Mã Đông cười khổ thở dài, “Tao đây không phải sẽ thêm phiền cho mày sao, chuyện này nói ra mày cũng không giúp được.”
“Tao không biết mày rốt cuộc đã gặp gỡ chuyện gì, cũng không biết tao có năng lực giúp đỡ mày hay không.” Vương Trọng nhìn hắn: “Nhưng ít ra tao biết, mày sau khi nói ra, ta có thể cùng nhau giúp mày nghĩ cách, tệ nữa, cũng có thể nghe mày càu nhàu, mắng đôi câu cùng mày.”
Mã Đông trầm mặc một lúc, cười lên: “Mày thằng cha này từ bao giờ cũng tò mò như vậy.”
Hắn dừng một chút, gọi hai ly nước chanh, hung hăng nốc một ngụm lớn: “Đều là những chuyện tệ hại trong gia tộc!”
“Thân phận của tao có chút phức tạp, đều nói tao là người gia tộc Assassin, nhưng tao lại họ Mã, thật ra... Ông già ta vốn chỉ là một người quản lý trong gia tộc Assassin, về sau lén lút qua lại với một vị đại tiểu thư đích hệ gia tộc Assassin... Ừm, chính là mẹ tao, điều này ở đại gia tộc là khẳng định sẽ không được cho phép, nhưng chờ lúc phát hiện đã có tao rồi.”
Mã Đông chậm rãi kể, trong thanh âm lộ ra một sự trào phúng: “Loại chuyện nhục môn phong này, lúc ấy nghe nói là muốn giết chết ông già tao, nhưng vẫn là bà già lợi hại, dùng các loại thủ đoạn, nguyện ý từ bỏ quyền kế thừa, cộng thêm một vị trưởng bối quay vần, cuối cùng đuổi đi khỏi St. Montgomery, cuối cùng giữ được mạng, nhưng cũng từ đích hệ biến thành chi thứ, nhưng vị trưởng bối kia đã qua đời.” Mã Đông nhìn nhìn rượu, vẫn uống ngụm nước, “Gia tộc lại nhìn trúng khối ích lợi này của chúng tao, muốn lấy đi, thay đổi người.”
Vương Trọng nhíu nhíu mày, “Vậy không phải cướp sao?”
“Cướp, ha ha, đám người đó sẽ không dùng từ ngữ như vậy, nói cho hay là vì gia tộc phát triển.” Mã Đông hung hăng siết nắm tay. Từ trước tới nay hắn đều có kế hoạch đối với tương lai của mình, nhưng hiện tại sắp mất đi tất cả. Từ trước tới nay, đối mặt đám người Vương Trọng, Barron cố gắng, thiên phú của Glory, Emily, Mã Đông là có chút tự ti, gia đình không tệ và cá tính tốt, là nguồn gốc sự tự tin cho hắn, nhưng những thứ này đều sắp mất đi rồi, hắn cũng không biết hắn sống còn có tác dụng gì nữa.
“Mày biết tao vì sao thích ở cùng tụi mày không, bởi vì chúng ta là cùng một loại người. Tao căn bản không quen nhìn đám con ông cháu cha kia, tao muốn có một ngày có thể nắm giữ gia tộc Assassin, để đám người bảo thủ lúc trước đuổi cha mẹ tao đi đều nhìn xem, bọn họ lúc trước là sai lầm cỡ nào.” Mã Đông nói, vành mắt có chút đỏ, thanh âm có chút khàn khàn, “Tao quá ngây thơ rồi.”
“Mã Đông...” Vương Trọng thật không biết nên an ủi như thế nào, chuyện này hắn thật sự không giúp được một chút nào.
“Con người, phải tiếp nhận số mệnh.” Mã Đông cười lên: “Giống lão đầu tử nhà tao, thấp kém chính là thấp kém, cho dù cưới bạch phú mỹ, cho rằng đã bỏ đầu rồi, nhưng mấy thứ này không phải số ngươi nên có, đến cuối cùng vẫn phải nhổ hết ra.”
“Chuyện này, nhà Emily không thể giúp đỡ sao?” Vương Trọng nhịn không được nói, “Emily là người thừa kế đích hệ đó.”
Mã Đông cười cười, sắc mặt có chút tái nhợt, “Nếu không phải nhà con bé bảo vệ, mày cảm thấy tao còn có thể ngồi ở chỗ này sao. Hiện tại các trưởng lão đã quyết định rồi, phía sau chỉ là phân cắt chấp hành như thế nào mà thôi. Huống chi, Emily chỉ là người thừa kế, Assassin rất nhiều người thừa kế, đại gia tộc truyền thừa, huyết mạch chỉ là cơ bản, tính quyết định là thế lực và năng lực. Nói trắng ra là, Emily đã bị knockout, bằng không mày cho rằng đường đường người thừa kế số một nói đến Thiên Kinh thì tới sao, con bé cũng là bị vứt bỏ. Con bé này quá lạc quan, loại chuyện rối lòng này mày biết là được, đừng để nó tham dự, vậy sẽ chỉ họa vô đơn chí.”
Vương Trọng trầm mặc một hồi lâu, hắn cũng cảm thấy đại gia tộc như Assassin sao có thể mặc kệ Emily tới Thiên Kinh loại địa phương này, hỏa diễm thiên phú của cô theo người thường thấy khẳng định là hâm mộ, nhưng ở Assassin đại gia tộc như vậy hiển nhiên không đủ để nhìn. Nghĩ đến Emily thích cười, Vương Trọng cũng không biết nên làm gì bây giờ, hiện tại khó giải quyết nhất là Mã Đông.
“Về sau làm sao bây giờ?” Vương Trọng nói, “Đám người đó cũng mù mắt rồi, năng lực thương nghiệp của mày là ưu tú nhất tao từng gặp.”
“Huynh đệ, không cần tâng bốc như vậy, tao tính cái rắm.”
“Trong một tháng ngắn ngủn, từ hai người hoàn toàn không có gì, xây dựng được siêu cấp xã đoàn có ba mươi vạn tài trợ bây giờ. Kỳ Ba xã, tao nhớ rõ xã trưởng tên là Mã Đông đó!”
“Đó là mấy người tụi mày cố gắng, lão tử không có cống hiến gì.” Mã Đông cúi đầu nói.
“Chủ ý Kỳ Ba xã là mày ra, đem mọi người triệu tập cùng một chỗ là mày, kéo được khoản tài trợ đầu tiên là mày, đem xã đoàn từ trên xuống dưới quản lý gọn gàng ngăn nắp, thậm chí còn kéo thêm tài trợ cũng là mày, nếu đổi tao đến làm, đó là nhất định không làm tốt được, còn có mày thay tao kiếm được cây Thập Tự Luân kia, thứ đó cũng không phải là tiền có thể mua được. Ở trong mắt mày có lẽ những điều này chỉ là chuyện rất bình thường, nhưng tao không biết còn có ai có thể làm được, mày rất mạnh!” Vương Trọng nói.
Cái này thực sự không phải cố ý thổi phồng, cho dù có người tài trợ xã đoàn, nhưng tiêu số tiền đó ra làm sao cũng là học vấn rất lớn, bao gồm bình thường quản lý đối với xã viên bình thường, tuyên truyền xã đoàn, đội cổ động viên, thiết kế đồng phục của đội, phúc lợi xã đoàn những thứ rối rắm này, lần lượt liệt kê ra rất không bắt mắt, nhưng rải rác gom lại, đem xã đoàn hơn trăm người này ở trong một hai tháng ngắn ngủn đã quản lý ngay ngắn có trật tự, cái đó thực sự không phải người thường có thể làm được, Mã Đông ngay cả trợ thủ cũng không có, Vương Trọng phó xã trưởng này thuần túy chính là chưởng quầy phủi tay, càng đừng nói bản thân Mã Đông người này còn có một loại lực dung hợp gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ.
Mã Đông thở dài cười khổ nói, “Tất cả cái này đều dựa vào tài nguyên tao đã có, tao quả thật cũng có rất nhiều ý tưởng và kế hoạch, tao muốn sáng tạo kỳ tích, tao muốn khiến những kẻ khinh thường cha mẹ ta hối hận. Hiện tại xem ra, chỉ là tao tự nghĩ nhiều thôi, trên thế giới này căn bản không có kỳ tích!”
Có thể nói gia đình biến hóa, đả kích với Mã Đông quá lớn, tương đương rút củi dưới đáy nồi, dẫn tới phủ định chính mình.
“Vương Giả Mạnh Mồm có tính là kỳ tích không?”
Mã Đông ngẩn người, dở khóc dở cười, “Cái này tính là kỳ tích gì. Tao cam đoan, Vương Giả Mạnh Mồm này khẳng định là bút tích của đại gia tộc, thậm chí có thể là một trong năm đại gia tộc thống trị liên bang, chỉ có những người này mới có thể nuôi dưỡng ra quái vật như vậy, tiểu nhân vật vĩnh viễn chỉ có thể là tiểu nhân vật.”
“Tao chính là Vương Giả Mạnh Mồm.” Vương Trọng bình tâm tĩnh khí nói.
“Mày chính là Mạnh Mồm...” Mã Đông ngẩn ngơ, “Mày vừa mới nói cái gì, mày là ai? ? ?”
“Vương! Giả! Mạnh! Mồm!”