Ai bảo là trẻ con không hiểu những chuyện người lớn đang làm? Tôi hiểu, hiểu tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh tôi. Mẹ bảo là con nít không nên suy nghĩ nhiều cho mệt đầu, tôi nghe lời mẹ nên chỉ biết im lặng rồi suy nghĩ mọi thứ trong đầu một cách sâu sắc nhất. Và cũng từ đấy tôi mắc một căn bệnh trầm cảm nhẹ, kiểu như không thích giao tiếp với người ngoài.
Tôi có một gia đình không hạnh phúc cho lắm. Dù tôi là con một, bố mẹ thương yêu tôi hết mực nhưng họ lại không có tình cảm như những đôi vợ chồng khác. Cứ dăm ba bữa lại cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, nhiều khi giận nhau lại qua phòng khác ngủ riêng. Có nhiều trận cãi nhau rất linh đình làm hàng xóm phải can thiệp vào nữa, tôi là đứa con nít miệng còn hôi sữa chỉ biết đứng đấy mà khóc, khóc vì sợ, khóc vì lo, lại khóc vì tủi thân chứ không làm được cái gì để giúp họ.
Từ đây tôi bắt đầu suy nghĩ rất nhiều, đến nỗi tôi già dặn hơn những đứa bạn cùng lứa tuổi khi nào không hay. Nhất là về những mặt tình cảm tôi lại hiểu rõ hơn ai hết. Đôi khi tôi tự hỏi, đã xác định và vợ chồng trọn đời trọn kiếp ắt hẳn phải tâm đầu ý hợp và tìm hiểu nhau kĩ càng lắm. Nhưng tại sao khi thành một đôi, sống chung một nhà lại sinh ra cãi vã nhiều như vậy?
Chung quy, dù tôi có như thế nào tôi vẫn là đứa con nít không hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài. Chuyện người lớn tôi càng không biết nên đã tự dặn lòng mình rằng bản thân không nên tin tưởng vào tình yêu để khỏi phải trải qua nhiều chuyện đau lòng như bố và mẹ.
Cuộc sống của tôi cứ nghĩ sẽ trải qua nhàm chán như thế, ai ngờ vào ngày sinh nhật của mình, bố mẹ bất ngờ bị tai nạn, tôi cũng thế. Ở trên xe cùng với họ, cảm nhận được sự hoảng sợ của bố và sự lo lắng của mẹ. Khi chiếc xe bị lật ngửa, mẹ ôm chặt tôi vào lòng bảo vệ tôi tránh để bị tổn thương. Còn bao nhiêu đau đớn mẹ tôi chịu hết. Cuộc thảm kịch đó đã cướp đi tính mạng của bố mẹ, cướp đi sự ngây thơ và hồn nhiên của đứa bé còn nhỏ như tôi.
Có lẽ mãi mãi về sau, tôi xem đó là một cơn ác mộng mà tôi không thể dứt ra được. Trong đêm hôm ấy, có người bạn thân của mẹ đến dẫn tôi đi, bà bảo là bà sẽ trở thành mẹ nuôi của tôi. Tôi rất sợ đi xe ô tô nên họ cũng nhẫn nhịn mà chở tôi bằng xe máy. Đi qua các ngõ ngách trong khu phố cuối cùng tôi cũng được vào ở trong nhà mới.
“Chào em gái”
Âm thanh non nớt vang lên từ phía trên đỉnh đầu. Tôi cũng chẳng buồn xem đó là ai nói, chỉ bận suy nghĩ về chuyện xưa mà thôi. Bây giờ tôi chỉ mười tuổi, trong gia đình là con một, bỗng dưng có một người đến nói tôi là em gái. Nói là tôi không có cảm giác gì cũng thấy kì kì.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Vì ghế sofa trải dàu mà tôi chỉ ngồi trong góc. Nên khi anh ngồi xuống tôi lại không thể tránh xa ra được. Ánh mắt chỉ thẫn thờ nhìn về phía xa xăm.
“Mẹ kể lại chuyện cho anh nghe hết rồi. Bây giờ em là em gái của anh, cũng là con của bố mẹ nên em không cần lo lắng gì nhiều nữa đâu”
Tôi lẳng lặng nghe anh nói, trái tim bỗng dưng đau âm ỉ. Tôi chỉ muốn về nhà, nghe bố mẹ cãi nhau cũng được nhưng ít nhất tôi cũng thấy họ ở trước mắt của mình.
“Em...sao em không nói gì hết thế?”
Anh rất quan tâm tôi, nhưng vì anh chỉ là cậu thiếu niên mới lơn nên rất ngại ngùng. Chỉ có thể lấy ngón tay chọc nhẹ vào người tôi. Tôi vẫn cứ không động đậy, quay đầu lại nhìn anh, thấy nụ cười ấm áp anh dành cho tôi làm mắt tôi lu mờ dần.
“Có chuyện gì hả? Hay là em nhớ bố mẹ? Em đừng buồn nữa, họ lên thiên đường rồi, nơi ấy có rất nhiều tòa cung điện đẹp. Chắc chắn họ sẽ rất hạnh phúc đấy”
Anh an ủi tôi như an ủi một đứa con nít, tôi cũng từng nghe mẹ bảo người chết đi sẽ được lên thiên đường, nhưng tôi thấy mẹ ra đi thống khổ như vậy, trước khi đi bố mẹ còn cãi nhau rất nhiều. Vậy có thật là ở trên ấy họ sẽ hạnh phúc không?
“Anh...thiên đường là ở đâu? Em đến đó xem được không?”
“Không được đâu, em phải lớn lên đã. Đến khi nào em lớn lên không được nữa thì bố mẹ sẽ tự về đây đón em lên thôi”
Ánh mắt của anh rất ấm áp lại xinh đẹp tựa như mẹ vậy. Tôi nhìn anh thật lâu, hốc mắt lại đỏ lên:“ Nhưng bố mẹ rất thường hay cãi nhau, ở trên đấy nếu như họ không hạnh phúc thì ai sẽ là người an ủi họ đây hả anh?”
“Ở trên đấy có rất nhiều, rất nhiều người thân của họ. Khi buồn thì có thể tìm đến người thân để an ủi. Em đừng lo lắng nữa nhé”
Anh xoa đầu tôi rất nhẹ nhàng, bàn tay ấm áp ấy như muốn sưởi ấm trái tim của tôi vậy. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt của người lạ. Cũng tại vì những lời nói của anh làm tôi cảm thấy bình yên. Anh chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng vuốt lưng như mẹ vẫn thường làm, cái cảm giác ấm áp này làm tôi cứ vương vấn mãi.
Có lẽ vì lần đầu có người gọi tôi là em gái, có người am ủi tôi một cách kì lạ đến thế, anh không bảo tôi đừng buồn, cũng không vào tôi đừng nhớ về họ mà anh chỉ bảo tôi đừng lo lắng và nói cho tôi nghe trên thiêng đường bố mẹ sống như thế nào. Những nỗi buồn nỗi nhớ tuôn trào ra bằng nước mắt. Nó mặt chát lại làm tôi nhẹ người. Cảm giác có một người anh trai thật là tốt.
Từ ngày đó trở đi, tôi chỉ giam mình trong phòng. Bố mẹ nuôi rất kiên nhẫn đem đồ ăn lên cho tôi ăn, những món ngon tôi thích đều bày sẵn trước mắt nhưng tôi chẳng buồn ăn tí nào. Anh biết vậy, ngày nào cũng lên phòng tôi, ngồi lấy cái đùi gà vừa ăn vừa cảm thán rất ngon. Tôi nhìn cũng thấy bắt mắt nên ăn một miếng giống anh, ăn rồi lại muốn ăn thêm. Cứ thế món nào tôi không động đũa, anh lại lấy ăn trước còn tôi lại ăn sau. Như vậy cũng đủ làm tôi khỏe mạnh lên từng ngày.
Thời gian tôi nói chuyện với anh rất ít, thường thì không quá mười câu. Tôi đối với bố mẹ cũng vậy, có thì vì chưa chấp nhận được sự thật nên tôi mới cố chấp không thích giao tiếp với họ.
Có một ngày trời nắng chói chang, anh đi học về, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt một vùng sau lưng áo, ướt luôn cả mái tóc đen của anh, không hiểu sao tôi thấy nó rất buồn cười nên môi hơi nhếch lên một ít. Nào ngờ lại bị bố nuôi bắt gặp. Bố nửa thật nửa đùa nói:“Cả nhà nhìn xem Mẫn Mẫn của chúng ta cười rồi này. Chắc là con bé thấy bộ dáng của Thiên Ân buồn cười quá đấy”
Anh nhìn tôi một lát rồi chạy vào nhanh thay quần áo. Tôi cũng chỉ nhìn một chút rồi lại về phòng. Không biết là cố tình hay là vô ý mà hầu như ngày nào tôi cũng thấy anh chảy mồ hôi đầy người rồi nhảy qua ngày lại trước mắt tôi như muốn tôi nhìn thấy. Tôi còn nhớ lúc ấy trời lạnh, hầu như ai cũng mang áo ấm, riêng anh lại mang áo quần cọc tay rồi làm cách này đó mà chảy mồ hôi, chạy về nhà thật nhanh đứng trước mắt tôi. Lúc ấy tôi liền hiểu ra anh làm là vì mình. Đi thật nhanh lấy áo khoác đưa cho anh nói:
“Mang vào đi không thôi cảm lạnh bây giờ”
Anh nhận lấy rồi mang vào, lâu lâu lại nhìn lén xem biểu cảm tôi có chuyển biến gì không. Tôi phát hiện ra lại cười khẽ lên thành tiếng. Hình như anh trẻ con hơn tôi thì phải, nhưng những điều anh làm tôi lại thấy ấm áp. Nỗi nhớ về bố mẹ cũng đã vơi dần đi.
Anh tên là Thiên Ân, rất thông minh và tài giỏi về mọi thứ nhưng riêng đối với em gái mình lại trở nên ngốc nghếch. Lần thứ hai tôi cười là thấy anh mặc áo ấm, nên ngày nào anh cũng mang áo ấm dù trời có nóng đến đâu đi chăng nữa.
Có lần tôi nghe lén rằng bố mẹ nuôi không thể sinh em bé được nữa, chắc lúc đấy anh buồn lắm. Tôi đoán là anh cũng rất ao ươc có một người em gái. Bỗng dưng tôi xuất hiện, lại mang một quá khứ đau thương nên anh đối với tôi như bảo bối vậy. Tôi thấy cảm động nhưng cũng thầm mắng anh ngốc nghếch nên quyết định tìm anh nói chuyện.
“Anh đừng mang áo ấm nữa được không?”
“Không phải em thích sao? Anh thấy nó rất hợp thời trang mà”
“Em không thích”
“Vậy anh sẽ không mặc nữa nhé”
“Tại sao anh lại thương em vậy?”
“Bởi vì em là em gái của anh mà”
“Nhưng em không phải con ruột của bố mẹ”
Anh gõ đầu tôi một cái:“Đồ ngốc, từ ngày đầu tiên em đến đây anh đã xem em là em gái rồi”
“Lỡ như sau này anh lớn lên, anh sẽ nghĩ khác thì sao?”
“Không bao giờ, hiện tài, sau này, sau này nữa anh vẫn xem em như em gái, không bao giờ thay đổi”
“Anh hứa nhé, không được bỏ em đi như bố mẹ đâu đấy”
“Anh hứa mà, trừ khi em bỏ anh đi thì thôi”
Cuộc đối thoại của hai đứa con nít tưởng như bình thường nhưng lại in sâu vào trong tâm trí làm tôi mãi mãi không thể quên được. Tôi nhớ lúc ấy nụ cười anh tỏa sáng như những vì sao trong đêm tối mù mịt kia, một nụ cười làm người ta luôn cảm thấy bình yên.