Khi sống ở một thành phố lớn, người ta dễ dàng quên đi màu đen huyền của trời đêm. Còn ở Connecticut bé nhỏ, khi bóng chiều chạng vạng dần bị thay thế bởi màn đêm, Alice luôn chìm trong cảm giác mê hoặc khi ngắm nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh. Nến được thắp lên, đền lồng bật sáng và lũ trẻ nhỏ hoặc là được đặt vào xe đẩy ngủ ngon lành, hoặc là ngẩn người trước thân hình đồ sộ của nhân vặt chằn tinh Shrek trên màn hình ti vi khổng lồ trong phòng giải trí.
Các bà các cô quàng trên vai chiếc áo len sáng màu hoặc mặc thêm áo khoác mỏng để giữ ấm trong cái lạnh của buổi đêm, nhưng lúc này mọi người đang chuẩn bị vào trong bếp và phòng khách, đàn ông yêu vị trên bộ ghế vải mềm mại, còn đám phụ nữ túm tụm lại trong bếp, cùng làm những công việc nội trợ quen thuộc, tay đổ thức ăn thừa trong bát đĩa và chất đầy bát đĩa vào máy rửa bát, miệng thì không ngừng thảo luận về trường học của con mình và liệu nó có thích học trường đó không.
"Hê, tôi không nhìn thấy chị trong bếp." Gina đang nhặt mấy cái bát cuối cùng ở chiếc bàn ngoài trời thì thấy Alice nằm dựa trên chiếc ghế mây.
Alice ngoái lại, mỉm cười: "Tôi đang nghĩ nơi này thật không thể tin nổi. Chị hãy nhìn trời xem. Thế mà tôi vẫn cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ quen được với bóng tối của miền thôn quê."
Gina cũng mỉm cười, bước lại bên chiếc ghế. "Tôi đã nói với chị bao nhiêu lần đây không phải nông thôn, mà là vùng ngoại ô đấy."
"Không, với tôi thì không phải vậy. Ở Anh, chị không thể tìm thấy hươu hay gấu trúc ở vùng ngoại ô ."
"Không à? Vậy ở đó có gì?"
"Chủ yếu là các dãy nhà chung tường liền vách, và những chiếc Ford Escort được cải tạo lại trông rất quái đản."
Gina cười lớn. "Có vẻ đẹp đấy chứ nhỉ."
"Rất tráng lệ ấy chứ," Alice cười. "Chắc chắn đáng để liếc qua trong chuyến du lịch kế tiếp của chị đấy."
"Vậy," Gina hạ thấp giọng một cách bí ẩn và cúi sát xuống Alice, "Chị nghĩ sao về hàng xóm?"
"Tất cả bọn họ hay về riêng ai đó?"
"Nói chung thôi. Họ cũng dễ thương, phải không?"
"Sally rất dễ mến. Không thể tin nổi là họ tổ chức được bữa tiệc linh đình đến vậy, mọi người đều rất thoải mái."
"Tôi biết mà. Sally và Chris tuyệt lắm. Chị còn nói chuyện với ai nữa không?"
"Tôi có trò chuyện chốc lát với Kay."
"À, Kay đấy."
Alice ngẩng đầu lên. "Sao chị lại nói 'À. Kay đấy.' với giọng như vậy?"
"Giọng thế nào cơ?" Gina giả vờ ngây thơ.
"Ôi, thôi nào. Nói cho tôi nghe đi nào. Cô ta là loại lẳng lơ phải không?"
"Không phải lẳng lơ." Gina quay đầu ra sau để bảo đảm không ai nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. "Tôi chỉ nghĩ cô ta tuyệt đối không an toàn."
"Không an toàn? Nhưng cô ta đẹp vậy mà."
"Tôi biết chứ, nhưng chị có thấy quần áo cô ta mặc không? Rồi đôi giày cao gót nữa? Để đi dựa bữa tiệc thịt nướng ngoài trời tối thứ Bảy sao? Và cô ta còn đưa đẩy với tát cả các ông chồng nữa."
Alice thở phào nhẹ nhõm. "Ý chị là chị ta không có ý định dan díu với Joe à?"
"Có thể. Còn anh George, Chris và Sam nữa, và có lẽ là bất cứ ai thuộc giới tính nam."
"Tôi cứ nghĩ là cô ta tán tỉnh Joe và tôi thực sự hoang mang."
"Chúa ơi, chị không cần phải hoang mang đâu. Anh George nghĩ trò đó cũng hay hay. Thực ra thì tôi nghĩ là anh ấy nịnh nọt vậy thôi, nhưng đó là bản chất của Kay mà. Cô ta cần phải cảm thấy mình cuốn hút."
"Chồng cô ta không khó chịu sao?"
"James á? Thực lòng tôi nghĩ là anh ta cũng thích ve vãn mà."
"Ôi." Alice bí xị. "Anh ta không tán tỉnh tôi."
Gina cười. "Đừng có nghĩ vậy chứ. Anh ta không ve vãn phụ nữ khi chồng của họ ở gần đó."
"À. Hay đấy. Như vậy là tôi thấy yên tâm hơn rồi.Vậy chị nghĩ là hai người bọn họ có thực sự muốn làm gì đó, hay là chỉ chơi bời vậy thôi?"
"Tôi muốn nói tôi khá chắc chắn là họ chỉ bông đùa cho vui thế thôi, nhưng mà ở đây chẳng ai nói trước được điều gì cả."
"Chị bảo sao cơ?"
"À, vào những năm bảy mươi, các bữa tiệc đổi khóa được tổ chức thường xuyên ở đây."
"Các bữa tiệc đổi khóa? Kiểu tiệc gì vậy?"
"Chị biết không," Gina nhìn Alice với vẻ không tin, "Trong bữa tiệc đó, mọi người đặt chìa khóa cửa lên bàn uống cà phê và lấy chìa khóa của người khác, rồi về nhà với họ."
"Ôi, ý chị là tiệc trao đổi."
"Đúng vậy."
"Giống như trong phim The Ice Storm?"
"Chính xác! Bộ phim đó được làm ở New Canaan."
"Không phải chứ? Vậy là có thật à?"
"Bạn thân mến ơi, khi đó tôi còn chưa ra đời, nhưng người ta kể lại vậy đấy."
Alice khúc khích. "Tôi dám cá là chị sẽ vứt chìa khóa nhà mình lên bàn uống cà phê ngay trước mặt James, rồi xem anh ta sẽ làm gì."
"Ô, phải rồi. Có thể anh ta sẽ nhặt khóa lên và rồi sao nào?"
"À, anh ta cũng khá cuốn hút..."
"Joe cũng vậy, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi sẽ ngủ với anh ấy."
"Chị sẽ muốn đấy nếu chị tên là Kay."
Gina cười. "Thề có Chúa, nếu ai đó thực sự muốn ngủ với cô ta, cô ta sẽ chạy xa cả dặm. Cô ta chỉ thích gây sự chú ý thôi."
"Khá là giống với chồng tôi."
"Ôi. Còn tôi thì nghĩ là mình rất đặc biệt."
Alice cười vang khi Gina đứng lên đưa tay kéo cô dậy. "Đi thôi nào, không thì mọi người lại thắc mắc không biết chúng ta biến đâu mất."
"Giờ thì có thể bọn họ lại đang đồn thổi gì đó rồi."
"Đúng thế." Gina cười. "Chắc chắn đây là điều hay ho để bọn họ đàm tiếu đây!"
"Vậy, tôi nghe nói chị mua ngôi nhà của Rachel Danbury." Tom đặt tách cà phê lên bàn và ngồi xuống cạnh Alice.
"Đúng vậy," Alice lịch thiệp trả lời. "Anh có biết nó không?"
"Tôi không biết về ngôi nhà, nhưng nhà văn đó khá nổi tiếng ở đây, vào những năm hai mươi, ba mươi."
"Tôi cũng nghe nói vậy. Tôi vẫn đang tìm cuốn The Winding Road."
"Chị hỏi thử James xem. James!" Tom gọi. "Anh có cuốn The Winding Road đúng không?"
"Ừ," James gật đầu, "Rachel Danbury tài danh quá cố."
"Anh biết bà ấy?"
"Tôi biết chứ." James ngồi xuống bên cạnh Alice và thư thái ngả lưng ra sau. "Và tôi nhớ mang máng là hồi tôi còn nhỏ mọi người có chỉ cho tôi thấy bà ấy. Còn ông bà tôi biết bà ấy rất rõ, mặc dù sau khi cuốn sách được xuất bản thì ông bà không nhắc đến bà ấy nữa."
"Tôi có thể mua cuốn sách đó ở đâu? Tôi rất muốn đọc nó."
"Chị có thể mượn của tôi luôn."
"Thật sao? Thế thì hay quá."
"Cuối tuần này tôi sẽ mang qua cho chị."
"Như thế thì còn gì bằng!"
"Chị ở lại đây cả tuần chứ?"
"À, ngày mai anh Joe sẽ vào thành phố, tôi sẽ đi cùng anh ấy luôn, hoặc đi vào thứ Ba, đến thứ Sáu tôi sẽ về đây, nhưng anh có thể để cuốn sách ngoài hiên cho tôi." Khi nói vậy, Alice thầm mỉm cười tự hỏi liệu Gina nói có đúng không, liệu anh ta có tìm đến cô khi cô ở nhà một mình không, bởi đến giờ cô vẫn chưa nhận thấy dấu hiệu tán tỉnh ve vãn nào từ phía anh ta.
"Được thôi," James cười. "Tôi sẽ để ngoài hiên cho chị."
Alice đang định đề nghị anh ta kể thêm đôi điều về Rachel Danbury thì Joe xuất hiện ngay trước mặt cô. "Em yêu," anh nói, "Ngày mai anh phải đi chuyến tàu sớm lúc 5:30, thế nên mình phải về thôi."
"Vâng." Alice đứng lên và nói lời tạm biệt.
"Anh nghĩ thế nào?" Alice hạ thấp cuốn sách xuống và đợi Joe ra khỏi buồng tắm.
"Bữa tiệc rất vui."
"Rất vui, đúng không? Họ có phải là hàng xóm dễ thương không?"
"Rất dễ thương."
"Anh thích ai nhất?"
"Ôi Chúa ơi, Alice ơi. Anh phải đi ngủ thôi. Mai rồi mình nói về việc này nhé?"
"Ngày mai anh có ở nhà đâu. Mai anh ở thành phố mà."
"Ừ. Vì thế nên bây giờ anh phải đi ngủ luôn."
"Vâng." Alice cáu kỉnh nói khi Joe với tay tắt đèn ngủ và trèo lên giường. Anh xoay người hôn vội lên má cô trước khi anh trở lại phần giường của mình và nhắm mắt lại.
"Joe này?" Năm phút sau, Alice thì thầm nhưng Joe không trả lời, anh đang lơ mơ ngủ và bồng bềnh trong giấc mơ về Kay, về sân chơi quaafnvowtj và một ngày hè nóng bỏng.
Alice bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại nheo nhéo còn Snoop thì đang liếm mặt cô và sủa ầm ĩ đòi ra ngoài.
"Chết tiệt." Cô liếc qua cái đồng hồ thì thấy đã 8:34 sáng, bàng quang của Snoop tội nghiệp chắc sắp nổ bung mất.
Cô chạy ra nhấc điện thoại và kẹp ống nghe dưới cằm trong lúc chạy xuống cầu thang, đi thẳng ra cửa sau và mở cửa cho Snoop ra ngoài, cu cậu ngay lập tức ghếch chân lên, tè xuống cạnh hàng rào.
"Xin chào. Nghe như cậu đang hết hơi ấy nhỉ. Cậu đang làm tình hay làm cái quái gì vậy?" Giọng của Emily rất to và rõ ràng, lộ rõ vẻ thích thú.
"Tớ cũng chỉ mong có thế," Alice cười. "Thật ra thì còn vui hơn thế cơ. Tớ như hết hơi vì phải chạy xuống lầu mở cửa cho Snoop ra ngoài trước khi cu cậu tè bậy khắp sàn gỗ."
"Cậu có một cuộc sống mới quyến rũ làm sao." Emily khịt mũi.
"Cậu có muốn biết là lúc này tớ đang nghìn thấy gì không?"
"Nhìn thấy chó đi tè à?"
"Ngoài hình ảnh chó đi tè ra."
"Nói xem nào, cậu làm tớ ghen tị đấy."
"Tớ nhìn thấy bầu trời xanh trong, hàng trăm cái cây cao to, mặt trời đang chiếu sáng và, từ từ đã nhé..."
"Sao lại phải từ từ?"
"Từ từ bởi vì tớ đang đi quanh phía sau ngôi nhà. Ôi, đây rồi, tới nơi rồi. Tớ nhìn thấy ánh nắng sáng lấp lánh trên mặt nước trong cái ao của tớ."
"Chúa ơi, cậu làm tớ phát ớn lên đấy."
"Vậy cậu đang ở đâu? Brianden hay Luân Đôn?"
"À, đây là những gì tớ nhìn thấy từ cửa sổ phòng tớ. Ôi chao! Một chiếc ô tô với cửa sổ bị vỡ, mảnh kiếng tứ tung khắp vỉa hè, và, từ từ đã nhé, ối, một người vô gia cư đang uể oải đứng ngoài cửa, và, vậy đấy, thế đấy, ừ, chắc cậu chẳng tin đâu nhưng rác ruoiwr đang bay là là trên vỉa hè."
"Vậy là cậu đang ở Luân Đôn à?"
"Rõ ràng là thế còn gì. Có Chúa mới biết tại sao. Trong một ngày khốn khổ như hôm nay, đáng ra tớ nên ẩn náu ở Brianden với một cuốn sách hay và lò sưởi kêu tí tách."
"Thế còn anh người yêu bốc lửa kêu tí tách thì sao?"
"Có phải cậu ám chỉ cậu chàng Harry không?"
"Tớ biết đâu được," Alice cười khì. "Không phải anh ấy là người yêu bốc lửa kêu tí tách à?"
"Tớ không biết là anh ấy có bốc lửa lắm không, và anh ấy cũng không hay kêu tí tách, nhưng anh ấy đúng là một anh người yêu, và là anh người yêu rất dễ thương."
"Cậu muốn nói đay là tình yêu đích thực à?"
Giọng nói của Emily trở nên nghiêm túc. "Chắc là tớ yêu anh ấy, nhưng liệu anh ấy có phải là người dành cho tớ không? Cái này thì tớ cũng không biết."
Alice ngỡ ngàng. "Nghe có vẻ như thay đổi thái độ ấy.Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì. Anh ấy đáng yêu, và chúng tớ ổn, chỉ có điều tớ không biết đó có phải là tình yêu đích thực không. Thực ra là tớ không biết chắc chắn liệu điều đó có quan trọng không. Tớ có cảm giác hôm nay tớ đang vui, tớ tin là ai bước vào cuộc đời chúng ta đều có lý do, và tớ phải học hỏi nhiều điều từ anh ấy, và việc đó có thể hiệu quả hoặc không, nhưng dù sao thì mọi việc vẫn ổn."
"Em à, nghe không giống cậu mọi khi chút nào."
"Có thể chỉ là tớ trưởng thành khi đụng đến các mối quan hệ. Tớ luôn là người nhào đến trước, và tớ đang học cách sống hết mình với mỗi ngày đang đến. Dù sao thì, vấn đề là ở chỗ, tối qua bọn tớ đã nói chuyện và hai bọn tớ có thể đi nghỉ, và chúng tớ nghĩ là..."
"Cậu đến đây ở đi! Cậu phải đến đây ở đi!" Alice hét lên trong ống nghe trong khi Emily cười giòn tan.
"Chúng tớ chỉ mong cậu sẽ nói vậy. Tớ nhớ cậu phát điên lên, hơn nữa tớ và Harry đều không có tiền, vì vậy hoặc là sẽ có một chuyến bay đến New York và được ăn ở miễn phí với cậu, hoặc là chúng tớ phải khăn gói đến Birmingham."
"Ôi, thật ra là nếu phải lựa chọn thì có lẽ Birmingham hợp với hai người hơn."
"Và có thể Harry sẽ không thể hiện khả năng làm mộc ngoạn mục tại ngôi nhà thôn quê của cậu đâu."
"Khả năng làm mộc ngoạn mục của anh ấy ngoạn mục lắm à?"
"À, tớ đang ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ do anh ấy làm, ngắm nhìn giá sách mới của tớ, anh ấy làm cả hai món đồ này chỉ tỏng một buổi chiều."
"Vậy mà cậu vẫn không biết liệu anh ấy có phải là người đàn ông của cuộc đời cậu không à? Cậu điên sao?"
"Hôn nhân càn nhiều thứ hơn là ghế ngồi gần cửa sổ và giá sách."
"Và yêu động vật nữa."
"Đúng vậy, thậm chí là yêu động vật."
"Không còn gì nữa đâu."
"Mình đừng thảo luận về việc này nữa được không?"
"Được rồi, tớ xin lỗi, xin lỗi. Nhưng cậu có thấy là tớ sẽ phải bắt cóc cậu đến một nơi nào đó và vặn vẹo cậu không thương tiếc khi cậu ở đây không?"
"Ừ ừ, tớ biết, đấy là cái giá tớ phải trả mà."
"Ôi, Em à! Tớ vui quá đi mất. Khi nào cậu sẽ đến?"
"Giáng sinh này cậu có kế hoạch gì chưa?"
"Giáng sinh à? Nhưng còn lâu mới đến Giáng sinh! Tớ cứ tưởng tuần sau là cậu đến rồi."
"Nhưng bây giờ tháng Mười một rồi còn gì, chỉ còn chút tuần nữa là đến Giáng sinh. Nhanh lắm, vút cái là đến, như tuần sau thôi."
"Cậu nói đúng, chỉ là tớ phấn khích quá thôi. Tụi mình có thể đến vườn thông và cùng nhau chọn cây, rồi chúng mình có thể trang trí, và chúng mình sẽ rất rất vui."
Emily lắc đầu không tin. "Ali à, tớ biết là cậu biết rõ điều này, tớ không còn là con bé mười hai tuổi nữa."
"Thì sao nào? Giáng sinh này sẽ tuyệt lắm đây! Ôi, tớ vui quá đi thôi."
"Cậu có phải bàn bạc thêm với Joe không?"
"Đừng ngớ ngẩn thế chứ, anh ấy sẽ bất ngờ lắm."
"Chắc là chúng tớ sẽ đến trước đêm Giáng sinh và ở đến Năm mới, nhưng bọn tớ cũng muốn dành hai ngày chơi trong thành phố, tham dự một cuộc triển lãm và mua sắm hàng khuyến mãi..."
"Sao tưởng cậu bảo là cậu không có tiền?"
"Tớ không có, nhưng này, tiền thì ít, nhưng cần là vẫn phải có thôi. Nào, cậu nghĩ sao nào?"
"Tớ nghĩ là cậu vừa tặng tớ món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất từ trước đến nay."
"Đừng có quá khích như thế chứ, bọn tớ vẫn chưa đến cơ mà. Biết đâu tụi mình sẽ có khoảng thời gian tệ khủng khiếp bên nhau thì sao."
"Chắc chắn là không rồi. Nói với anh Harry là tớ không thể đợi thêm được đâu nhé. Xe hiệu Bugger, ai vậy nhỉ?"
"Ai vậy?"
Alice khoanh hai tay khi chiếc xe Suburban màu đen lăn bánh trên lối vào ga ra. "Tớ đang mặc bộ đồ ngủ," cô thì thầm với Emily, "và ở đây thì có người ngồi trong chiếc ô tô đen sì và to như con quỷ, còn tớ thì không biết đó là ai và tớ cũng không thể chạy tọt vào trong nhà trông không giống một kẻ ngu đần."
"Cậu đang mặc bộ đồ ngủ như thế nào? Bộ đồ vài mềm dày cộp hay bộ đồ nhẹ khêu gợi mỏng tang?"
"Bộ đồ nhẹ khêu gợi mỏng tang à? Cậu nghĩ tớ là ai, là Barbara Windsor chắc? Tớ chỉ mong là bộ đồ này không thể nhìn xuyên thấu, dù may bằng chất liệu cotton mỏng."Alice khoanh hai tay phòng thủ trước ngực và cố gắng nhìn qua cửa ô tô khi chiếc xe dừng lại.
"Tốt hơn là tớ nên vào nhà," cô nói với Emily khi James trèo ra khỏi xe với cuốn sách trên tay và nở nụ cười rạng rỡ, anh ta không tin mình lai may mắn được nhìn thấy Alice trong bộ đồ ngủ mỏng tang như thế kia. Anh ta biết cô có thân hình tuyệt mỹ, nhưng anh ta không nghĩ là tuyệt đến thế này.
"Nói chuyện với cậu sau nhé," Alice thì thầm và nở nụ cười giả tạo khi vẫy tay với James. "Yêu cậu nhiều."
Năm phút sau, Alice chạy lên lầu mặc áo khoác ngoài và quay trở xuống dưới nhà với cảm giác bớt ngại ngùng hơn khi đặt ấm nước nóng để pha cà phê mời James.
"Tôi hy vọng là mình không xuất hiện không đúng lúc," James dựa người vào ghế đẩu và tì khuỷu tay lên quầy bếp, "Tôi sợ mình sẽ quên nên sáng nay tôi đặt luôn sách vào ô tô và nghĩ có thể mang sách cho chị sớm trên đường đi làm. Joe đâu rồi?"
"Chồng tôi bắt đầu chuyến tàu sớm lúc 5:30 sáng nay rồi."
"Đi sớm thế thì khác gì giết người. Tôi không sao hiểu nổi những người đàn ông phải đi đi lại lại như vậy suốt. Nhất là khi họ để người vợ xinh đẹp như thế này ở nhà."
Alice quyết định phớt lờ câu nói cuối cùng. "Anh làm việc ở đâu vậy?" cô hỏi rất lịch thiệp.
"Chị có biết Sunup không?"
"Trung tâm cây kiểng sao?"
"Đúng thế. Vườn ươm. Nơi làm việc của tôi đấy."
"Thật sao? Tôi lại không biết. Tôi vẫn thường xuyên đến đó. Nhưng chưa lần nào tôi gặp anh."
"Thật không may là vào thời điểm này trong năm, tôi chỉ làm công việc quản lý thôi, ru rú trong văn phòng suốt, nhưng lần tới, khi chị đến trung tâm, chị phải gõ cửa phòng chào tôi đấy."
Alice nghĩ lại những điều Gina nói và cười thầm.
"Trông anh không giống nghệ nhân làm vườn chút nào," cô nói.
"Ồ, thật vậy sao? Vậy thì nghệ nhân làm vườn phải trông như thế nào nhỉ?"
"Chẳng phải là họ luôn đi ủng dính bùn đất và bụi bẩn bám đầy kẽ móng tay sao?"
"Thế thì chị nên nhìn tôi vào mùa hè. Trông tôi sẽ y như vậy trong khoảng bảy mươi phần trăm thời gian trong năm. Kay ghét như vậy lắm."
Alice quyết định thay đổi chủ đề. Cô cầm cuốn sách và ngắm nghía trang bìa, sau đó giở ra và liếc nhanh qua vài trang đầu. Câu đề tặng viết: "Tặng Jackson, vì anh luôn nắm chặt tay tôi trên suốt chặng đường."
"Như vậy là sao?" Alice ngẩng mặt nhìn James, người đang chăm chú nhìn cô khi cô đọc sách. "Jackson là chồng bà ấy?"
"Chị nên đọc cuốn sách, nó sẽ cho chị biết tất cả. Về cơ bản thì đây là cuốn tự truyện được ngụỵ trang chiếu lệ dưới dạng tiểu thuyết. Người chồng trong câu chuyện được xây dựng hoàn toàn dựa trên hình ảnh người chồng ngoài đời của tác giả, và nếu chị quan tâm thì tôi cũng nói luôn là trong cuốn sách này, ông bà tôi là hai nhân vật Jeans và Eddie."
"Ông của anh tên là Eddie à?"
"Không phải vậy. Tên thật của ông là Andrew Rolling Ford đệ Tam, nhưng trong The Winding Road, ông xuất hiện dưới tên Edward Rucherford đệ Tam."
Alice bật cười. "Ồ. Tôi thấy không thoải mái cho lắm khi hai cái tên lại giống nhau thế."
"Vấn đề ở chỗ ấy. Rõ đến mức ai là ai luôn."
"Có ai kiện cáo gì không?"
"Tin hay không tùy chị, nhưng ngày xửa ngày xưa, nước Mỹ không phải là một xã hội thích kiện tụng như bây giờ."
"Nói một cách khác là mọi người không lái xe đâm vào cây và kiện cái cây vì nó được trồng ở vị trí nguy hiểm sao?"
James cười lớn, "Chính xác đấy. Vì thế nên không một ai kiện tụng gì, nhưng cũng không ai nói chuyện với bà ấy suốt nhiều năm, và trong cộng đồng bé tẹo như thế này thì việc đó thật không hay, nếu không muốn nói là quá tồi tệ."
"Vậy bà ấy đã làm thế nào?"
"Cuối cùng bà ấy chuyển đến ngôi nhà ở mãi tận phía Bắc, đến Old Saybrook."
"Bà ấy chạy trốn à? Tôi bất ngờ đấy."
"Chị bất ngờ? Tại sao?"
"Tôi biết là hơi kỳ quái, nhưng khi sống trong ngôi nhà này, biết rằng bà ấy từng sống ở đây, có lúc tôi có cảm giác là tôi biết bà ấy, và biết suy nghĩ của bà ấy."
James nhướng mày.
"Ôi Chúa ơi. Tôi đã nói là kỳ quái rồi mà. Chắc là do tôi khôi phục lại ngôi nhà, và mỗi lần khám phá ra cái gì đó, ví dụ như đằng sau bức tường là những tấm ván ốp chân tường có từ những năm sáu mươi, tôi lại có suy nghĩ như vậy. Chắc chắn Rachel Danbury rất thích kiểu ốp đó."
"Không. Nghe có vẻ hợp lý đấy chứ. Nhưng vậy là đủ về Rachel Danbury rồi. Tôi muốn biết thêm đôi điều về chị. Chúng tôi không thường xuyên được chào đón người hàng xóm duyên dáng và xinh đẹp như chị, chưa kể đến là chị có giọng nói rất cuốn hút. Tại sao chị lại đến sống ở đây vậy?"
Duyên dáng và xinh đẹp. Alice không thể không mỉm cười. Tán tỉnh ư? Không, vẫn chưa đâu, nhưng nhìn vào cách anh ta nhìn mình, cô biết chắc chắn là anh ta thấy cô rất hấp dẫn, và mặc dù Alice không bao giờ tán tỉnh người khác, cũng không khuyến khích người khác nghĩ rằng cô hứng thú với mấy trò chim chuột, nhưng chẳng hại gì khi cô nhâm nhi cà phê với một người đàn ông vừa có duyên vừa khen cô duyên dáng và xinh đẹp. Nói cho cùng, nếu Kay bước vào đây và thấy Joe đang ngồi đây, Alice chắc chắn là hai người bọn họ cũng uống cà phê với nhau thôi.
Mà đó là cô mới nghĩ đơn giản nhất thôi đấy.
"Đó là một câu chuyện dài," cô mỉm cười. "Anh có muốn dùng thêm vài miếng bánh chung với cà phê không? Tôi tự làm thôi."
James trố mắt nhìn. "Bánh chị tự làm à? Chúa ơi, chị còn biết nấu nướng nữa. Có việc gì khác mà chị không làm được không?"
"Anh đừng nói với ai nhé". Alice toét miệng cười và hạ thấp giọng, "tôi là quần áo tệ lắm."
"Tôi nghĩ là việc đó chấp nhận được," James nháy mắt. Còn Alice ngạc nhiên hết sức khi cảm thấy hai má nóng râm ran bởi cơn thẹn thùng vụt xuất hiện trên nét mặt cô.
"Hôm nay thế nào anh?" Alice khoanh hai chân lại và dựa lưng vào gối, đặt sách xuống.
"Mệt lả." Joe dựa lưng vào ghế và tắt màn hình máy tính. "Thề có Chúa là đi tàu lúc 5:30 sáng đúng là giết người không dao. Ơn Chúa là tối nay anh vẫn ở trong thành phố. Anh sẽ đi ngủ sớm."
"Tối nào anh cũng nói thế, và rồi anh lại cố thức xem Seinfield."
"Tối nay thì không đâu. Tối nay anh định đi ngủ lúc 10h. Hôm nay em làm những gì?"
"Không có gì nhiều. Sáng nay em và Snoop đi dạo trên bãi biển, em có gửi thư vào hòm thư của Sally và Chris để cảm ơn họ về bữa tiệc tối qua, rồi em mua được bộ đồ gỗ cũ rất đẹp tại cửa hàng ký gửi..."
"Bộ đồ gỗ gì vậy em?"
"Chạn bát anh ạ. Để trong phòng bếp ấy mà. Để cất bát đĩa vào đó. Ở đây người ta gọi là bộ đồ gỗ, mặc dù ban đầu, khi nghe người bán hàng nói đến, em không biết bộ đồ gỗ là gì. Dù sao thì em cũng sẽ sơn lại và tô vẽ vài bông hoa hồng lên đó."
"Có vẻ vui nhỉ." Joe không chú ý nữa.
"Sáng nay em cũng uống cà phê với James."
"James nào hả em?"
"James chồng của Kay ấy."
Điều này khiến anh quan tâm đây. "Sao? Vậy là sao?"
"Anh ấy mang cho em mượn cuốn sách của Rachel Danbury và ở lại uống cà phê, anh ấy cũng kể cho em nghe mấy chuyện phiếm về thị trấn nữa."
"Thật à? Có gì thú vị không em?" Joe chờ để nghe xem có ai nhắc gì đến Kay không, nhưng Alice chỉ nói về Rachel Danbury suốt một lúc lâu cho đến khi Joe phát ngán.
"Được rồi, em yêu, anh phải đi đây, anh bận lắm." Joe ra hiệu cho một số đồng nghiệp đang kiên nhẫn đợi anh thu dọn đồ và đi uống nước.
"Anh đi đâu vậy?"
"Anh đi gặp khách hàng. Anh sẽ về nhà lúc chín giờ. Mai em có vào thành phố không vậy?"
Alice thở dài. "Có chứ. Em sẽ tới thành phố vào khoảng giờ ăn trưa."
"Hay lắm. Đừng quên là mai vợ chồng mình sẽ tham gia hoạt động gây quỹ tại Met đấy. Em định mặc đồ gì đấy?"
Alice khịt mũi. Hồi còn ở Luân Đôn, Joe không quan tâm đến trang phục cô sẽ mặc, chỉ cần trông cô xinh đẹp là được. "Anh đừng lo," cô nói, biết anh rất khó chịu vì giờ đây cô toàn mặc quần jeans và đi bốt. "Em sẽ không diện quần jeans và áo cánh màu xám đâu, nếu anh đang lo thì em sẽ mặc thứ đó."
"Đừng có ngốc thế, anh biết là em không mặc như vậy mà, ý anh không phải vậy." Nhưng anh cũng thở dài nhẹ nhõm. "Màu đen hợp với em đấy," anh nói thêm, phòng khi cô định mặc đồ may từ vải bông chinos.
"Em biết rồi, biết rồi mà, ở New York ai chẳng mặc đồ đen. Em nghĩ chắc là một chiếc váy hiệu Ralph."
Joe không biết trông chiếc váy thế nào, nhưng anh thoải mái hẳn lên khi nghe đến Ralph Lauren. "Hoàn hảo," anh nói, "Em sẽ là nữ hoàng của đêm mai."