Tôi kéo Rachel vào tiền sảnh nhà Fielding. Cửa đóng nhanh sau lưng chúng tôi, chúng tôi quay lại thì thấy một phụ nữ châu Á chỉ cao khoảng mét rưỡi. Lu Li Fielding đã sống gần bốn mươi năm cuộc đời ở nước Trung hoa Cộng sản. Bà hiểu tiếng Anh khá tốt nhưng không nói được mấy.
"Cô này là ai?" bà hỏi, chỉ vào Rachel. "Anh chưa lấy vợ phải không, bác sĩ David?"
"Đây là Rachel Weiss. Cô ấy là bạn tốt của tôi. Cô ấy cũng là bác sĩ."
Mắt Lu Li đầy vẻ nghi ngờ. "Cô ấy làm cho công ty à?"
"Chị muốn nói Argus Optical?"
"Tlinity" bà nói, thay r bằng l.
"Không hề. Cô ấy là giáo sư trường y thuộc Đại học Duke."
Lu Li dò xét Rachel hồi lâu. "Vậy cô cũng vào đi. Xin mời. Nhanh lên cho, xin mời."
Lu Li cúi chào rồi dẫn chúng tôi vào căn phòng làm việc nhỏ, cửa mở vào trong bếp. Tôi cười buồn bã. Khi Fielding ở căn nhà này hồi còn độc thân, trông nó lúc nào cũng như vừa có cơn bão tràn qua. Sách và giấy rải khắp nhà, hàng chục tách cà phê, chai bia, những cái gạt tàn đầy ngập, vung vãi khắp sàn nhà. Sau khi Lu Li đến, căn nhà trở nên ngăn nắp sạch sẽ như phòng tập thiền. Tối nay, nó thơm mùi chanh và sáp chứ không phải mùi thuốc lá và bia chua.
"Mời ngồi," Lu Li nói.
Rachel và tôi ngồi bên nhau trên sofa mềm. Lu Li ngồi trên mép một chiếc phô tơi cũ, đối diện chúng tôi. Bà chăm chú nhìn Rachel còn cô thì đang mải ngắm tấm bảng đồng treo trên tường sau ghế Lu Li.
"Giải Nobel đây phải không?" cô dịu dàng hỏi.
Lu Li gật đầu, không phải là không tự hào. "Andy đoạt giải Nobel năm 1998. Hồi đó tôi đang ở Trung Quốc, nhưng chúng tôi vẫn biết công trình của ông ấy. Tất cả các nhà vật lý đều ngỡ ngàng."
"Chắc bà rất tự hào về ông ấy." Rachel bình thản hỏi trong khi đôi mắt to của cô gây ấn tượng ngược lại. "Ông bà đã gặp nhau như thế nào?"
Trong khi Lu Li trả lời bằng thứ tiếng Anh ngắc ngứ, tôi không ngớt ngạc nhiên về sự kết hợp giữa người đàn bà này với người bạn đã mất của tôi. Fielding đã gặp Lu Li khi ông đến Bắc Kinh giảng dạy theo sáng kiến ngoại giao Anh - Hán. Bà dạy vật lý ở Đại học Bắc Kinh, và bà ngồi ngay hàng ghế đầu trong suốt chín buổi giảng của Fielding. Các quan chức Đảng mở nhiều tiệc chiêu đãi trong đợt giảng ấy, và Lu Li đã dự tất cả. Hai người nhanh chóng trở nên không thể tách rời, khi đến ngày ông phải rời Trung Quốc, họ đã yêu nhau say đắm. Hai năm rưỡi xa cách tiếp theo, Fielding cố gắng hết sực để xin visa xuất cảnh cho bà. Ngay cả với sự giúp đỡ về tiền bạc của NSA, ông vẫn không tiến thêm được bước nào. Cuối cùng ông đã tính đến chuyện đút tiền cho bọn cò để lén đưa bà rời nước, nhưng tôi thuyết phục rằng ông cách đó quá mạo hiểm.
Mọi việc thay đổi khi Fielding làm chậm trễ Dự án Trinity vì ông đưa ra mối nghi ngờ về các tác dụng phụ mà tất cả chúng tôi phải chịu. Như có phép lạ, thủ tục quan liêu được xóa bỏ, và Lu Li lên máy bay bay thẳng sang Washington. Fielding biết vợ chưa cưới của ông được đưa sang Mỹ chẳng qua chỉ để làm sao lãng cuộc đấu tranh của ông, nhưng ông cóc cần. Việc bà ấy đến cũng không mang lại kết quả như đám người kia muốn. Ông người Anh này vẫn cần mẫn điều tra mọi khía cạnh tiêu cực trong phòng thí nghiệm Trinity, các nhà khoa học khác vì thế càng thêm ghét ông.
"Chị Lu Li," tôi nói khi bà tạm ngừng, "trước hết cho tôi bày tỏ nỗi đau buồn lớn lao của tôi về việc Fielding qua đời."
Nhà vật lý lắc đầu. "Đó không phải lý do tôi mời anh đến đây. Tôi muốn biết về sáng hôm nay. Chuyện gì đã thật sự xảy ra với Andy của tôi?"
Tôi lưỡng lự không muốn nói thẳng ra trong nhà này. Thấy biểu hiện lo lắng của tôi, bà đi đến lò sưởi, quỳ xuống, với tới ống khói. Bà lấy ra một chiếc hộp các tông đầy bồ hóng, đặt lên bàn cà phê. Tôi đã thấy chiếc hộp này từ trước. Nó chứa nhiều linh kiện điện tử tự chế ở nhà, nhắc tôi nhớ đến các công trình Heathkit mà cha con tôi đã làm khi tôi còn nhỏ. Lu Li rút ra một vật trông giống như chiếc gậy kim loại.
"Sáng nay Andy đã rà soát nhà bằng cái này trước khi đi làm," bà nói. "Đã bịt hết các mic rồi. Cứ nói chuyện, không sao."
Tôi liếc nhìn Rachel. Ẩn ý đã rõ. Lu Li biết cách thắng điểm Trinity, hay ít nhất cũng biết những thủ đoạn an ninh của NSA. Geli Bauer chắc sẽ cho lục tung ngôi nhà ngay khi Lu Li rời nhà đến hiệu giặt là hay hàng tạp hóa. Tôi ngạc nhiên là ả lại chờ lâu đến thế.
"Cả ngày hôm nay chị có ra khỏi nhà không?'' tôi hỏi.
"Không," Lu Li đáp. "Họ không cho tôi biết bệnh viện nơi họ đưa Andy đến."
Tôi ngờ rằng Fielding không hề được đưa đến bệnh viện. Có thể ông đã được đưa về trụ sở NSA ở căn cứ quân sự Meade bằng máy bay, bang Maryland, hay bị đưa đến một đơn vị y tế đặc biệt nào đó để mổ xác, hoặc tồi tệ hơn. Nước Anh sau đó có thể phàn nàn, nhưng đó là việc của Bộ Ngoại giao, không phải của NSA. Và nước Anh - những người làm ra Luật Bí mật Chính thức và Thông báo Quốc phòng - sẽ có cách đồng thuận với Hoa Kỳ khi động đến các vấn đề an ninh quốc gia.
"Tôi vẫn nghĩ chúng ta nên nói thầm," tôi nói khẽ, chỉ tay vào cây gậy. "Và có lẽ tôi nên mang theo chiếc hộp khi rời đây. Tôi sợ N" - tôi ngừng lại ngay - "nhân viên an ninh của công ty sẽ lục soát nhà ngay khi chị vừa đi khỏi. Chị không muốn bất kỳ ai tìm thấy nó đâu."
Lu Li lớn lên tại một nước Cộng sản nơi cảnh sát không hề biết thương xót ai. Sẵn sàng tin vào điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là thứ đã ăn sâu vào tâm khảm bà. "Có phải họ đã giết Andy của tôi?" bà thì thầm.
"Tôi hy vọng là không. Xét đến sức khỏe, tuổi tác và các thói quen của Andrew, đột quỵ là điều có thể xảy ra. Nhưng... tôi không tin đó là đột quỵ. Điều gì làm chị cho rằng có thể ông ấy đã bị giết?"
Lu Li nhắm mắt lại cho nước mắt chảy ra. "Andy biết có chuyện xảy ra với ông ấy. Ông ấy bảo tôi thế."
"Ông ấy nói chuyện đó một lần? Hay thường xuyên?"
"Hai tuần cuối, nhiều lần."
Tôi thở ra một hơi dài và chậm. "Chị có biết vì sao Andrew muốn gặp tôi ở Nags Head không?"
"Andy muốn nói chuyện với anh. Tôi chỉ biết thế thôi. Andy rất sợ công việc. Sợ Trinity. Sợ..."
"Cái gì?"
"Godin."
Không hiểu sao tôi đã biết đó chính là Godin. John Skow thì thật dễ ghét - một nhà kỹ trị vênh váo, vô đạo đức - nhưng gã không gây nhiều sợ hãi. Godin thì ngược lại, dễ mến - một thiên tài, một người yêu nước theo nghĩa tốt đẹp nhất của từ này, một người có sức thuyết phục - nhưng sau khi anh làm việc với lão một thời gian, anh sẽ cảm thấy một rung động khó chịu phát ra từ lão, một Faust 1 khao khát hiểu biết khinh thường mọi giới hạn, không thèm đếm xỉa đến các ranh giới. Có một điều đã rõ: bất kỳ ai hay vật gì đứng chắn giữa Godin và mục tiêu của lão thì không tồn tại được lâu ở đó.
Godin và Fielding đã hợp tác khá tốt đẹp khi khởi sự. Hai người gần như cùng thế hệ, và Godin có cái tài năng thiên bẩm thúc đẩy những nhà khoa học tài năng của Robert Oppenheimer 2 : vừa ca ngợi vừa khích lệ họ. Nhưng tuần trăng mật không kéo dài lâu. Với Godin, Trinity là một sứ mệnh, và lão theo đuổi nó với lòng nhiệt thành của một nhà truyền giáo. Fielding thì khác. Ông người Anh không tin chuyện đó, đơn giản vì ông cho rằng điều gì có thể làm được thì nên làm. Ông cũng không tin một mục đích cao quý có thể biện hộ cho bất kỳ phương tiện gì để đạt được nó.
"Andy có giấy tờ gì cho tôi không?" tôi hỏi đầy hy vọng.
"Tôi không nghĩ vậy. Tối nào ông ấy cũng ghi chép, nhưng mỗi đêm trước khi đi ngủ" - bà chỉ vào lò sưởi - "ông ấy lại đốt cả. Andy rất bí mật. Ông ấy luôn cố gắng bảo vệ tôi. Luôn bảo vệ tôi."
Ông ấy cũng làm thế với tôi, tôi nghĩ thầm. Bỗng tôi nhớ đến những lời trong bức thư của Fielding. "Hôm nay đi làm Andy có mang theo chiếc đồng hồ bỏ túi không?"
Lu Li không hề ngập ngừng "Ngày nào ông ấy cũng mang theo. Hôm nay anh không trông thấy nó à?"
"Không. Nhưng tôi chắc họ sẽ đem trả chị cùng với những đồ đạc riêng của ông ấy."
Môi dưới của bà run run, và tôi cảm giác một đợt nước mắt nữa sắp sửa trào ra, nhưng không. Nhìn Lu Li cố nén cảm xúc, tôi cảm thấy một cơn đau thắt, quen thuộc nhưng có gì đó mới lạ với tôi. Tôi không lạ với chuyện tang tóc, nhưng những gì tôi cảm thấy bây giờ không giống những gì tôi cảm thấy sau khi mất vợ con. Andrew Fielding là một trong vài người sống cùng thế kỷ có khả năng trả lời một số vấn đề cơ bản về sự sinh tồn của loài người. Việc biết rằng một trí tuệ như thế đã từ trần để lại trong tôi một khoảng trống sâu hoắm, tưởng như giống loài của mình đã suy giảm đáng kể và không sao khôi phục lại được.
"Giờ thì chuyện gì sẽ xảy đến với tôi?" Lu Li khẽ hỏi. "Họ đưa tôi về lại Trung Quốc ư?"
Không thể có chuyện đó, tôi nghĩ. Một lý do khiến Trinity phải giữ bí mật đến thế là do một số người liên quan cho rằng có thể những nước khác cũng đang nghiên cứu công cụ tương tự. Với lịch sử ăn cắp công nghệ thành thần, Trung Quốc được xếp hàng đầu trong danh sách đó. NSA không bao giờ để một nhà khoa học gốc Hoa từng gần gũi với dự án đến thế trở về tổ quốc. Thật ra tôi còn lo cho tính mạng của bà. Nhưng tôi khó có thể làm được gì để bảo vệ bà cho đến khi tôi nói chuyện được với tổng thống.
"Họ không thể đưa chị về nước đâu," tôi trấn an bà. "Chị đừng lo về chuyện ấy."
"Andy nói chính phủ làm bất cứ chuyện gì họ muốn."
Tôi đang định trả lời thì có ánh đèn pha chiếu qua sảnh. Một chiếc ô tô chạy chậm qua ngôi nhà.
"Điều ấy không đúng," tôi nói. "Lu Li ạ, tôi không thích nói thế này, nhưng điều tốt nhất hiện nay chị có thể làm là hợp tác với NSA. Càng không thấy chị gây ra điều gì phiền toái, người ta càng không coi chị là mối đe dọa. Chị có hiểu không?"
Mặt bà đanh lại. "Bây giờ anh bảo tôi nên để cho họ giết Andy mà không nói gì hết? Không làm gì hết?"
"Chúng ta không biết chắc Andy có bị giết hay không. Và ngay lúc này bản thân chị không xoay xở được nhiều. Tôi muốn chị để tất cả chuyện đó cho tôi. Tôi sẽ gọi cho tổng thống và tôi có thể nghe ông ấy trả lời bất cứ lúc nào. Bây giờ ông ấy đang ở đâu đó tại Trung Quốc. Bắc Kinh."
"Tôi đã thấy trên ti vi. Andy bảo tôi anh có quen ông tổng thống này."
"Tôi đã gặp ông ấy. Ông ấy là bạn anh tôi, và chính ông ấy đã cử tôi vào việc này. Tôi hứa với chị bằng mọi cách sẽ tìm cho ra sự thật về cái chết của Andy. Tôi mắc nợ ông ấy điều đó. Và hơn thế nữa."
Một nụ cười bỗng xuất hiện trên gương mặt đau khổ của Lu Li. "Andy rất tốt. Ân cần, vui tính. Và thông minh."
"Rất thông minh," tôi đồng ý, mặc dầu chữ thông minh mà đem áp dụng vào những người như Andrew Fielding thì chưa nói lên được điều gì hết. Fielding thuộc trong số rất ít người trên hành tinh này thực sự nắm được bí mật của vật lý lượng tử, một lĩnh vực dành riêng cho những sinh viên quá thông minh để làm tiến sĩ khoa học - như các sinh viên Cambridge của Fielding thường đùa.
Rachel ngạc nhiên cười khúc khích khi thấy một quả bóng nhỏ bằng lông trắng lăn vào phòng và tót lên đùi Lu Li. Quả bóng lông là một con chó nhỏ giống bichon frise. Lu Li mỉm cười và xoa mạnh cổ nó.
"Maya, Maya", Lu Li thủ thỉ rồi thì thầm bằng giọng Quảng Đông ê a.
Con chó nhỏ có vẻ lo lắng trước sự có mặt của người lạ trong nhà, nhưng nó không sủa. Đôi mắt nâu nhỏ của nó dán vào tôi.
"Anh có biết Maya không, bác sĩ David?"
"Có. Chúng tôi đã gặp nhau rồi."
"Andy mua nó cho tôi. Cách đây sáu tuần. Maya là bé cưng của tôi. Cho đến khi nào ông trời cho tôi và Andy một..."
Lu Li chìm vào im lặng, và tôi hiểu rằng ông bạn sáu mươi ba tuổi của tôi đã cố gắng có con với bà vợ bốn mươi của mình.
"Tôi rất tiếc," tôi nói một câu vô ích. "Tôi thực sự lấy làm tiếc."
Rachel như muốn nói gì đó, nhưng có những lúc một nhà tâm lý trị liệu đầy tài năng cũng bất lực trong diễn đạt. Khi Lu Li nhìn vào khoảng không, nỗi lo của tôi tăng lên. Nếu Fielding nghi ngờ mình sẽ bị giết, chắc ông có nói điều lo sợ đó với bà, và NSA có thể biết động thái của ông. Gần như chắc chắn là họ biết tôi đang ở đây. Nếu họ ở ngoài đó, có thể họ đã chụp ảnh Rachel, và có khi đang cố tưởng tượng xem cô làm gì ở đây.
"Trông Maya có vẻ muốn ra ngoài dạo chơi," tôi vui vẻ nói.
Lu Li tỉnh người ra.
"Tôi rất vui lòng đưa nó ra ngoài hộ chị," tôi nói thêm.
"Không. Maya không cần..."
Tôi giơ tay lên ngắt lời bà. "Tôi nghĩ không khí bên ngoài sẽ làm tất cả chúng ta dễ chịu hơn."
Lu Li chăm chăm nhìn tôi vài giây. "Được," cuối cùng bà nói. "Hay đấy. Tôi ở trong nhà cả ngày rồi."
Nhìn quanh kiếm thứ gì có thể viết được, tôi thấy một tập giấy nhắn đặt cạnh điện thoại. Tôi đến đó và viết, "Chị có máy ghi âm xách tay không?" Rồi tôi xé tờ giấy, viết số di động của mình lên trang sau.
Khi Lu Li đọc câu hỏi của tôi, bà vào phòng làm việc của Fielding lấy ra một chiếc máy ghi âm mi ni hiệu Sony, loại dùng để học chính tả. Tôi bỏ vào túi và dẫn hai người phụ nữ ra sân trong qua cánh cửa kính đã mở.
Maya theo sau chúng tôi nhưng cứ dính chặt lấy Lu Li, bà cầm sợi dây buộc cổ chó. Nằm sâu trong rừng cách khoảng một trăm mét là giảng đường ngoài trời của trường Đại học Bắc Carolina. Trước đây, đã có hai lần Fielding đưa tôi đến đây nói chuyện.
"Tôi biết Andrew đã soát kỹ trong nhà," tôi thì thầm với Lu Li, "nhưng tôi vẫn không cảm thấy an toàn khi nói chuyện trong ấy. Tôi cần nói chuyện riêng với Rachel mấy phút. Cảm phiền chị quay trở vào nhà. Khóa cửa lại, nhưng để Maya lại cho chúng tôi. Chúng tôi đi dạo trong rừng cây đến chỗ giảng đường, rồi sẽ quay về ngay. Tôi có mang theo điện thoại di động và đã ghi số trên giấy nhắn của chị. Nếu có gì lạ, chị hãy gọi cho tôi ngay."
Lo lắng và bối rối làm mặt Lu Li nhăn lại. "Anh chị cần Maya à?"
"Để ngụy trang thôi, chị hiểu không? Một cái cớ để ra ngoài."
Bà chậm rãi gật đầu, đoạn quỳ xuống, thầm thì với con chó rồi quay trở vào nhà. Tôi bế con chó đang rên ư ử lên và rảo bước băng qua sân sau tới con đường hẹp dẫn qua rừng. Rachel vất vả lắm mới theo kịp vì bị cành cây móc vào quần áo.
"Anh đang làm gì vậy?" cô rít lên.
"Yên lặng nào. Tôi phải nói chuyện với cô, ngắn thôi."
Tôi không rõ nguồn gốc nỗi sợ của tôi, nhưng tôi biết nó làm ruột gan tôi cồn cào. Vô thức, tôi chuyển con chó sang tay trái, tay phải rút súng.
--- ------ ------ ------ -------
1 Nhà ảo thuật và giả kim trong truyền thuyết Đức, kẻ bán linh hồn cho quỷ dữ để đổi lấy sức mạnh và tri thức.
2 Nhà vật lý lý thuyết người Mỹ, giám đốc Dự án Manhattan.