Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 173: Chương 173: Bại lộ bí mật thân phận (4)




Đái Mộc Bạch hít một hơi không khí trong lành, cẩn thận nhìn qua toàn bộ đội ngũ, phát hiện không có thiếu một ai mới âm thầm thở phào.

Cuối cùng cũng đến Võ Hồn Thành.

Không biết vì cái gì, từ lúc đến đây hắn bỗng dưng tỉnh lại, giống như trải qua một giấc ngủ thật dài.

Khẽ lướt qua ánh mắt mấy vị huynh đệ, Đái Mộc Bạch giật mình phát hiện, Chu Trúc Thanh không thèm để ý đến hắn.

Sao lại có thể như vậy?

Vất vả lắm mới khiến cho nàng thừa nhận tình cảm, vì sao lại trở thành cảm giác xa lạ như bây giờ rồi?!

Đái Mộc Bạch không thể hiểu nổi, cho nên hắn cầu cứu Đại Sư.

Đối mặt với vấn đề này, Đại Sư cũng không rõ ràng, ngay lập tức bảy người thất quái liền được tập trung, đồng thời tìm ra giải pháp.

- Hừ, đã sớm nói lão Đại đào hoa không thích hợp với Thất muội, ai biểu ngươi cứ cố tình làm lơ nàng, giờ nàng ghét ngươi rồi, xứng đáng!

Mã Hồng Tuấn gặm một cái đùi gà, ở một bên hả hê đáp. Rõ ràng hắn đẹp trai hơn lão Đại, tại sao mọi người đồng loạt thích lão Đại chứ không thích hắn đây?!

Đường Tam cùng Tiểu Vũ từ chối cho ý kiến, bọn họ đối với chuyện tình cảm thay đổi thực sự không hiểu rõ. Trữ Vinh Vinh thì bận rộn nói chuyện cùng Trúc Thanh, trong khi Áo Tư Tạp ở một bên ngẩn người.

Tình cảm cũng có thể thay đổi sao?

Nếu như Trữ Vinh Vinh cũng giống như vậy, quên mất đi người mình yêu thương nhất?!

Không thể nào, bằng bản lĩnh nấu ăn ngon và nghị lực phi thường của anh mày, nhất định sẽ khiến Vinh Vinh rung động lần nữa. Chúng ta nhất định sẽ có một cái lễ cưới đàng hoàng.

Những người đang ngồi bỗng nhiên nhìn Áo Tư Tạp từ ủ rũ chuyển sang hăng say nổ đậu.

Ai đến bắt Áo tiện nhân này đi giùm coi?!

Diệp Phi Linh bình thản thu gom đậu hủ thành một cái nồi, cẩn thận cắn một miếng.

Hương vị mặn mà hơn rồi, dường như lúc hắn hưng phấn, chất lượng đậu phụ cũng ngon hơn.

Ánh mắt nàng nhẹ lướt qua Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp cùng Đường Tam, nhìn bộ dạng bọn họ trông thật ngốc nghếch.

Quả là ba tên ngốc vì tình.

Đáng tiếc muốn một người từ bỏ thích một người, đâu dễ.

Cái gối ướt nước mắt của Trúc Thanh, hay là hương vị đồ ăn, nhìn thấy đồ ăn mà rơi lệ.

Thất tỷ là một người tâm tư kín đáo, nhưng nàng càng cố tỏ ra mạnh mẽ, thì ban đêm lại càng dễ vỡ.

Hơn nữa khẩu vị ăn gần đây của Đại ca có chút bất thường. Hắn thường tránh né các món có liên quan đến mỳ, thậm chí giống như là... không biết dùng đũa, ngược lại là những món thịt cỡ lớn thì lại thích, còn tranh cả đùi gà với lão Tứ.

Hiển nhiên dị thường. Nhưng cái võ hồn phụ thể kia thì không phải là giả, chính là hắn, không sai.

- Tiểu Vũ tỷ, ta mượn sư huynh một lát nha!

Túm Đường Tam ra một góc không người, Diệp Phi Linh mới cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó nhẹ giọng phân tích về Đái Mộc Bạch.

- Ý muội muốn nói là Đái Lão Đại đang bị một linh hồn khác chiếm giữ?!

Đường Tam rất nhanh liền biết suy nghĩ của nàng. Cũng phải, chỉ cần liên tưởng đến chính hai người bọn họ là biết được.

- Ta đoán rằng bên trong con người hắn vẫn luôn ẩn chứa một linh hồn khác, chính là cái linh hồn truyền thừa sức mạnh cho hắn ấy. Cái linh hồn đó không hề biến mất, mà có khi còn đang dung hợp với linh hồn của Đại Ca hiện tại! Giống như... chính là giống như Bát Chu Mâu của huynh vậy, từ từ rồi cắn nuốt hết thảy ký ức của Đái Mộc Bạch, biến hắn trở thành một người khác, nhưng vẫn là hắn!

Diệp Phi Linh trầm trọng mà nói. Nếu có thể nói ai tâm tư tỉ mỉ nhất trong toàn bộ chiến đội Sử Lai Khắc, đứng đầu chắc chắn phải là nàng.

Đường Tam cũng giật mình nhận ra những điều khác lạ xung quanh Đái Mộc Bạch. Đúng vậy, kể từ khi tỉnh lại sau trận chiến đó, Đái Mộc Bạch có chút thay đổi.

- Như vậy thì khả năng này cũng là rất lớn rồi, vậy muội có biện pháp gì để xử lý thứ tồn tại kia không?!

Diệp Phi Linh ngừng lại một chút.

- Chúng ta đến nơi này khi bản thân đã hoàn toàn tiêu biến, nhưng kẻ kia ẩn trong người Đại Ca lâu như vậy mà vẫn không biến mất, ta thì có cách gì để xử lý thứ năng lực thông thần kia cơ chứ?! Nhưng nếu muốn gọi hắn ra, ta ngược lại là... có một cách!

Đường Tam nhìn Diệp Phi Linh biểu tình trở nên kỳ quái mà cảm thấy rợn người.

Sau đó hai người rất nhanh liền quay trở lại căn phòng mọi người đang tụ tập, nhìn thấy một màn Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đối đầu nhau.

Không khí đang lúc vô cùng căng thẳng thì có người chạy đến báo tin có người muốn gặp hai người Đái Mộc Bạch.

Tạm thời gác lại cái không khí căng thẳng kia qua một bên, tất cả đều đến xem người lạ.

Thần sắc hai người Đái Mộc Bạch bỗng nhiên khẩn trương hẳn lên.

Người tới là Tà Mâu bàng tộc, một trong số các quân thần của Tinh La Đế Quốc - Đái Thiên.

Hiển nhiên đây không phải là một kẻ đơn giản. Trực giác nói cho Diệp Phi Linh biết, bọn họ có chung mục đích với nàng.

Thế nhưng sau khi Đái Thiên thăm dò quá người Đái Mộc Bạch lại không có phát hiện ra cái gì khác lạ. Hơn ai hết bọn họ cũng không dám vọng động, bởi vì...

Ngay lượt bốc thăm vòng loại đầu tiên, Sử Lai Khắc học viện đã phải đối đầu với Tinh La Hoàng Gia học viện. Vòng đấu bảng này sắp xếp thực sự là vận khí tốt, nhất là phía đối phương là một chiến đội mới hoàn toàn, thậm chí ngoại trừ ba chiến đội chính kia thì các học viện đối đầu nhau đều là... thuộc tính tương khắc.

Có điều vì để giãn cách cân bằng giữa các học viện, cho nên thời gian thi đấu ngược lại là tản ra một chút, mỗi ngày ba trận đấu. Trận đấu của Sử Lai Khắc học viện sẽ diễn ra vào ngày thứ bốn, sau khi qua chín trận đấu của các học viện khác.

Thế nhưng hiện tại khiến cho mọi người lo lắng nhiều hơn chính là chiến đội Tinh La Hoàng Gia học viện.

Đại Sư cầm tới tư liệu đơn giản thu thập được, về phía hai người đội trưởng đội phó của bọn họ thì không có vấn đề gì, võ hồn giống với Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh, nhưng là các đội viên còn lại cũng đã có tới bốn người trên bốn mươi cấp.

Nếu như để đội hình chính xuất hiện, có lẽ chiến thắng chiến đội này không quá khó, nhưng như vậy sẽ bại lộ ra toàn bộ thực lực, bên phía chiến đội Võ Hồn Điện hắn vẫn còn chưa nghiên cứu đủ, nếu vậy thì...

Để nhị đồ đệ lên.

Cùng với Đường Tam, hai sư huynh muội chúng nó nhất định có thể xử lý rớt số đội viên còn lại. Phía hai người chủ chốt thì để cho Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh tiếp nhận.

****************

Ban đêm.

Cửa phòng có tiếng gõ cửa. Diệp Phi Linh cùng Chu Trúc Thanh đồng loạt mở mắt, liếc nhìn nhau, sau đó gia tốc thay đồ rồi mở cửa.

- Ta đưa hắn đến rồi!

Đường Tam ở ngoài cửa nhẹ giọng nói. Ngay lập tức căn phòng liền nhiều thêm hai người, tổ hợp bốn người song song hai phía.

- Gọi ta đến đây giờ này không phải vì muội nhớ ta đó chứ?

Đái Mộc Bạch nghiêng đầu nhìn Chu Trúc Thanh. Bất quá Chu Trúc Thanh cũng không có phản ứng, chỉ là lạnh nhạt nhìn Đái Mộc Bạch.

Sụtttt.

Diệp Phi Linh nhàn nhạt kéo từ không gian ra một tấm gương lớn, thẳng đứng đối diện với Đái Mộc Bạch.

- Đại ca, mà không, ta nên gọi ngươi là... Tà Mâu Thánh Vương mới đúng!

- Ồ, quả nhiên là bị phát hiện rồi sao?!

Chu Trúc Thanh lặng người nhìn biểu cảm cười lạnh của Đái Mộc Bạch. Thời khắc nàng cận kề cùng hắn, bọn họ có thể nói là tâm linh tương thông, nhưng càng ngày nàng càng không thể cảm nhận được cảm giác này.

Diệp Phi Linh mỉm cười nhìn Đái Mộc Bạch thản nhiên thừa nhận. Tốt lắm, nếu hắn còn giả ngây nữa, nàng thật sự mới không biết phải nói gì.

Đường Tam kinh hãi phát hiện ở trong gương liền xuất hiện một Đái Mộc Bạch, biểu cảm của hắn khác xa so với người đang ngồi kế bên hắn.

Trong gương và thực tại khác nhau!

Tà mâu của hắn hướng về Diệp Phi Linh không chút hảo ý. Thậm chí nàng còn ẩn ẩn cảm nhận được một cỗ sát khí.

- Muốn giết ta? Tà Mâu Thánh Vương, ngươi cảm thấy ngươi có bản lĩnh giết được ta? Hoặc là trốn tránh bên trong người Đại Ca khi ngươi biết trên đỉnh Võ Hồn Thành này có một sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả ngươi?!

Diệp Phi Linh nhướn mày trêu tức. Trên đỉnh Võ Hồn Thành này còn tồn tại một kẻ gần trăm cấp, Tà Mâu Thánh Vương này hiển nhiên là cảm nhận được khí tức của người đó, cho nên mới không dám vọng động.

- Ngươi rất thông minh! Nhưng thường người thông minh quá sẽ bị thông minh hại chết!

Âm thanh của Đái Mộc Bạch bỗng nhiên biến đổi, trở nên khàn đặc cùng cổ lão. Âm thanh xa xưa này gợi lên một cái gọi là uy nghiêm.

Đáng tiếc, Đường Tam cùng Diệp Phi Linh đều không phải quân thần của Tinh La Đế Quốc, hoặc đơn giản mà nói, linh hồn lực của hai người này đều mạnh hơn Đái Mộc Bạch. Chu Trúc Thanh đã bị ép đến cúi xuống.

Đường Tam ngay lập tức trói nghiến Đái Mộc Bạch lại. Diệp Phi Linh kéo tay Chu Trúc Thanh cùng Đường Tam, lắc mình một cái, bốn người đều xuất hiện trong không gian.

Không khí bạo động.

Nơi này cảnh sắc thập phần xinh đẹp, nhưng điều khiến cho Đường Tam cùng Chu Trúc Thanh kinh hãi nhìn tới chính là một biển hồn hoàn màu đen ngập tràn ở trên bầu trời.

Toàn bộ những cái hồn hoàn này đều tụ vào một chỗ, sau đó rất nhanh liền bao vây Đái Mộc Bạch.

- Hoan nghênh các ngươi tới với không gian của ta!

Diệp Phi Linh không mặn không nhạt nói. Đối với Đường Tam là người có thể tin tưởng được, mà Chu Trúc Thanh đồng dạng cũng vậy.

- Ngươi... Ha ha ha! Ha ha ha! Không nghĩ tới ngủ say thật nhiều năm như vậy, vẫn còn có người cũng giống như ta tồn tại! Nói ra mục đích của ngươi đi, nếu không lão phu sẽ cùng ngươi chiến đấu một phen!

Đái Mộc Bạch nhìn tới một biển hồn hoàn đang bao vây hắn, tức khắc cười to.

- Không cần quá cuồng vọng, ở trong không gian của ta, ta mới là người toàn quyền quyết định! Ngươi có thể ẩn nhẫn ngủ say lâu như vậy trong người Đái Mộc Bạch, hiển nhiên bởi vì thân thể hắn có độ tương xứng phù hợp với ngươi nhất, mà những kẻ khác đều không có. Tính cách Đại Ca kiệt ngạo bất tuân, ngươi đồng dạng cũng vậy, nhưng ngươi lại đối với hắn xoá bỏ phần ký ức về Thất tỷ, hiển nhiên là bởi vì Đại Ca vẫn còn tồn tại trong đó, hắn ngăn cản ngươi không cho ngươi diệt trừ nàng. Ngươi không còn cách nào khác mới phải tạm thời làm như vậy. Ta nói có đúng không?

Diệp Phi Linh ngồi trên ghế mềm, an tĩnh uống trà. Bằng vào một chút cảm giác cùng với bản thân trải qua, không khó đoán được tình huống sẽ là như vậy.

- Thật là như vậy?

Chu Trúc Thanh thoát khỏi uy nghiêm, lẳng lặng nhìn tới Đái Mộc Bạch. Nàng tiến tới gần Đái Mộc Bạch, ánh mắt ưu thương nhìn về phía hắn.

- Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt thương hại như vậy!

Tà Mâu Thánh Vương phẫn nộ gầm lên. Bản sinh hắn chính là thần, tuyệt đối uy nghiêm không cần kẻ nào thương hại.

Thằng nhóc đó đã lựa chọn tiếp nhận truyền thừa, thì cũng phải bắt buộc phải lựa chọn mất đi một thứ. Muốn có sức mạnh thì phải bỏ đi chữ tình.

- Đái Mộc Bạch mà ta biết tuyệt đối sẽ không bao giờ quên ta!

Âm thanh Chu Trúc Thanh nhẹ lan đến bên tai hắn. Trong phút chốc tà mâu biến đổi. Cả người Đái Mộc Bạch chấn động kịch liệt, khụ khụ ho từng tiếng.

- Muội nhận thấy hắn ở trong người ta từ bao giờ?

Đái Mộc Bạch âm thanh vang đến. Diệp Phi Linh nhàn nhạt liếc mắt.

- Đại Ca, ngươi bởi vì Thất tỷ mà thích ăn cá, còn thích ăn cả mỳ. Ta là người chuẩn bị khẩu phần ăn cho mỗi người, sao có thể không nhận ra cơ chứ?

- Haha, quả thật là một người tâm tư tỉ mỉ! Lão phu tự nhận rằng bản thân vốn dĩ đã rất giống rồi, không nghĩ chỉ vì khẩu phần ăn khác biệt mà bị người nhận ra! Ngươi sẽ là tử địch với Tinh La Đế Quốc?!

Diệp Phi Linh nhún vai.

- Thần thú thủ hộ Tinh La Đế Quốc là ngươi, không phải là ta! Nếu như Đại Ca cùng Thất tỷ bước lên vương vị, chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ. Nhưng mà... Trong điều kiện hắn phải là chính hắn, chứ không phải là ngươi thay thế hắn sống! Tà Mâu Thánh Vương trăm ngàn năm không chết, nếu ta để lộ tin tức này ra, ngươi hẳn hiểu là bằng một mình sức của ngươi, cho dù hồn lực có thông thần thì cũng không thể một mình đối kháng với người kia, và cho dù ngươi có bám lấy thân thể Đái Mộc Bạch như thế nào, không có quân lực cùng quốc lực duy trì, dù cho ngươi có chiến thắng tất cả thì thế nào, vẫn chỉ là một kẻ cô đơn sống tầm gửi trong thân xác kẻ khác mà thôi!

- Hỗn xược!

Tà Mâu Thánh Vương gầm lên. Diệp Phi Linh cơ hồ đã nói toạc hết ra những điều hắn lo ngại nhất.

- Đúng vậy, ta chính là một kẻ hỗn xược!

Diệp Phi Linh từ chối cho ý kiến. Gọi hắn ra cũng không phải để hắn gầm lên như này, căn bản là vì nàng muốn thử thăm dò xem Đái Mộc Bạch có khả năng vẫn còn tồn tại hay không.

Bây giờ đã xác định được, Đái Mộc Bạch thật sự vẫn còn sống, hơn nữa hai linh hồn song song tồn tại trong cùng một cơ thể, không sớm thì muộn cũng sẽ đối với Đại ca và Thất tỷ bất lợi.

Hơn nữa bại lộ không gian đối với mấy người này cũng không có gì to tát. Nếu có thể nói về độ tin tưởng khi giữ bí mật, thì ba người này tuyệt đối đứng đầu về độ đáng tin.

- Sư muội, mấy thứ kia.. không phải là hồn hoàn đấy chứ?

Diệp Phi Linh quay sang nhìn Đường Tam, cười đáp:

- Đúng vậy, chúng chính là hồn hoàn đó! Muội phát hiện từ sau khi muội giết người, hồn hoàn của những kẻ bị muội giết đều có thể lưu lại trong này. Rất nhiều hồn hoàn vạn niên đều xuất ra từ trận chiến mấy ngày gần đây!

- Người khác có thể hấp thu những cái hồn hoàn này không?!

Nghĩ đến Tiểu Vũ đã đạt tới bốn mươi cấp hồn lực nhưng còn chưa có hồn hoàn thích hợp, Đường Tam trong mắt loé lên tinh quang. Diệp Phi Linh chầm chậm lắc đầu.

- Sư huynh, không phải muội keo kiệt, nhưng thực sự trong số đám hồn hoàn này không có một cái nào thích hợp với Tiểu Vũ tỷ! Hơn nữa... nàng có cách thức tu luyện của riêng nàng, chắc chắc trong trận đấu ngày kia nàng sẽ có đệ tứ hồn hoàn!

Đường Tam hít vào một hơi. Cũng phải, hắn cũng mơ hồ nhận ra Tiểu Vũ mỗi lần thăng cấp đều tránh né nói qua loa lý do.

- Như vậy, nơi này là nơi nào?

Đường Tam cuối cùng cũng chú ý tới biển tiên thảo dày đặc.

- Đây là không gian giới tử của muội, cũng có thể nói đây là trữ vật hồn đạo khí, nhưng nó kết hợp với ý chí của riêng muội, trở thành một phần của bản thân muội!

Đường Tam cảm giác thật sự có chút bội phục sư muội. Nàng ngay cả trữ vật hồn đạo khí cũng dung nhập vào cơ thể, thu nạp cả hồn hoàn của người chết, năng lực này, theo như hắn nhận thấy, trước giờ chưa ai có được.

- Những thứ này... đều là chuẩn bị cho tương lai Đường Môn sau này của chúng ta! Sư huynh, hãy cẩn trọng, Võ Hồn Điện có thù tất báo, chúng ta đương nhiên sẽ phải khiến cho bọn họ không vực dậy được!

Nghe đến ba chữ Võ Hồn Điện, Đường Tam hai mắt tràn ra hận ý dày đặc, khẽ gật đầu. Hai người lúc này mới tạm thời không bàn đến chuyện tương lai, nhìn về phía Chu Trúc Thanh cùng Đái Mộc Bạch.

Tà Mâu Thánh Vương đã ban cho Đái Mộc Bạch thần lực, đương nhiên thần lực là không thể thu về, nhưng mà linh hồn hắn vẫn như cũ sống song song cùng Đái Mộc Bạch. Chuyện này đối với mọi người hiển nhiên là một bài toán khó, nhưng lại là chuyện mà Tà Mâu Thánh Vương bắt buộc phải thoả hiệp.

- Nếu như ta từ bỏ thứ sức mạnh này, thì ngươi cũng sẽ không tồn tại đúng không?

Bên trong thức hải của Đái Mộc Bạch, hắn cùng một con Tà Mâu Bạch Hổ ba mắt đứng đối đầu nhau. Ở giữa hai người là một quyển trục màu trắng không có chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.