Đâu Chỉ Mình Anh

Chương 26: Chương 26




Chỉ đến khi cô nghe thấy giọng anh trên máy trả lời tự động, lòng cô mới thật sự tan vỡ, cuối cùng cô cũng bật khóc, bở vì cô biết sự việc hoàn toàn là thực. Cô biết cô và anh khác biệt như thế nào, xa cách ra sao, và giờ thì cô không thể giả vờ thêm được nữa.

Cô không còn hoài nghi nữa, cô biết đây là dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân của họ. Cô chưa bao giờ nghĩ đến cảnh phải ở một mình khi mới ba mươi sáu tuổi, cô cũng chưa bao giờ nghĩ cuộc hôn nhân của mình lại kết thúc đột ngột như thế này.

"Khốn nạn!" cô hét lên với giọng dịu dàng của Joe trong chiếc máy trả lời tự động rằng anh yêu cô và anh chuẩn bị đi ngủ.

Cô đợi điện thoại ngắt, rồi cô đi thẳng đến chỗ điện thoại, nhấc ống nghe lên, bấm số về ngôi nhà ở Manhattan. Cô hoàn toàn không ngạc nhiên khi điện thoại đổ chuông sáu lần trước khi máy trả lời tự động vang lên.

"Khốn nạn!" cô thì thầm khi buông điện thoại và sụp xuống sàn nhà mà khóc. Snoop chạy lại và đặt hai chân trước lên vai cô, cố gắng giúp cô thấy dễ chịu hơn. Alice vòng tay ôm lấy chú chó và thổn thức nhiều giờ liền.

Alice đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần khi Joe gọi cho cô vào sáng thứ bảy. Đêm qua cô đã khóc đến cạn nước mắt, rồi cô pha cho mình một tách trà, mặc áo khoác và ra ngoài hiên nằm trên ghế, nhìn chằm chằm lên các vì sao để nghĩ xem nên làm gì.

Alice rùng mình, mặc dù trời đêm ấm áp, nhưng chính sự bao la của bầu trời và ánh sáng lấp lánh của những ngôi sao đã xoa dịu lòng cô, khi cô nằm đó, tâm trí cô là một mớ hỗn độn những suy nghĩ, chính lúc đó, cô bắt đầu nhận ra rằng đáng lẽ cuộc hôn nhân của cô phải kết thúc từ rất lâu rồi.

Cô nghĩ lại cuộc sống của họ khi còn ở Luân Đôn, một cuộc sống như cách đây cả triệu năm, và cô nhớ mình đã không hạnh phúc đến nhường nào. Nhiệm vụ đời cô là khiến Joe vui, nhưng để làm được chuyện đó, cô phải kiềm chế khao khát của chính mình, đến mức cô quên cả mình là ai.

Cô nhớ lại cuộc sống chung của vợ chồng cô như thể đang xem một thước phim. Từ đám cưới mà cô mơ ước đến những bộ trang phục mà anh nhất quyết bắt cô phải mặc, đến cây thông Noel mà anh đối xử với kẻ cả và chế giễu.

Và cô biết rằng người phụ nữ đó, cái cô JosieJo đó, không phải là người tình đầu tiên của anh. Khi nằm lại đây để nhớ lại mọi chuyện, cô buộc phải thừa nhận rằng cô vẫn luôn phải nhắm mắt làm ngơ, cô không tin đó là sự thật chỉ bởi vì cô không muốn tin.

Nhưng tất nhiên là cô biết. Tất cả những buổi tối về muộn, những lần vắng mặt không lý do, những chuyến công tác khi anh ở khách sạn và không cho cô số điện thoại phòng. Đôi lần điện thoại nhà cô rung lên nhưng lại bị ngắt ngay lập tức. Dù Joe có nghĩ gì thì Alice cũng không ngốc nghếch, và chưa bao giờ cô ngốc nghếch.

Chỉ có điều cô không muốn biết.

5h sáng, cô gọi cho Emily. Lúc đó là mười giờ sáng ở Luân Đôn, và vào ngày thứ bảy như thế này, Alice biết Emily thường nằm trên giường ngủ nướng đến trưa. Đến giờ họ vẫn chưa có lần nào nói chuyện với nhau ra hồn, nhưng Alice vẫn viết thư cho bạn, và giờ thì Alice cần Emily, Alice biết Emily sẽ luôn ở bên cô, dù Emily tự cho là căm ghét cô đến mấy thì vấn đề này vẫn quá lớn để có thể lờ đi.

Máy trả lời tự động vang lên.

"Em à? Tớ đây, Alice đây. Tớ phải nói chuyện với cậu. Tớ ... Joe có nhân tình ..." Cô bật khóc, và khi cô nói, từng từ ngữ nghẹn lại với cơn thổn thức mỗi lúc một đau đớn hơn. "Ôi Chúa ơi," cô nấc lên trong máy trả lời tự động. "Tớ cứ tưởng rằng từ đã khóc hết nước mắt rồi. Tớ xin lỗi, tớ không định..."

"Alice à?" Emily sửng sốt nhấc máy lên. "Alice à? Có chuyện gì vậy? Tớ nghe thấy tiếng cậu trên máy tự động. Tớ đang nằm trên giường. Chuyện gì vậy cậu? Có chuyện gì vậy?"

"Anh ấy ngoại tình."

"Ôi Chúa ơi." Emily ngay lập tức thấy đồng cảm, ngay lập tức trở lại thành người bạn thân nhất của Alice, cô ở đó để ủng hộ và giúp bạn vượt qua nỗi đau. "Ôi, Ali à, tớ thật sự rất tiếc. Khi nào? Ý tớ là, như thế nào? Thế nào mà cậu biết được? Cậu có chắc không?"

"Tớ tìm thấy email. Ôi lạy Chúa. Em ơi. Tớ phát ốm."

"Kể từ đầu nào," Emily nói nhỏ. "Kể cho tớ nghe đã xảy ra chuyện gì nào."

Và thế là Alice kể cho bạn nghe về những cuộc điện thoại không được trả lời. Về sự xa cách mỗi ngày một rõ. Và cuối cùng là về những bức thư điện tử.

"Kết thúc rồi," cuối cùng Alice cũng nói. "Càng ngày bọn tớ càng xa cách. Thỉnh thoảng anh ấy nhìn tớ và tớ nghĩ anh ấy căm ghét tớ."

"Đừng có ngốc như vậy chứ, tất nhiên là anh ấy không ghét cậu rồi."

"Em à, tớ thề với cậu, tớ nghĩ anh ấy ghét tớ. Tớ biết anh ấy yêu tớ khi tớ là người phụ nữ anh ấy muốn tớ biến thành, khi tớ là Alice tóc vàng, hào nhoáng lộng lẫy, xinh đẹp bên cạnh anh ấy, nhưng tớ thề anh ấy ghét con người thật của tớ. Đôi lần tớ bắt gặp anh ấy nhìn tớ và trong mắt anh ấy hiện lên sự khinh bỉ."

"Ý cậu là cậu không còn tóc vàng và hào nhoáng nữa sao?" Emily tò mò hỏi.

"Tớ đang để tóc cũ màu lông chuột mọc thêm gần mười phân rồi, tớ cũng không muốn đến tiệm làm tóc thẳng, vì vậy tóc tớ lại xoăn rồi, và tớ dành trọn thời gian với vườn tược nên hầu như tớ chỉ mặc quần jeans cũ, lem luốc và đi ủng."

Emily không thể kiềm chế được, cô phá ra cười. "Alice à, tớ không muốn nói gì cả đâu, nhưng hình ảnh mà cậu vừa vẽ lên chính xác không phải là loại phụ nữ mà Joe thèm muốn rồi."

"Nhưng đó mới là vấn đề. Em à, tớ rất hạnh phúc với cuộc sống nơi đây. Tớ yêu cuộc sống này lắm, tớ rất thích khi không phải ăn mặt bóng bẩy và đóng vai người vợ trưng diện ngốc nghếch. Tớ yêu vườn tược và hạnh phúc khi không phải trang điểm, khi không phải quan tâm xem tớ trông như thế nào. Và đã rất nhiều đêm tớ nằm nghỉ về mọi chuyện, tớ không biết việc này rồi sẽ đi đến đâu. Ngay cả khi tớ có thể tha thứ cho anh ấy, ngay cả khi bọn tớ gạt bỏ mọi thứ lại sau lưng, thì tớ vẫn không nghĩ là cuộc hôn nhân của chúng tớ có thể tiếp tục trụ vững được."

Emily không nói gì. Cô đợi Alice nói tiếp.

Alice thở dài. "Em à, tớ không thể giả vờ được nữa. Tớ không thể tiếp tục giả vờ là người khác, và Joe không thể tiếp tục giả vờ yêu thương con người thật của tớ khi tớ không phải là người mà anh ấy mong muốn."

"Cậu nói chuyện với anh ấy chưa?"

"Chưa. Tối qua anh ấy gọi điện và để lại lời nhắn là anh ấy ở nhà, chuẩn bị đi ngủ, nhưng tớ gọi lại ngay sau đó, và tớ biết trước rằng anh ấy không ở nhà."

"Và anh ấy không có ở nhà thật à?"

"Tất nhiên là không."

"Giờ thì sao?"

"Sáng nay anh ấy gọi và giả vờ như thể có một đêm rất ngon giấc, và tớ sẽ nói anh ấy rằng tớ đã biết mọi chuyện."

"Qua điện thoại sao?"

"Ừ, và tớ sẽ đề nghị anh ấy về đây mang đồ đạc đi." Alice không định nói vậy, cô cũng chưa nghĩ về việc này nhưng từ ngữ cứ thế trào ra, và giờ thì cô biết đó sẽ là việc làm đúng đắn.

"Ali ơi, lạy Chúa. Cậu có chắc chắn không?"

"Có chứ," Alice chậm rãi nói. "Vậy đấy, anh ấy phải đi và tớ phải ở một mình."

Chuyển động lúc lắc của chuyến tàu dường như giúp tâm trí rối bời của Joe bình tĩnh hơn, giúp cơn hoảng loạn trong tim anh dịu lại.

Anh vẫn không tin anh lại ngốc nghếch tới mức lưu lại thư điện tử trên máy tính để rồi Alice tìm thấy, và quan trọng hơn là anh không tin Alice lại vào phòng anh rình mò lục lọi.

Sáng nay anh gọi cho cô khi anh đi từ cửa hàng mua đồ ăn sáng về nhà Josie, tay anh ôm bánh mì, thịt và cà phê tươi, điện thoại kẹp trên vai khi anh thực hiện cuộc gọi đều đặn vào mỗi thứ Bảy cho Alice.

"Chào em yêu," anh nói. " Tối qua anh gọi cho em nhưng em không nghe máy. Em đi ngủ sớm à?" Alice im lặng, và ngay lập tức anh biết có gì đó bất ổn đang diễn ra.

" Alice à? Vợ yêu à? Em có sao không? Em có ở đó không?"

Anh nghe thấy cô thở dài.

"Alice à, có chuyện gì vậy em?"

"Anh Joe, chúng ta cần nói chuyện."

Tim anh bắt đầu đập thình thịch. "Về chuyện gì?"

"Anh phải về đây ngay. Em sẽ không nói chuyện này qua điện thoại. Em muốn anh bắt tàu và trở về Highfield ngay sáng nay."

Joe dừng bước và đứng bất động. "Alice à, em đang nói gì vậy?"

"Anh có thể đi taxi từ ga về," Alice nói tiếp. "Em nghĩ là anh sẽ về đây vào giờ ăn trưa."

"Alice..."

"Không!" Alice hét lên cắt lời Joe. "Joe, em biết hết rồi. Được chưa? Em biết hết rồi. Em tìm thấy thư điện tử. Em biết chuyện về Josie. Em biết hết mọi chuyện. Em sẽ nói với anh khi anh về đây." Và cô cúp điện thoại mà không cho Joe lấy một cơ hội để thanh minh.

Joe đứng bất động, sắc mặt tái dần trong khi chân như bị chôn tại chỗ. "Khốn khiếp," anh thì thầm, "Ôi, khốn khiếp."

Anh không quay lại nhà Joise, anh không thể chịu đựng về việc này, khi phải giải thích, hay gặp cô. Anh biết mình cần quay lại Highfield, để an ủi Alice, để nghĩ ra lý do nào đó, lý do nào đó lọt tai, một điều gì đó có thể khiến cô tha thứ cho anh.

Vậy nên anh ngồi đây, trên tàu, cố gắng nghĩ ra một lời giải thích. Lý do hợp lý nhất anh có thể bịa ra là Josie chỉ là một cuộc tình yêu đương nhăng nhít, rằng không có gì xảy ra cả, đó chỉ đơn thuần là tình dục thôi và anh đến với cô ta chỉ Alice không ở bên anh, và anh cô đơn.

Có thể là như vậy. Nói cho cùng thì Alice có mấy khi ở bên anh đâu, và anh thì cũng chỉ là một thằng đàn ông bằng xương bằng thịt mà thôi. Lẽ đương nhiên là anh sẽ không giờ làm gì tổn thương đến Alice, và hành động của anh chỉ để thỏa mãn một ý muốn bỡn cợt có vẻ hơi quá đà. Tất nhiên là anh không ngoại tình, anh sẽ không bao giờ làm vậy với Alice, và dù mới chỉ nghĩ ra lý do này thôi thì nét mặt anh cũng chuyển sang ăn năn hơn, hối lỗi hơn, và anh biết anh sẽ lại thắng Alice như anh vẫn luôn như vậy.

Joe bước vào nhà và thấy Alice ngồi trên ghế sofa, Snoop ở bên cạnh, đầu nó đặt trên đùi cô, đôi mắt nó nhắm nghiền. Snoop ngỏng đầu dậy khi nghe thấy tiếng cửa trước mở, nó nhìn Joe với ánh mắt hiểm ác rồi lại nghiêng đầu lên đùi Alice trong khi cô tiếp tục vuốt ve tai nó.

Alice không nói gì. Cô chỉ nhìn Joe, và Joe thấy thật lạ khi Alice không làm gì cả - cô vốn luôn bận chân bận tay với việc này việc nọ. Có gì đó bất ổn, đến mức anh không biết phải nói sao, và rồi anh tự hỏi liệu có phải mình đã đánh giá nhầm toàn bộ sự việc hay không. Anh điếng người nhận thấy mình không còn hiểu Alice nữa, anh không biết cô là ai, hay cô đang nghĩ gì.

Joe vẫn thường là người nắm quyền kiểm soát, nhưng anh không thể kiểm soát Alice nữa, và cùng với một cơn choáng váng, sự tự tin của anh biến mất và anh thấy nao núng ngay khi bước qua ngưỡng cửa, không biết phải nói gì.

Và rồi anh nhìn thấy túi đựng đồ đạc. Phía bên kia cửa trước là hai va li đồ đạc vẫn chưa được kéo khóa, bên trong đó, anh thấy một vài bộ quần áo anh vẫn để đây, tài liệu làm việc, vài cuốn sách và khăn tắm, dầu gội nước thơm các loại của anh.

Ôi, khốn khiếp.

Joe ngồi trên ghế đối diện Alice, và đột nhiên anh thấy mình như một đứa trẻ. Anh thấy có lỗi, sợ hãi, và anh không biết nói gì. Lần đầu tiên trong cuộc đời Joe Chambers, anh không thể thốt ra một lời nào.

Vậy là họ ngồi đó, hai con người ngồi tách biệt nhau, khoảng cách lớn hơn nhiều lần so với khoảng cách của chiếc bàn cà phê. Alice vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không, còn Joe nhìn chằm chằm xuống đất, sự im lặng chỉ bị ngắt quãng bởi tiếng thở dài của Joe hay tiếng ngáp của Snoop.

Alice là người lên tiếng trước. Cô đã nghĩ đi nghĩ lại về khoảnh khắc này, cô hình dung ra mình hét vào mặt anh, giận dữ, trút hết cơn thịnh nộ lên anh, nhưng lúc này, khi anh ở đây, cô cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm. trông anh thật thảm hại khi ngồi đối diện với cô, không dám nhìn vào mắt cô, cô gần như thấy hối tiếc cho anh, nhưng trên hết, cô thấy hối tiếc cho cuộc hôn nhân của chính mình.

Anh thuộc về một thế giới khác, cô thầm nghĩ khi nhìn quần áo, đồng hồ đeo tay và đôi giày của anh, cô biết tầm quan trọng của những vật đó đối với anh, sự cần thiết của việc khoe mẽ trong trang phục điển hình nhất, thời thượng nhất, bên cạnh là cô vợ hào nhoáng, hoặc cô nhân tình long lanh.

Và cô sắp phá vỡ thói quen cả đời. Ba mươi sáu tuổi, cuối cùng Alice cũng biết cô là ai, và cuối cùng Alice cũng biết yêu con người thật của mình. Cô dành mấy chục năm trời chỉ để làm người khác hài lòng, và giờ thì Alice biết rằng người duy nhất cô muốn mang đến hạnh phút là chính bản thân cô.

Cô những tưởng mình sẽ tức giận, nhưng đêm qua, cơn tức giận đã tan biến, đã tan biến cùng với những giọt nước mắt, và cô quá mệt mỏi để la hét, hay tranh cãi với anh. Cô không muốn phải nghe thêm bất kỳ một lời giải thích hay một lời xin lỗi nào nữa. Quá muộn rồi. Có lẽ anh sẽ nói rằng sự việc không như cô nghĩ, rằng anh không làm gì sai quấy. Có lẽ anh sẽ đổ lỗi cho cô, nói rằng cô không chịu ở bên cạnh anh, lúc nào cô cũng trốn ở quê và ai có thể trách móc anh chỉ vì một sự bông đùa vô hại? Có lẽ anh sẽ thừa nhận rằng anh đã ngoại tình thật, rồi nước mắt ngắn nước mắt dài xin lỗi cô hoặc nói với cô rằng hôn nhân của họ đã kết thúc.

Cách đó là tốt nhất, Alice thầm nghĩ. Nếu anh định thừa nhận sự việc và nói rằng anh sẽ rời bỏ cô. Tất nhiên là cô sẽ tan nát cõi lòng, nhưng cô biết chắc, chắc chắn như bầu trời thì màu xanh, rằng cuộc hôn nhân của họ đã đến hồi kết, và giờ thì cô phải tìm cách nói ra điều đó.

"Không được nữa, Joe ạ." Alice là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói và ngôn từ của cô nghe không tự nhiên và lạ lẫm trong sự im lặng đến điếng người.

Joe ngẩng đầu lên. Anh chờ đợi rất nhiều, chủ yếu là mong có thể làm cô bình tĩnh, an ủi cô, thanh minh đôi điều nhưng anh không chờ đợi điều này, và đây là viễn cảnh mà anh hoàn toàn không tính đến cách đối phó, không có lời biện minh, bào chữa.

"Ý em là sao?"

"Là như vậy. Là chúng ra." Alice nhắm mắt lại. " Chúa ơi, em nói y như phim, nhưng cuộc hôn nhân của chúng ta. Không được nữa rồi."

"Alice à, anh biết em đang nghĩ gì, anh biết chắc chắn em sẽ nghĩ như vậy khi em đọc những bức thư điện tử đó..."

Alice ngắt lời anh. "Không, Joe ạ. Em nghĩ gì không còn quan trọng nữa."

"Nhưng điều đó rất quan trọng, Alice ạ. Anh cần phải giải thích. Josie chỉ là..."

"Không! Joe, anh không hiểu gì hết. Em đâu có quan tâm đến chuyện đó." Và Alice cũng sửng sốt như Joe khi những từ ngữ đó được nói ra. Joe sửng sốt, vì anh vẫn luôn nghĩ Alice yêu anh nhiều hơn anh yêu cô, Alice sửng sốt vì cô nhận thấy sự thành thật trong giọng nói của mình. Cô thực sự không còn quan tâm đến chuyện đó.

"Nhưng..."

Alice lắc đầu. "Không, Joe," cô buồn bã nói. "Em không cần một lời giải thích. Em không có đủ sự quan tâm để nghe những gì anh sẽ nói. Chấp nhận đi. Rằng cả hai chúng ra đều không hạnh phúc gì suốt một thời gian dài. Có lẽ việc này được định trước là sẽ xảy đến, để chúng ta nhận thấy chúng ta đã xa cách nhau như thế nào."

Joe im lặng. Anh có thể đối phó dễ dàng hơn nhiều nếu cô khóc lóc, và giận dữ, và buộc tội anh. Anh có thể nhanh chóng xoa dịu nỗi đau của cô và tiếp tục như trước nay vẫn vậy, bằng những chiêu bài quá quen thuộc với anh, và anh cũng chỉ có biết đến vậy thôi.

Điều mà anh không thể đối phó, điều mà anh không chuẩn bị tinh thần để đối mặt, là sự thật.

"Joe này. Em thấy không có lý do gì để giả vờ nữa. Rất nhiều đêm em nằm nghĩ về mọi chuyện, em yêu anh, nhưng em không phải người phụ nữ mà anh muốn. Không còn là thế nữa. Và anh cũng không còn là người đàn ông em muốn nữa. Em không thể chịu đựng được cách chúng ra nhìn nhau, khi ta phải chật vật tìm ra chuyện mà nói với nhau, em không muốn chúng ra vẫn ở bên nhau chỉ vì chúng ta đã kết hôn và đó trở thành thói quen, và chúng ta cũng không muốn đảo lộn mọi việc."

"Ở đây em rất hạnh phúc." Alice khoát tay một vòng. "Em yêu ngôi nhà này, em hạnh phúc khi được ở quê, em thích thú khi được sống trong một thị trấn nho nhỏ và quen thân với hàng xóm láng giềng. Và em biết anh ghét những thứ đó đến mức nào. Anh ghét nơi này y như em ghét thành thị, và không ai trong chúng ta có thể tiếp tục giả vờ được nữa."

Một khoảng lặng khi Joe suy nghĩ những lời cô nói. Không có gì để nói cả. Cô hoàn toàn đúng.

"Vậy là như thế? Kết thúc?" Một hồi sau Joe chỉ vào các túi đồ. "Em gói ghém hết đồ đạc của anh rồi."

Alice chậm rãi gật đầu. "Em ước mình có thể nói rằng chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa, rằng chúng ta cần thêm thời gian, nhưng điều đó không hiệu quả, và em không thấy lý do nào để trì hoãn một việc rất cần thiết."

Joe nhìn Alice lần đầu tiên kể từ lúc anh ngồi xuống ghế. Anh muốn nói rằng cuộc hôn nhân của họ có thể tiếp tục tốt đẹp, chỉ cần cô trở lại là Alice như anh mong đợi thì cuộc hôn nhân của họ sẽ vui vẻ trở lại. Cứ nhìn cách cô hầu như không đề cập gì đến Josie thì biết, như vậy là cô đã tha thứ cho sự dan díu của anh rồi. Hôn nhân vẫn có thể tốt đẹp như xưa. Anh mở miệng định nói như vậy, nhưng rồi anh dừng lại.

Cô nói đúng. Anh biết cô nói rất đúng . Anh đã từng thay đổi cô một lần, khi cô trẻ hơn thế này, tha thiết hơn thế này, khi cô sẵn sàng làm mọi việc để anh vui. Nhưng cô sẽ không làm như vậy nữa. Họ đã đi quá xa để có thể quay ngược lại thời gian, để có thể đưa mọi thứ trở về trạng thái ban đầu.

"Anh không tin là hôn nhân của chúng ta lại kết thúc," Joe thấy mình khẽ nói khi nước mắt anh ứa ra.

"Làm ơn đừng khóc," Alice nhẹ nhàng nói. "Em sẽ không thể chịu đựng được nếu anh cũng khóc."

"Liệu chúng ta có thể nói thêm về việc này không em? Sau khi cả hai đã có thêm thời gian suy nghĩ? Anh gọi cho em có được không?"

"Chúng ta sẽ nói lại chuyện này sau hai tuần, hãy cố mà quen với việc đó." Alice bất ngờ trước sự bình tĩnh của cô, trước sự thản nhiên trong giọng nói của cô, nhưng cô duy trì sự điềm tĩnh đó chỉ bởi cô không tin rằng chuyện thực sự nên xảy ra như vậy.

Suốt bốn ngày liền Joe không nói chuyện với bất kỳ ai. Josie gọi cho anh, nhưng anh tắt máy di động, anh không chịu được với việc phải nói chuyện với cô. Anh gọi điện đến văn phòng báo ốm và lao vào uống rượu để tìm quên.

Một chai Latour '90, Một chai Haut-Brion '86 và một chai Petrus '63. Nhấn chìm nỗi đau trong rượu, anh chỉ ngường uống để ngủ hoặc gọi pizza.

Anh cũng nhấc điện thoại gọi cho Alice vài lần. Sàn nhà đầy ắp những bức hình cũ. Joe và Alice với nước da rám nắng, trông họ hạnh phúc biết bao, tay người này vòng qua cổ người kia khi họ ngồi trên ghế phơi nắng tại Cap Juluca, cùng nhoẻn miệng cười khi một nhân viên phục vụ đi ngang qua chụp hình giúp họ.

Trông Alice rất thanh lịch và xinh đẹp, bức ảnh được chụp tại buổi khai trương nhà hàng để cô xuất hiện trên tạp chí Hello !, mái tóc vàng được búi gọn, và chiếc áo lụa trắng sâu cổ khoa làn da rám nắng khỏe khoắn.

Joe và Alice ngồi bên nhau trên bộ ghế sofa mềm mại tại nhà của một người bạn ở nông thôn, cùng nhấm nháp rượu Pimm's, Joe quàng tay quanh đôi vai trần của Alice, và Alice ngồi thật duyên dáng trong chiếc áo đen để lộ vai, lưng và và đeo đôi bông tai kim cương.

Joe xem lại các tấm ảnh trong trạng thái mơ hồ say xỉn và anh nhấc điện thoại lên, anh hình dung Alice xinh đẹp của anh sẽ nghe điện, hình dung anh có thể gọi điện cho Alice trong ảnh, hình dung anh có thể đưa cô trở lại hiện tại.

Nhưng khi mỗi ngày qua đi và khi anh tỉnh rượu, anh lại ngắm nhìn những bức ảnh đó để nhận thấy Alice đã thay đổi đến nhường nào.

Lần cuối cùng anh nhìn thấy Alice trông giống như trong những bức ảnh này là khi nào? Lần cuối cùng anh thấy mái tóc cô vàng óng và mềm mượt như lụa, quần áo cô là sự kết hợp của sự giản dị và sành điệu thời trang đến mức một số tờ báo tiếng Anh phải viết về cô là khi nào?

Những tờ báo đó sẽ nói gì nếu lúc này họ nhìn thấy Alice ?

Joe khịt mũi tức cười khi anh nghĩ đến việc họ bí mật chộp được hình ảnh Alice đang làm vườn. "Từ Lộng lẫy đến Dơ dáy" là tiêu đề anh mường tượng ra cho bài báo. Chiếc quần dính bùn bẩn thỉu, chiếc áo thể thao xấu xí và đôi ủng Timberland quê một cục không thể là hình ảnh mẫu mực khơi gợi cảm hứng cho độc giả của tờ Daily Mail được.

Mày chỉ có thể đưa cô gái đó ra khỏi khu vườn chứ không thể đưa người làm vườn ra khỏi linh hồn cô gái đó, Joe thầm nghĩ một cách giễu cợt và quăng vỏ chai rượu cuối cùng vào thùng rác, và lúc đó chuông cửa réo vang.

"Thưa ông Chambers?" người gác cổng nói.

"Vâng, anh Brandon?"

"Có cô Josie Mitchell đến gặp ông."

Joe chỉ nhìn vào cái máy. Anh đã sẵn sàng cho việc này chưa? Liệu anh có thể đối mặt không?

"Thưa ông Chambers? Ông có đó không vậy?"

"Có, Brandon. Anh đưa cô ra lên đây giúp tôi nhé."

"Chúa ơi. Trông anh kinh khủng quá."

"Cám ơn, Josie. Trông em tuyệt vời lắm, nhưng có gì khác nữa không?" Joe quay người bước trở lại phòng khách, Josie đi theo anh, khi cơn giận trong người cô có nguy cơ trào qua giọng nói.

"Joe, có chuyện quái quỷ gì vậy? Anh rời nhà em đi để mua đồ ăn sáng và không quay lại. Điện thoại di động thì tắt máy suốt bốn ngày trời, anh cũng không đi làm, và anh cũng không trả lời điện thoại của em. Trông anh thật thảm hại. Có chuyện gì vậy?"

Joe nhún vai mỉm cười. "Nếu em cần phải biết thì cuộc hôn nhân của anh chấm dứt rồi."

Đôi mắt Josie mở to, nhưng cô không nói gì. Nói cho cùng, cô có thể nói gì đây chứ? Thật tệ hại cho anh sao? Hay em rất lấy làm tiếc? Hay là hoan hô hoan hô?

"Đó là lý do khiến anh ở lì trong nhà," Joe nói tiếp, "Josie, anh xin lỗi, lẽ ra anh nên gọi cho em, nhưng anh cần thêm thời gian để điều chỉnh mọi việc, và nếu em thực sự cần phải biết thì mấy ngày hôm nay anh thấy cuộc đời khốn nạn quá. Ý anh là không phải ngày nào cô vợ của anh cũng phát hiện ra chuyện anh ngoại tình và đuổi anh ra khỏi nhà."

"Ồ." Josie ngồi phịch xuống ghế sofa. "Cô ấy phát hiện ra chuyện của chúng mình à?"

"Ừ. Cô ấy tìm thấy thư điện tử. Nhưng có vẻ như cô ấy không quan tâm đến chuyện này. Cô ấy nói cuộc hôn nhân của bọn anh không tốt đẹp từ lâu rồi, rằng không ai trong bọn anh hạnh phúc, và không có lý di gì để tiếp tục nữa"

"Và đúng là thế?" Josie nhẹ nhàng nói, mặc dù cô nhận thức rõ ràng cô đang bước vào một lãnh địa hiểm nguy, và cô không chắc mình nên làm thế nào, bởi tình huống này hoàn toàn mới với cô. Đóng vai nhân tình là một vấn đề, nhưng là một nhân tình phá vỡ một hôn nhân lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Josie không thể nào không hồi hộp khi cuối cùng Joe cũng được độc thân và luôn sẵn sàng ở bên cô, nhưng cô nhận thấy sự việc sẽ không dễ dàng như vậy. Cô thấy Joe đau khổ hơn nhiều so với vẻ mặt mà anh đang làm bộ làm tịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.