Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 196: Chương 196: Đánh chết đội trưởng




Loại cảm giác đó giống như ngươi đánh qua một quyền, người khác lại sớm lắc mình tránh rồi, sau đó lại thuận tay một chưởng đem nắm tay của ngươi gạt bay, khiến ngươi chẳng những một quyền đánh hụt, nghẹn đến mức như hộc máu, lại đang từng lần một ảnh hưởng ngươi, chủ động dẫn tiết tấu công kích của ngươi, người khác muốn ngươi đánh ngươi mới có thể đánh, người khác muốn ngươi dừng ngươi phải dừng!

Chỉ là một cái đối mặt, Colby đã biết mình thua chắc rồi, chênh lệch có chút lớn, có lẽ chỉ vì đối phương so với mình tốc độ nhanh hơn một phần năm như vậy, nhưng đối với thích khách mà nói, một phần năm tốc độ này đã đủ khiến đối phương đem ngươi đùa bỡn tới chết.

Mình và Reilly vẫn luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này đề cao rất lớn, đã đủ để chân chính so chiêu với đám tinh anh đội mạnh rồi, nhưng hiện tại...

Colby thở sâu, dao găm đột nhiên kéo về, theo sát sau bóng người nhoáng lên một cái, ở quanh thân hắn nháy mắt dập dờn ra bốn tàn ảnh! Như bốn cái phân thân, chỉ trong nháy mắt đã giãy thoát Elena khống chế, đánh ngược về hướng đối phương!

“Tứ Ngục Ảnh Sát Trận!”

“Kháo, rốt cuộc ra tuyệt chiêu rồi!”

Trên khán đài tựa như rốt cuộc lại tìm được chút cảm giác, từ trong loại mỹ cảm gần như vũ đạo kia đối với Elena phục hồi tinh thần lại, bắt đầu cuồng nhiệt!

Nhưng chưa đợi cảm giác cuồng nhiệt này ấp ủ xong, năm cái tàn ảnh đã nháy mắt đồng thời biến mất.

Bóng người màu tím đã dựa vào ở phía sau Colby, một con dao găm từ phía sau hắn cắt tới, đè trên cổ Colby không nhúc nhích. Khóe miệng Elena lộ ra một tia cười lạnh, “Quá chậm.”

Colby hít sâu một hơi, cúi đầu, trước khi lên, hắn quả thật có lòng tin, nhưng mà...

Tứ Ngục Ảnh Sát Trận quả thật rất khá, nhưng cũng chỉ là khá, nhưng chiêu chiến kỹ này đã hoàn toàn bị nhìn thấu, chiến kỹ bị nhìn thấu, một khi thi triển tương đương chịu chết, đối thủ có thể làm được dự đoán hoàn toàn, có thể nói Elena đã đang chờ một chiêu này của hắn.

Sự chênh lệch này hơi lớn.

Hai trận thua liên tục.

Tuy rất nhiều học sinh của học viện ở trước khi bắt đầu thi đấu cũng không coi trọng chiến đội của mình, nhưng khi thật sự gặp phải kết quả này, trong lòng cũng vẫn vô cùng nặng nề, có chút thê thảm.

Hiện trường hội quán một mảng yên tĩnh, thực lực chênh lệch chính là thực lực chênh lệch, lúc trước Reilly một trận đó, bởi vì nghề nghiệp khắc chế, chung quy còn có thể để người ta tìm được điểm có thể phỉ nhổ, nhưng trận đấu giữa thích khách vs thích khách này, lại khiến toàn bộ mọi người á khẩu không trả lời được.

Thực lực nghiền áp, vô luận tốc độ, lực lượng, chuẩn xác, đối phương đều ở trên Colby, cả trận đấu từ đầu đánh tới đuôi, không có bất cứ điểm nào có thể lật kèo.

Nhưng điều này có thể trách Colby sao?

Không thể.

Đây là quyết sách sai lầm của đội trường ở trên bài binh bố trận!

Ở dưới hoàn cảnh xấu bên ta ra sân trước, tận lực chọn lựa nghề nghiệp không dễ bị nhằm vào, tận lực chọn lựa đội viên khiến đối phương không đủ hiểu biết, đây là thường thức cơ bản nhất.

Vương Trọng bỏ qua nhiều người năm nhất năm hai bên ngoài không biết thực lực không dùng, cứ muốn dùng hai học trưởng đã bị người ta hiểu rõ, năm thứ ba, hơn nữa còn dùng nghề nghiệp thích khách dễ bị nhằm vào nhất, ngươi không quan tâm kẻ địch có nhằm vào ngươi hay không, ngươi lựa chọn như vậy vốn đã là sai! Vô luận Glory hoặc là Scarlett lên, thậm chí cho dù là Emily lên, ít nhất kẻ địch cũng không đủ hiểu biết về cô!

Vô số ánh mắt lúc này đều tụ tập ở trên mặt Vương Trọng, không khí hiện trường áp lực dọa người, có thể khắc chế không mắng chửi người, là điều duy nhất các học sinh còn có thể làm vì chiến đội, dù sao chiến đấu còn chưa chấm dứt, còn có vài trận nữa.

Reilly và Colby vẻ mặt ảm đạm,... Ngày hôm qua bọn họ thỉnh chiến, tuy không phi thường kiên quyết, nhưng vẫn biểu đạt ý tứ muốn ra tay trước, thật ra hai người cũng không ngờ Vương Trọng sẽ thật sự an bài bọn họ lên, dù sao đám người Scarlett, Glory mới là người một nhà của Vương Trọng, kết quả, lên là lên rồi, tình huống lại kém như vậy, thua 0-2, Thiên Kinh chiến đội đã phi thường nguy cấp.

Bradley thì cười tủm tỉm nhìn Green, khởi đầu 2-0 khiến hắn thần thanh khí sảng. Hôm qua Vương Trọng ‘lòng tin sung túc’ khiến hắn cảm giác ngoài ý muốn, đồng thời cũng ít nhiều dâng lên một chút cảnh giác, nhưng hiện tại xem ra, là mình nghĩ nhiều rồi: “Bạn học cũ, xem ra là ta sắp thắng rồi.”

“Còn có ba trận đơn đấu một trận đoàn chiến.” Green hiệu trưởng mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, nhưng trong lòng cũng đang bồn chồn, đây là cái quái gì vậy.

“Khởi đầu 2-0 không phải dễ lật kèo như vậy.” Bradley cười ha ha nói: “Bằng không, hai ta lại âm thầm đánh cuộc?”

Green khẽ cau mày: “Sao, ngươi còn muốn ngay cả danh ngạch bảo tống sang năm cũng cược?”

Thế này có chút khinh người quá đáng rồi đó.

Bradley cười ha ha, khoác bả vai Green: “Nói cái gì thế, cứ như ta thật sự là lão già cay nghiệt. Không cược cái khác, chỉ cược vò rượu lâu năm năm kia Grace bảo người ta tặng cho ngươi, nghe nói là phát hiện ở trong di tích, ngươi cũng đã ở trước mặt chúng ta đám lão huynh đệ này đắc ý không ít đâu.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, sớm đã uống rồi!” Green trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng quả thật buồn bực, nhưng dù sao một chiến khu, đầu đuôi nhìn nhau, cạnh tranh thì cạnh tranh, tư vị người thất bại thật sự không dễ chịu.

Mặc kệ là Simon hoặc là Elena vừa mới ra sân, quả thật rất ưu tú, ngay cả Green cũng nổi lên lòng ái tài, tố chất như vậy đi tham gia khảo hạch bộ đội cơ động vương bài ít nhất có bảy tám phần nắm chắc, lại bởi vì một tấm vé vào cửa bị kẹt ở ngoài cửa, nếu đám tiểu tử này là học sinh của mình, chỉ sợ mình cũng sẽ không từ thủ đoạn đi giúp bọn họ tranh thủ nhỉ.

Chỉ là... Vương Trọng tiểu gia hỏa kia đang làm cái gì?

Hiệu trưởng Green cũng có chút xem không hiểu, mỗi ngày nghe Scarlett con bé đó nhắc, đương nhiên trọng điểm là Grace tán thành đối với Vương Trọng, nếu không hắn không có khả năng đáp ứng, ngay cả hắn hôm nay cũng cho rằng Vương Trọng sẽ có bút tích như thần, trận đầu Reilly lên không có gì để nói, nhiều lắm nói là ổn trọng quá, thiếu biến hóa, nhưng trận thứ hai Colby lên, ngay cả hắn cũng không thể không nói đây tuyệt đối là một sai lầm.

Trận thứ ba, hắn sẽ để ai lên?

Nhưng, Vương Trọng lúc này chịu đủ dị nghị lại nở nụ cười, đây là thật sự tự tin quá hay là trời sinh lạc quan?

Vương Trọng đương nhiên là có quyết định của mình, chỉ là không thể nói cho người ngoài.

Mà đơn đấu, còn có ba trận nữa.

Ở trong ánh mắt nhìn chăm chú của cả sân, Vương Trọng chỉ định vị tuyển thủ ra sân tiếp theo, Scarlett ở ghế tuyển thủ vẻ mặt ngưng trọng đứng lên, cô phi thường rõ tầm quan trọng của một trận chiến này.

“Là Scarlett!”

“Mẹ kiếp, rốt cuộc đã dùng vũ khí hạt nhân!”

Scarlett ở trong học viện danh tiếng và thực lực không nói, quả thật mạnh, hơn nữa ai cũng biết, năm nhất ưu tú sau khi lên năm hai đều sẽ có lột xác, thực lực nhảy vọt, Scarlett không thể nghi ngờ là rất được chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.