Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 5: Chương 5: Hi Mệnh Luân Bàn




Từng người thức tỉnh đều có hồn hải, đây là nguồn suối hồn lực, lấy cơ thể con người làm trục tâm phóng vĩ độ thu hoạch lực lượng, đương nhiên hồn hải chỉ là cái xưng hô, người bình thường cảm giác chỉ là vũng nước nhỏ, nhưng hồn hải của Vương Trọng ở dưới Vận Mệnh Thạch tẩm bổ quả thật như đại dương mênh mông, chỉ là Vận Mệnh Thạch không phải tồn tại của thế giới này, bất cứ thế giới nào cũng có trật tự pháp tắc của mình, tồn tại trái với pháp tắc sẽ bị lực lượng trật tự mạnh mẽ hủy diệt, nhưng Vận Mệnh Thạch cường đại vượt quá tưởng tượng, lực lượng trật tự va chạm với Vận Mệnh Thạch dẫn phát ấn gia sóng thần, nhưng lại kỳ diệu hình thành hiện tại tình huống, hai luồng lực lượng này đạt thành một cái cân bằng ở trong cơ thể Vương Trọng, chỉ là thủy triều lực lượng dưới phong ấn đối kháng giống như khoa học viễn tưởng.

Sao sáu cánh hỗn độn ẩn chứa lực lượng pháp tắc bao phủ Vận Mệnh Thạch, nhân tiện hồn hải của Vương Trọng cũng bị hại tới, chỉ là Vương Tranh là sinh mệnh thể, ở dưới hai lực lượng giằng co, lực lượng bé nhỏ không đáng kể kia của hắn tựa như cỏ nhỏ trong khe đá tìm được một chút sinh cơ, cho nên phong ấn xuất hiện một khe hở, một tia khe hở này làm Vương Trọng có thể sống sót, chỉ là chút hồn lực ấy thật sự ít tới mức đáng thương.

Mấy năm nay, Vương Trọng và Simba đã thử các loại cố gắng, nếu không tìm thấy biện pháp, đừng nói con đường vương giả, Vương Trọng vĩnh viễn không có khả năng đúc thành anh hồn, mà Simba càng không thể thực hiện nguyện vọng thoát khỏi Vận Mệnh Thạch trói buộc buông xuống thế giới hiện thực.

“Ngươi đã nghĩ tới cái gì?” Vương Trọng một năm đều ngâm ở thư viện, ý đồ tìm được một số phương pháp khả thi, nhưng không thu hoạch được gì, tầng cấp loại này lực lượng, đừng nói Anh Hồn học viện, chỉ sợ không ai có thể giải quyết, hơn nữa vì an toàn, hắn cũng không dám ồn ào khắp nơi, nếu không tám chín phần mười là bị giải phẫu.

“Tình huống ngươi gần đây ở chiều thứ năm như thế nào?” Simba hỏi.

Vương Trọng cười khổ, “Ngươi còn nói không trào phúng, ta cũng liên tục thua chín mươi chín lần rồi, giá trị hồn lực đỉnh của ta chỉ có khoảng hai mươi, kỹ xảo tốt nữa cũng vô dụng, căn bản không phá được phòng ngự của đối thủ.”

Người bình thường chỉ cần điểm hỏa hồn hỏa, giá trị đỉnh hồn lực kém cỏi nhất cũng ở năm mươi trở lên, thiên phú tốt còn có thể tới một trăm trở lên.

“Hắc hắc, ngươi đã quên siêu cấp thần khí của ta sao, sử dụng Hi Mệnh Luân Bàn của ta, là có thể thay đổi vận mệnh!” Chú hề chơi đùa số mệnh chống hông, cái mũi run lên phi thường đắc ý.

“Ngươi là nói, Hi Mệnh Luân Bàn hấp thu bản chất linh hồn đã đủ rồi? !” Vương Trọng kinh hỉ nói.

Miệng Simba giật giật, quay sang lộ ra một nụ cười, “Đối thủ của ngươi càng ngày càng yếu, bản chất linh hồn bọn họ đã không có tác dụng gì nữa, nhưng không sao, chú hề chơi đùa số mệnh vĩ đại có biện pháp, đã tới lúc bày ra thực lực chân chính của Simba!”

“Ngươi phải trả giá thế nào?” Trầm mặc chốc lát, Vương Trọng đột nhiên hỏi.

Simba cười cười, “Ta là chú hề chơi đùa số mệnh vĩ đại, chút việc nhỏ đó đã tính là gì!” Chẳng qua ánh mắt chú hề rất lấp lánh.

“Ha ha, ta biết rồi, ngươi khẳng định là sợ bị véo mũi mới lừa dối ta, học ai không tốt, học Mã Đông. Thôi, không vội, ta vừa mới trưởng thành, là có thời gian...” Bỗng nhiên Vương Trọng phát hiện thân thể không thể nhúc nhích.

Simba từ trong túi lấy ra một cái bàn xoay kích thước không khác lắm với hắn, nháy mắt toàn bộ không gian đều biến thành hai loại màu sắc quang minh và hắc ám, “Ngươi sao có thể đem chú hề chơi đùa số mệnh vĩ đại so sánh với tên lưu manh đó chứ, ta chính là Simba vĩ đại!”

Một nửa bàn xoay chơi đùa số mệnh là cảm giác u ám như lỗ đen, một nửa là quang minh hỏa diễm, chỗ trục tâm có một cái kim đồng hồ chú hề khôi hài,... Bộ dạng thật đúng là rất giống Simba, chỉ là chú hề bổ sung năng lượng mới chỉ được một phần ba.

Lúc trước Simba từng nói, khi kim đồng hồ chú hề hấp thu đủ bản chất linh hồn là có thể khởi động một lần phán định vận mệnh, nhưng hiện tại rõ ràng còn thiếu rất nhiều.

“Simba, đừng làm bậy, chúng ta có thời gian mà!” Vương Trọng quát, nhưng thanh âm căn bản không truyền ra được.

“Ha ha, Vương Trọng, cho ngươi kiến thức một phen sự vĩ đại của lực lượng đùa giỡn số mệnh, lấy tên Simba, cho ra phán định, nếu kim đồng hồ chỉ hướng quang minh, giá trị đỉnh hồn lực của ngươi sẽ tăng gấp bội, nếu chỉ hướng hắc ám, giá trị đỉnh hồn lực giảm phân nửa!” Chú hề cười phi thường sáng lạn, cái mũi to đo đỏ kiêu ngạo run run, hai tay nắm chặt Hi Mệnh Luân Bàn.

Vương Trọng rất lo lắng nhưng toàn thân căn bản không nhúc nhích được, giá trị đỉnh giảm phân nửa với hắn mà nói căn bản không quan trọng, lợn chết không sợ nước sôi, mà một khi tăng gấp bội, ý nghĩa sức chiến đấu của hắn sẽ trở nên hoàn toàn khác, nhưng Vương Trọng phi thường rõ ràng phong ấn vận mệnh hải của mình là cái quỷ gì, lần này phải trả giá đắt bao nhiêu?

Một đạo lý đơn giản, muốn đạt được thì nhất định phải trả giá.

Nhìn Vương Trọng liều mạng giãy dụa, Simba ôm mặt của mình làm cái mặt quỷ thật to, “Simba rất vui vẻ, có thể tới thế giới này trở thành bằng hữu với ngươi, đây là quà sinh nhật Simba tặng cho ngươi, vận mệnh chính là cái chày gỗ, để cho chúng ta cùng nhau vui vẻ gõ đi!”

Kim đồng hồ chú hề của Hi Mệnh Luân Bàn giống như xù lông điên cuồng xoay tròn, toàn bộ thế giới đều biến thành hai màu hắc ám và quang minh không ngừng xoay tròn. Dần dần, kim đồng hồ chú hề càng lúc càng chậm, nhưng rõ ràng khu vực hắc ám lực hấp dẫn mạnh hơn, bởi vì năng lượng kim đồng hồ chưa tràn ngập, mồ hôi trên trán Simba cũng rơi xuống từng giọt một, thời điểm mắt thấy sắp dừng ở hắc ám, Simba đột nhiên đá một cước, kim đồng hồ ‘Ting’ một tiếng dừng ở khu vực quang minh, toàn bộ thế giới đều đột nhiên chấn động một lần.

Toàn thân Simba hưng phấn nhảy bật lên, giơ hai ngón chân lên trời, hét lớn một tiếng: “Lucky!”

Nhưng chú hề trên không, chú hề kích thước không sai biệt lắm với Vương Trọng không ngừng thu nhỏ lại, không ngừng thu nhỏ lại, chỉ còn lại bằng bàn tay, từ không trung rớt xuống. Hi Mệnh Luân Bàn biến mất, không gian biến thành hắc ám đơn thuần.

Vương Trọng khôi phục hành động, trực tiếp lao qua, nâng lên Simba hấp hối, nghiến chặt răng, “Ngươi tên khốn kiếp này, ta không cần món quà chết tiệt này, ngươi lập tức biến trở về cho ta!”

Simba nho nhỏ run lên cái mũi, “Bằng... hữu, đây là điều cuối cùng ta có thể giúp ngươi...”

Ý đồ đưa tay đi sờ Vương Trọng một cái, lại bất lực rơi xuống, “Ta mệt quá, rất khó chịu, bằng hữu, chúng ta phải vĩnh... biệt...” Simba chậm rãi nhắm mắt lại.

Vương Trọng rốt cuộc nhịn không được, nước mắt rơi xuống từng giọt, chỉ hai tuổi hắn nằm ở trên giường bệnh chịu được đau đớn như cạo xương, hắn không khóc, nhưng hiện tại người bạn bầu bạn hắn mười năm...

Vương Trọng nghiến chặt răng, lần đầu tiên cảm nhận được bất lực cùng phẫn nộ của nhỏ yếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.