Suy nghĩ một hồi tôi chợt nhớ lại anh đang bị ốm. Dù giận anh nhưng cũng không thể bỏ mặc anh một mình được. Trước khi đến đây, tôi cứ lấy lí do là lên chăm sóc anh để tự mình đăng kì vào trường kinh tế. Bây giờ lên đây rồi, hình như là anh chăm sóc cho tôi thì đúng hơn.
Nén lại mọi cảm xúc trong lòng mà đi xuống dưới tầng, không thấy bóng dáng anh đâu đoán chắc anh cũng đã đi vào phòng. Tôi đi từng bước rất nhẹ để đi vào, không cần goc cửa mà mở trực tiếp. Đúng như tôi dự đoán là anh mệt mỏi nằm trên giường ngủ mê man. Con người anh yếu ớt hẳn.
Tôi lo lắng chạy đến bên cạnh, đưa tay sờ lên trán của anh. Bây giờ anh đang sốt mê man, dù trên trán nóng nhưng con người lại lạnh ngắt. Tôi mang bao nhiêu chăn cho anh cũng không đủ, có khi anh còn nắm lấy tay tôi để giữ một chút hơi ấm.
Anh đang ngủ, nhưng cũng như đang thức, miệng anh thì gọi tên chị nhưng tay thì nắm chặt tay tôi không buông. Áo quần anh đã thay sẵn nên người cũng sạch sẽ, chỉ cần đắp thêm chăn và ăn bát cháo để mồ hôi toát ra là được. Đây là ban đêm, anh đang ngủ mê nên không thể ăn được, tôi cũng chẳng biết anh bị sốt gì để cho uống thuốc. Chỉ mở học tủ để lấy thuốc hạ sốt cho anh.
Tôi chăm sóc anh tận tụy như vậy mà miệng anh cứ gọi tên chị ấy. Anh gọi từng nào là lòng tôi lại đau từng ấy. Có lẽ là tôi đã sai nhưng tôi không muốn cho anh gặp chị lần nào. Thật đấy, tôi là người rất ích kỷ.
Lấy thuốc bỏ vào trong ly, đợi nó sủi bọt tam hết thuốc tôi mới đem ly nước đến bên cạnh. Nhẹ ngồi xuống, đỡ người anh lên đưa nước đên bên miệng để cho anh uống. Nhưng vì lạnh nên môi anh cứ mím chặt không chịu mở. Nhiệt độ trên người lại càng tăng làm tôi lo lắng. Vỗ vỗ má đánh thức anh dậy, gọi rất nhẹ:
“Anh ơi”
Nghe xong, mắt của anh có chút mở, nhìn thấy tôi, từ khuôn mặt uể oải bỗng dưng lại có sắc một chút. Anh cười khẽ, ôm chặt lấy người tôi nói nhỏ:“ Dany“.
Tay cầm ly nước của tôi hơi run run. Có giọt nước mắt vô thức chảy xuống trên gò má. Tôi khóc bởi vì tôi biết, tôi khẳng định rằng người quan trọng nhất trong lòng anh là ai.
Tôi chưa bao giờ nhận được sự yêu thương trọn vẹn từ khi gặp anh. Ai biểu anh đối tốt với tôi, cho tôi lòng tin làm gì để tôi đối với anh nảy sinh tình cảm. Vì con người tôi rất ít khi nảy sinh tình cảm. Nhưng nếu như có thì nhất định sẽ cố chấp không buông. Còn lần này, có lẽ tôi không buông cũng phải buông rồi.
Tôi nhắm chặt mắt lại, uống một hớp nước rồi đặt môi mình lên môi của anh. Những giọt nước trong miệng tôi đều truyền qua cho anh, tất cả những gì tôi đó đều cho anh cũng như là tâm can của tôi vậy. Đồng thời tôi cũng tặng cho anh một nụ hôn, đây là nụ hôn đầu tiên song cũng là nụ hôn cuối cùng của một người con gái dành ho chàng trai mình yêu thương. Còn sau này, sau này nữa, tôi sẽ là em gái của anh. Mãi không thay đổi.
Bởi thương anh đến thế, cũng chẳng muốn níu giữ làm anh đau lòng. Tôi càng yêu anh thì lại càng muốn anh đi tìm hạnh phúc.
Mớm cho anh một ít nước thuốc, đợi anh ngủ thiếp đi tôi nhẹ nhàng đặt anh xuống giường để rời đi. Đến cửa, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt rồi đi tìm người.
Hôm qua tôi thấy chị Dany đi về hướng khu nhà cho thuê ở gần đây chứ không phải là hướng đi ra sân bay. Tôi đoán chắc chị chỉ lừa anh mà thôi, một phần anh cũng hốt hoảng quá nên cứ đinh ninh là chị đã ra sân bay mà đi. Nếu như khu nhà trọ cho thuê đấy ở gần đây thì tìm cũng dễ dàng.
Tôi đi hỏi từng nhà, bảo là có ai biết chị Dany ở đâu không. Nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu. Tôi đành đi tìm từng phòng một, chạy lên tầng ba, đi xuống tầng một rất mệt. Trong khi đó từ tối qua đến giờ tôi lại có gì bỏ vào bụng nên đôi khi tôi muốn bỏ cuộc mà đi về. Nhưng nhớ lại hình ảnh anh tiệc tụy như vậy tôi lại không nỡ nên đành chịu khó đi tìm tiếp.
Có lẽ là tôi và chị cón duyên, vì chạy nhiều quá, hơi chóng mặt một chút liền va phải chị. Tôi thì đi tìm cả buổi không thấy, khi đứng yên một chỗ lại có người đến. Thấy chị, tôi liền vui mừng tới nắm tay kẻo sợ chị chạy đi.
Chị nhìn tôi hơi ngạc nhiên một chút rồi hỏi:“ Em có việc gì hả?”
Tôi lắc đầu bảo:“ Không phải là em. Chị, về xem anh của em một chút có được hay không? Anh ấy sốt cao lắm”
Chị ngạc nhiên, tôi thấy rõ trong mắt chị có chút lo lắng nhưng lại tỏ ra rất vô tâm:“ Vậy em đưa anh đi bệnh viện đi, tìm chị làm gì?”
“Khi sốt anh ấy cứ gọi tên chị, thuốc cũng chẳng chịu uống nữa. Bây giờ còn nằm mê man”
“Nhưng chị và anh ấy không quen thân nhau nữa rồi”
Tôi nắm lấy tay chị, nói rất thành khẩn:“ Hay là chị bỏ qua ân oán cá nhân rồi đến thăm anh của em một lần đi chị”
Chị thở đai, buồn bã nói:“ Chuyện của chị và anh ấy em không biết đâu. Nếu chị quay lại nhất định sẽ làm anh ấy phiền lòng”
Có lẽ là tôi không hiểu, tôi không biết gì về mọi chuyện. Nhưng tôi đã mất công đến tận đây, cũng chẳng muốn thừa hơi để mà cho chị viện cớ bỏ đi. Tôi thành thật nói:“ Chị, em là của anh ấy, em dù không biết nhưng cũng hiểu rõ một phần. Anh của em thích chị lắm”
“Chị biết chứ, chị và anh quen nhau từ bé cơ mà”
“Từ bé á?”
“ừ, lúc ấy em chưa sinh ra đâu, chị và anh quen nhau rất lâu. Nhưng vì nhà chị gặp chuyện nên phải chuyển lên thành phố sống. Chị sợ rằng sau này mình phải đi nữa, lại phải xa anh nữa. Nên chị không dám cho anh tình cảm của mình”
Chị nói mà ánh mắt chị buồn bã. Dù nhìn tôi nhưng tôi thấy rõ chị đang nhìn về một nơi xa xăm. Chị không biết tôi là con nuôi của bố mẹ đâu nhỉ. Tôi gặp anh vào lúc anh mười tuổi, nhưng tôi lại không biết trước kua anh đã từng quen chị. Tôi cứ nghĩ chuyện anh thích chị là chuyện của một mối tình chỉ vừa mới chớp nở, non nớt lại bồng bột. Ai ngờ rằng hai người đã quen từ trước. Thảo nào anh cứ khăng khăng bảo tôi là em gái, hóa ra trong lòng anh đã có chỗ cho một người.
Tôi cúi đầu, thở đều đều. Đè nén mọi cảm xúc trong lòng và nói:“ dù vậy, chị cũng đến thăm anh của em một lần. Suốt mười mấy năm, anh của em chịu đựng như vậy là đủ rồi”
Tôi nói suốt mười mấy năm chắc chị cũng đã hiểu, cũng đã biết nhưng lại không dám khẳng định lời tôi nói là thật. Nhưng bây giờ tôi mệ mỏi lắm, hình ảnh con người tôi đập vào mắt chị là một hình ảnh của con người đáng thương, thành thật muốn chị về thăm anh. Chị cũng hơi xiêu lòng, tay hơi run run. Đôi môi mấp máy, muốn nói nhưng lại thôi.
Tôi thở dài, cũng không biết làm thế nào cho phải. Đành thả tay chị ra rồi nói:“ Em đi học đây, anh đang ốm ở nhà, chị nên qua xem một chút. Nếu chị không qua cũng chẳng có ai chăm sóc anh đâu “
Tôi nói như vậy nhưng tôi biết là chị sẽ đến. Bởi chị là người rất dễ yếu lòng, với lại trong góc nhỏ của chị cũng có một phần cho anh rồi. Chị nhất định sẽ đến còn tôi nhất định sẽ đi.
Bây giờ người tôi mệt lắm, cũng chẳng muốn về nhà để nhìn cảnh hai người ôm ấp tình cảm với nhau. Nụ cười hạnh phúc của anh như con dao cứa từng cứa rất đau trong tim tôi vậy.
Tôi đi qua nhà cậu, tôi biết như vậy là không đúng nhưng tôi cũng chẳng còn chỗ nào để đi nữa. Cậu đi ra từ phòng, khi nhìn thấy tôi thì rất ngạc nhiên, chưa kịp nói gì thì tôi đã chạy đến. Dựa đầu mình vào vai cậu thì thầm nói:“ Tôi mệt rồi”
Chỉ nói dăm ba chữ nhưng cậu lại hiểu tôi đang nói cái gì. Bởi tôi và cậu là cùng một loại người, cũng đơn phương rồi cũng âm thầm chịu đựng. Cũng đã từng chịu cảm giác nhìn người mình yêu đi yêu một người khác.
Bởi cảm giác ấy rất đau, đau đến mức không có một từ ngữ nào có thể miêu tả được nên tôi chỉ cầu mong có được sự cảm nhận của trái tim.
Giá như, đây là tôi nói giá như thôi! Tôi gặp anh trước chị Dany, có lẽ phần tình cảm non nớt ấy sẽ dành cho tôi, và nếu như tôi gặp cậu trước anh, có lẽ tôi sẽ đặt mọi tình yêu thương vào cậu. Bởi tình cảm của con nít là một thứ thay đổi rất dễ dàng chứ không phải để nó lớn dần, cắm sâu vào tim rồi rút ra không được.
Tôi và cậu, cùng là một loại người, chính là người đến sau.
Cậu ôm tôi, nhẹ nhàng nhưng lại rất chặt, cậu vỗ vỗ lưng an ủi rồi thì thầm bảo:“ ừ, mệt một lần thôi, rồi sau này đừng mệt nữa”