✩ PHIÊN NGOẠI ✩
01.
Sau khi hai người trò chuyện, Đường Duy vào phòng tắm rửa. Hoà cùng hơi nước mông lung, Đường Duy nhìn hình xăm trên ngực mà mong chờ phản ứng của Kỷ Viêm.
Ôm tâm trạng thắc thỏm, Đường Duy lau khô người rồi bước ra ngoài.
Vừa vào phòng ngủ, anh đã trông thấy Kỷ Viêm say giấc trên giường.
Đường Duy thở dài, người này mệt đến mức không thể tự chăm sóc cho bản thân nữa.
02.
Ngày hôm sau, cả hai thức dậy sớm.
Người nào đó bảo rằng hôm nay không về đang trả lời một cuộc điện thoại.
Đường Duy hâm nóng thức ăn trong bếp, loáng thoáng nghe thấy giọng nói cáu gắt của cậu út: "Công ty không có tôi thì phá sản chắc? Tôi trả tiền cho mấy người đó để cúng hay gì?"
Anh lắc đầu cười, mang chén sủi cảo ra ngoài để vuốt lông cho cậu út đang phát điên bên kia.
Hai người ngồi xuống băng ghế. Đường Duy vừa ăn vừa giả vờ vô tình hỏi: "Công ty có việc à em?"
"Không có." Kỷ Viêm thọc sủi cảo trong chén.
"Hôm nay mình về đi." Đường Duy nói. "Ngày mốt anh cũng phải đến bệnh viện."
"Nghỉ ít quá chừng."
Đường Duy buồn cười, người này còn đang than phiền thời gian nghỉ phép ngắn ngủi. Ít nhất Kỷ Viêm còn được nghỉ, dạo gần đây anh kín cả lịch phẫu thuật đây này.
"Vậy ngày mai anh về nhà với em nha?"
"Ừm?"
Kỷ Viêm ngầng đầu. Đôi mắt đào hoa khẽ cong, hắn dụ dỗ: "Bác sĩ Đường về nhà với em đi."
[...]
Đến khi hai người lên xe, Đường Duy vẫn không hiểu vì sao ban nãy mình không từ chối hồ ly mà gật đầu đồng ý.
03.
Kỷ Viêm đưa anh về nhà trước rồi đến thẳng công ty.
Đường Duy vừa mở cửa đã trông thấy hai chiếc vali to đùng ngay giữa phòng khách. Cậu út đúng là cậu út, hành động nhanh nhẹn thật.
[...]
Đêm, Kỷ Viêm khô héo cả năm bước ra từ phòng tắm. Hắn hệt như con sói bị bỏ đói lâu ngày lao vào Đường Duy.
Hắn ôm eo anh, hôn lấy hôn để chiếc cổ trắng nõn của Đường Duy.
Nhưng kết quả, Đường Duy đẩy hắn ra.
"Anh làm gì vậy?" Kỷ Viên tức.
"Hôm nay không được." Vành tai của Đường Duy đỏ bừng.
Kỷ Viêm hít sâu một hơi: "Tốt hơn hết anh nên cho em một lý do hợp lý."
"Ngày mai anh còn tới nhà em."
"Ngày mai với tối nay thì có liên quan gì nhau?" Hắn nhấc bổng Đường Duy, ném thẳng anh lên giường.
"Không được." Ngay khi Kỷ Viêm chuẩn bị đè xuống thì Đường Duy giơ tay chặn lại. "Vậy mai anh không về nữa."
Tất nhiên có liên quan, anh hiểu Kỷ Viêm quá rõ. Hắn ăn chay cả năm trời, một khi ăn thịt thì tuyệt nhiên chẳng thể dừng lại trong một lần.
Kỷ Viêm nghiến răng: "Được."
Nếu không phải cực kỳ muốn Bác sĩ Đường về nhà với mình, hôm nay hắn nhất định... nhất định...
04.
Kỷ Viêm tan làm, đón Đường Duy về nhà.
Tối hôm qua khi thảo luận về quà cáp, Kỷ Viêm nói rằng đã chuẩn bị từ trước. Sau này Đường Duy còn nhiều cơ hội hiếu thuận với hai ông bà. Lần đầu tiên về nhà, hắn đã thu xếp mọi việc trước cốt giảm bớt căng thẳng cho Bác sĩ Đường.
Dẫu quen nhau đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên Đường Duy đến biệt thự của Kỷ Viêm. Ngay cả trong mùa đông khắc nghiệt, khu vườn nhỏ bên ngoài vẫn nở đầy hoa tươi.
Lần đầu tiên Đường Duy ra mắt gia đình của Kỷ Viêm, dù đã chuẩn bị đầy đủ song vẫn lo lắng như thường. Vừa mới mở cửa, cô bé xúng xính váy hồng nhào tới Đường Duy: "Chú Đường, Miểu Miểu nhớ chú lắm."
Đường Duy cúi xuống xoa đầu Kỷ Miểu Miểu, lấy ra một bao lì xì: "Năm mới vui vẻ, công chúa nhỏ."
Kỷ Viêm kéo cô bé ra khỏi vòng tay của Đường Duy: "Đừng làm nũng nữa, đi vào."
Kỷ Miểu Miểu trừng mắt nhìn chú Viêm nhà mình, đoạn nắm tay Đường Duy vào nhà.
Trong phòng khách chỉ có Giang Nhạn Tuyết và Mẹ Kỷ, Đường Duy kính cẩn chào hỏi: "Dì, chị Giang, năm mới vui vẻ ạ."
"Năm mới vui vẻ, Tiểu Đường." Mẹ Kỷ vẫn trẻ trung như ngày nào. Chỉ có điều Giang Nhạn Tuyết lại ghẹo: "Còn gọi chị Giang nữa?"
Đường Duy mỉm cười, gọi một tiếng: "Chị dâu."
Cả nhà ngồi trên sô pha trò chuyện về năm cũ và những dự định trong năm mới. Đường Duy nghĩ rằng Mẹ Kỷ sẽ dò hỏi về gia cảnh của mình, tâm trạng vừa mới thả lỏng lại quay về với căng thẳng. Dẫu sao gia đình anh cũng thiếu sót về mọi mặt, đấy là sự thật chẳng thể chối cãi. Nhưng có lẽ Kỷ Viêm đã rào trước hoặc vì lý do nào khác, đến khi người giúp việc gọi ăn tối thì mọi người vẫn nói về những việc linh tinh trong nhà.
Trên bàn ăn, Đường Duy chào Bố Kỷ và Kỷ Lê Chu vừa ra khỏi phòng đọc sách. Trong số hai người, Đường Duy ít thấy Bố Kỷ nhất. Vào giai đoạn bệnh tình Kỷ Miểu Miểu nghiêm trọng nhất ở vài năm trước, anh đã trông thấy Bố Kỷ một lần. Lần này gặp lại, ông vẫn giống như trong ấn tượng của anh —— Nghiêm túc và ít nói ít cười.
Đến khi cả nhà ngồi lại với nhau, Mẹ Kỷ không biết từ đâu lấy ra một bao lì xì đưa cho Đường Duy. Bà nở nụ cười hiền hậu: "Theo phong tục trong nhà, nếu con cái dẫn người yêu ra mắt bố mẹ ngay lần đầu đã nhận được bao lì xì, vậy chứng tỏ gia đình hài lòng với người đó."
"Đáng lẽ cho càng nhiều chứng tỏ càng thích." Mẹ Kỷ buồn cười. "Dì muốn cho nhiều hơn, nhưng chú nói cầm nhiều tiền mặt không hay. Còn chị dâu con thì bảo, có khi nào Bác sĩ Đường tưởng nhà mình vung tiền đuổi khéo không... Thế nên dì đưa vừa đủ, con đừng để bụng. Dì và chú đều thích con lắm, sau này con cứ xem đây là nhà của mình."
Gia đình nâng ly, rượu từ khoang miệng chảy qua thực quản xuống dạ dày. Đường Duy cảm thấy hương vị cay nồng, nó đã sưởi ấm cơ thể lẫn con tim của anh. Nhưng... anh thích lắm.
05.
Tối, Mẹ Kỷ muốn giữ hai người ở nhà một đêm. Kỷ Viêm bèn lấy cớ ngày mai Bác sĩ Đường phải đi làm sớm để từ chối lời mời của bà.
Vừa mở cửa, chưa kịp bật đèn mà cậu út đã như hổ đói vồ mồi.
Khi Đường Duy lấy về ý thức thì trên người còn mỗi chiếc áo sơ mi.
[...]
Kỷ Viêm "đánh dấu" lung tung khắp người Đường Duy. Bẵng đi một lúc, hắn mới bắt đầu dịu dàng hơn.
Khi từng chiếc cúc trên người lần lượt cởi ra, trái tim của Đường Duy cũng từng nhịp nổi trống. Kỷ Viêm cảm nhận rõ phía dưới chợt co thắt, hắn hít sâu một hơi rồi ghẹo anh: "Bác sĩ Đường, cái gì cũng làm hết rồi. Bây giờ anh mới hồi hộp, cung phản xạ hơi chậm đó."
Đường Duy phớt lờ lời trêu ghẹo của hắn, anh lấy gối che mặt mình lại.
Anh không biết phản ứng đầu tiên của Kỷ Viêm khi trông thấy hình xăm là gì, chỉ biết Kỷ Viêm đã sững sờ hồi lâu. Đến khi anh cảm thấy lành lạnh thì Kỷ Viêm nhấc gối lên, đôi mắt hoen đỏ nhìn anh chăm chú. Giọng hắn khàn khàn: "Xăm khi nào?"
"Hôm xem phim với nhau." Anh đã chẳng nhớ rõ đó là ngày nào tháng nào.
Kỷ Viêm nhớ lại, hôm đó hắn bỏ Đường Duy một mình ở rạp chiếu phim để chạy tới bệnh viện xem Lạc Tân bị tai nạn giao thông. Hắn nhắm mắt, thấy mình chẳng bằng một con chó.
Hắn có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Đường Duy khi đó. Nhưng hắn không tài nào biết được Đường Duy đã ôm tâm trạng thế nào khi đặt hình xăm lên người. Bác sĩ Đường của hắn sợ đau thế mà.
Kỷ Viêm xoa liên tục hình xăm trên ngực anh, dáng vẻ muốn xoa mạnh tay lại sợ làm anh đau khiến Đường Duy bật cười. Thực ra, anh đã chẳng còn cảm giác gì cả.
Anh không muốn nhìn thấy Kỷ Viêm như thế, thành thử siết chặt mông.
[...]
Sau khi kết thúc, Đường Duy đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Kỷ Viêm dựa vào Đường Duy, khẽ khàng vén mái tóc ướt đẫm trên trán anh. Hắn hôn nhẹ lên đó, tiếng nói khàn khàn: "Bác sĩ Đường, em yêu anh."
./.
TOÀN VĂN HOÀN
*
Tác giả có điều muốn nói:
Đây là chương cuối cùng, câu chuyện đến đây là kết thúc. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, mong các bạn xem thử lời giới thiệu ở truyện mới nhé.
Cảm ơn các bạn đã bình luận!
Cúi chào!
*
Q: Tạm biệt các bạn, hẹn gặp lại ở những câu chuyện khác nha~