lái.”

“...” Từng tuổi này vẫn chưa có bằng lái xe, thế mà giọng điệu tự hào như ta đây ưu việt lắm.

“Em bận học, bận làm mà.” Khá là thuyết phục đấy chứ.

Vu Trì dường như vĩnh viễn luôn có chuyện để nói, Đường Duy chỉ cần gật đầu hay ừm à là được.

Chợt, anh nghe thấy một tiếng nói quen thuộc và có phần nguy hiểm vang lên từ phía sau.

“Đường Duy!” Còn ai trồng khoai đất này?

Hai người sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Hôm nay Kỷ Viêm mặc tây trang sọc xanh đậm, phối với áo khoác màu camel và giày da thủ công, chững chạc mà sang trọng. Trên tay hắn là bó hoa cát cánh* màu trắng, không giống với những bó được gói cẩn thận trong tiệm hoa, chúng chỉ có một dải lụa trắng quấn quanh cành hoa trơ trụi xanh tươi.

[2] Hoa cát cánh (tên khoa học là Platycodon grandiflorum): Là một loài thực vật có hoa sống lâu năm thuộc họ hoa chuông. Nó có nguồn gốc từ khu vực đông bắc Châu Á, với các hoa lớn màu xanh lam, ngoài ra các hoa biến chủng có màu trắng và màu hồng.

Kỷ Viêm sải bước về phía hai người. Hắn đứng sát Đường Duy, giọng điệu gấp gáp: “Bác sĩ Đường, đây là ai?”

“Xin chào, em là thực tập sinh của thầy. Em tên Vu Trì.” Vu Trì mỉm cười vươn tay ra.

Kỷ Viêm nhướng mày. Hắn nheo đôi mắt đào hoa như đang săm soi thứ gì đó, đoạn bắt tay với Vu Trì: “Tôi là...”

“Ừm.” Đường Duy ngắt lời Kỷ Viêm, sợ hắn nói điều gì đó không hay. “Đây là bạn của thầy, Kỷ Viêm.”

“À, chào anh Viêm. Thầy Đường hay nhắc đến anh lắm.” Vu Trì cười xán lạn như ánh mắt trời, nói năng lễ phép.

“...” Đường Duy cạn lời.

“Ồ? Vậy hả?” Kỷ Viêm cong môi, giọng tỉnh khô. “Thầy cậu nói tôi sao?”

“...” Cậu chỉ khách sáo thế thôi, ai ngờ đâu người này không diễn theo kịch bản thường thấy chứ.

May thay Đường Duy đã lên tiếng kịp thời, chứ chẳng biết bầu không khí phải xấu hổ cỡ nào nữa.

“Sao em tới đây?”

“Nhớ anh.” Kỷ Viêm nhìn Đường Duy, giọng rầu rầu.

“...” Vu Trì sốc rồi! Đây là bạn của Bác sĩ Đường thật hả?!

Giả sử mấy thằng bạn chí cốt xách bó hoa đến bệnh viện tìm cậu, vừa cười bẽn lẽn vừa nói nhớ cậu... Thôi dừng! Nghĩ tới đây đã thấy buồn nôn! Vu Trì nổi hết da gà, chắc cậu phải đá mỗi thằng một cú mới hả giận. Chẳng qua cậu không có cảm giác khó chịu trước tình huống của thầy Đường và Kỷ Viêm, trái lại còn thấy hài hoà nữa chứ? Đây là do sự ảnh hưởng của giá trị nhan sắc mang tới hả?

“Anh Viêm.” Vu Trì làm quen. “Em với thầy định ăn chiều, đi chung ha?”

“Được đó.”

Vì thế hai người trở thành ba người, và Đường Duy như ý nguyện không cần lái xe.

Nhìn thấy chiếc xe của Kỷ Viêm, Vu Trì nhanh tay mở cửa ghế lái phụ: “Mẹ nó ơi, G lớn kìa! Giấc mơ của mọi thằng đàn ông!”

Vu Trì chưa kịp lên xe đã bị Kỷ Viêm túm cổ kéo xuống.

“Sao vậy, anh Viêm?” Vu Trì khó hiểu.

“Ngồi hàng sau.”

“Không cần, anh ngồi hàng sau cho.” Đường Duy mở cửa.

Kỷ Viêm nheo mắt nhìn Vu Trì. Vốn dĩ đã bước lên một chân, Vu Trì thấy vậy bèn xuống xe đẩy Đường Duy vào ngồi ghế lái phụ. Cậu mở cửa sau, lên xe, đóng cửa, nhanh nhẹn mà trôi chảy. Chủ yếu là vì ánh mắt của Kỷ Viêm vừa rồi thật đáng sợ. Mặc dù hắn đang cười, nhưng Vu Trì biết, nếu cậu dám đặt mông ngồi xuống ghế lái phụ thì đêm nay khỏi cần nhìn thấy mặt trăng.

Kỷ Viêm khởi động xe, nhướng mi: “Muốn ăn gì?”

“Anh Viêm, em muốn ăn lẩu.” Vu Trì nghĩ, mùa đông mà không ăn lẩu thì uổng phí cả đời.

Kỷ Viêm phớt lờ, hỏi lại: “Bác sĩ Đường, anh muốn ăn gì?”

Ồ, thì ra không phải hỏi cậu.

“Ăn lẩu đi.”

Kỷ Viêm tìm một quán lẩu cách bệnh viện không xa, nguyên nhân là hắn ít ra ngoài ăn lẩu nên chẳng biết có quán nào ngon.

Hương vị cay nồng lan toả trong làn khói nghi ngút dưới ánh đèn chói mắt của phòng riêng.

Đường Duy và Kỷ Viêm hiếm khi ăn những món cay, thành thử hầu hết đều do Vu Trì gọi.

Vu Trì chua xót hỏi: “Anh Viêm, thầy Đường không thích ăn lẩu thì em còn hiểu được. Nhưng sao anh cũng không ăn?”

Kỷ Viêm nâng cằm: “Hả?”

“Lẩu đó! Cái này là lẩu đó! Mỹ vị nhân gian, mùa đông bắt buộc phải ăn.” Giọng điệu của Vu Trì như kiểu không ăn lẩu vào mùa đông thì chẳng phải mùa đông hoàn toàn.

Kỷ Viêm đưa chén đũa cho Đường Duy, nói thẳng: “Tôi bỏ tiền ra ngoài ăn, không phải để trải nghiệm thú vui nấu nướng.” Nghĩa là, ông đến quán vì thức ăn có sẵn chứ không phải tự mình nấu.

Vu Trì chưng hửng.

Thế mà cậu thấy Kỷ Viêm nói có lý mới chết! Sao hồi đó cậu không phát hiện ra nhợ?

Món lên bàn, người nào đó mới bảo đến quán không phải tự nấu lại đổ sạch đĩa thịt vào nồi. Vu Trì nhìn mà chết lặng luôn.

Khi Kỷ Viêm muốn đổ đĩa thịt thứ ba vào, Vu Trì rốt cuộc lên tiếng ngăn lại: “Anh Viêm, đâu có ai ăn lẩu giống vầy?”

“Hả?” Cậu út ngớ ra.

Vu Trì cạn lời.

Đường Duy cười nói: “Nếu em bỏ hết thịt bò vào lẩu cùng một lúc, ăn không kịp thì thịt bò bị dai đấy.”

Kỷ Viêm thoáng sững người, khẽ mím môi: “Ăn cho bằng hết.” Nói xong, hắn đổ sạch đĩa thịt vào nồi một cách vô nhân đạo.

“...” Vu Trì nói nhiều ngày nào, nay đã “chết” rồi. Căn cứ vào tính cách không lãng phí thức ăn, cái miệng của cậu bận tập trung xử lý mấy đĩa thịt bị tàn phá bởi bàn tay ma quỷ của Kỷ Viêm. Chẳng qua trong mắt cậu, mối quan hệ giữa Kỷ Viêm và Đường Duy không hề đơn giản. Lấy chén đũa giúp Đường Duy thì thôi đi, mà “ngọn núi thịt” trong đĩa anh cũng là kiệt tác của Kỷ Viêm. Trái lại, hắn chẳng ăn bao nhiêu cả.

Vu Trì nuốt miếng thịt, hỏi: “Anh Viêm, anh nợ tiền thầy em phải không?”

“???”

“???”

Vu Trì chép miệng: “Hồi còn đi học, dù em vay tiền bạn cũng chưa tới mức này đâu.” Nghĩa là, xun xoe thái quá rồi đó.

Kỷ Viêm nhướng mày, cười: “Tôi không nợ tiền thầy cậu. Tôi nợ...”

“Kỷ Viêm!” Đường Duy liếc hắn.

Kỷ Viêm cười nhẹ, không nói nữa.

Bữa cơm này, Vu Trì là người ăn no nhất. Tất cả đều nhờ vào cậu út ném hết rau thịt vào nồi. Ba người ra tới cửa nhà hàng, Vu Trì nói: “Em no muốn xỉu. Giờ em đi bộ chút, lát nữa em bắt taxi về nhà.”

“Hay thầy đưa em về trước?” Đường Duy nói.

“Không cần, không cần.” Vu Trì lắc đầu nguầy nguậy. Bây giờ cậu ngồi lên xe là nôn hết nồi lẩu mất.

“Vậy được rồi. Về nhà thì nhắn thầy một tiếng.”

Hai người đến bãi đỗ xe. Kỷ Viêm mở cửa xe, hỏi: “Đi đâu anh?”

“Xe anh còn ở bệnh viện.” Tuy nói vậy nhưng Đường Duy không nghĩ rằng Kỷ Viêm sẽ đưa mình trở lại đó. Trước đây hắn thường chở anh về thẳng nhà, hôm sau thì đưa đón anh đi làm. Hiện tại anh đã từ bỏ việc kháng cự, dù sao chăng nữa Kỷ Viêm cũng không nghe theo.

Nhưng hôm nay Kỷ Viêm khác thường. Hắn ân cần nói: “Em đưa anh trở lại bệnh viện.”

Đường Duy khẽ nhướng mày, không hiểu vì sao hôm nay Kỷ Viêm nghe lời đến vậy.

Tới bệnh viện, Đường Duy mới xuống xe đã bị Kỷ Viêm gọi lại.

“Cầm hoa.”

“Ừm?”

“Hoa trên ghế sau.”

Từ khi gặp mặt đến giờ, Kỷ Viêm chưa nói về bó hoa đó. Và Đường Duy dĩ nhiên không tự luyến tới mức cho rằng nó là của mình.

Nhìn Đường Duy sững sờ, Kỷ Viêm bật cười: “Sao vậy? Bác sĩ Đường không cần à?”

“Anh tưởng em tặng cho người khác.” Đường Duy bật thốt.

Kỷ Viêm vươn đầu từ cửa sổ xe đến gần Đường Duy, cười nhẹ: “Hoa của em chỉ tặng cho Bác sĩ Đường mà thôi.”

Lúc Đường Duy ôm bó hoa ngồi vào ghế lái, tim anh hãy còn đập thình thịch.

Anh khẽ cụp mắt, nhìn lướt qua những bông hoa trên ghế lái phụ. Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh mở điện thoại lên.

Công cụ tìm kiếm cho kết quả: Hoa cát cánh màu trắng thể hiện tình yêu chân thành và bất biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.