Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 260: Chương 260: Đấu la trò chơi - kẻ đánh cắp linh hồn




Ngâm người ở xóm trọ gần hai tuần, cuối cùng bà chủ nhà cũng chú ý tới cô gái lạ mặt thuê trọ.

Nàng thường xuyên ra ngoài ngắm đồ, nhưng lại chưa từng thấy mua một món đồ nào trở về.

Bà chủ ngẫu nhiên chú ý, đối với Diệp Phi Linh nhìn nhiều hơn một cái.

Có khi nào con bé này là nằm vùng không?

Chợ đen buôn đồ đen, quy luật trước giờ vẫn là như vậy, nơi này vốn dĩ đang sống yên ổn, nếu vì con bé này xuất hiện mà xáo trộn, vậy thì thật sự là có lỗi quá.

Hơn nữa trong này mờ ám vẫn thường xuyên xảy ra, gà vịt và máu tanh lúc nào cũng có, một đứa con gái dấn thân vào nơi này chẳng có gì tốt.

Diệp Phi Linh tự cho là mình làm việc đến kín kẽ, nhưng thói quen của một cô gái trẻ không thể qua mắt những kẻ lão làng trong nghề. Chúng nhanh chóng đánh hơi ra mùi vị khác biệt.

Không khó để phát hiện ra một cô gái trẻ sống một mình, thường xuyên đi nhìn đồ cổ lại không mua.

- Giết cô ta bán nội tạng?

Trong bóng tối sặc mùi hư ảo, một tên nói.

- Ừ, đúng hợp ý tao!

Một gã khác đồng tình. Bọn chúng chắc chắn Diệp Phi Linh là cớm, đối với nàng nhất định không buông tha.

Chợ đen buôn bán lành nghề nhất vẫn là nội tạng, chỉ cần kiểm tra được hàng đúng, giá cắt cổ cũng có thể mua.

Hơn nữa mặt hàng này còn là cung không đủ cầu.

Một cô gái trẻ, nếu như khỏe mạnh bình thường, bán tim được vài trăm vạn, bán thận được vài chục vạn, bán trứng cũng được mấy ngàn, hơn nữa còn có thể tiền dâm hậu sát, nơi này cùng hung cực ác, không có chuyện ác nào không làm.

Diệp Phi Linh không nghĩ bản thân nằm trong tầm ngắm, tận lực mỗi ngày ngóng đồ, chờ xem có một cái quạt nào phù hợp không.

Hơn nữa thời điểm này nơi này có phần loạn. Ba ngày này không rõ vì sao rất đông người tới, trong đêm tối lộp cộp lộp cộp bước chân.

- Bà béo, tao tới thu tiền bảo kê!

Một tên đầu cạo trọc một nửa hú lên. Bà chủ trọ lập tức nháy mắt, đưa bàn tay chỉ chỉ lên trên.

Diệp Phi Linh ở trên tầng tu luyện, giữa đêm tới thu tiền bảo kê? Kỳ quái!

Tiếng bước chân ngày một dồn dập kéo về hướng này.

Trong lòng bỗng nhiên bất an, Diệp Phi Linh lập tức vùng dậy, đối với chính mình cẩn thận mở cửa sổ.

— QUẢNG CÁO —

- Tôi nói cho các cậu biết, con bé này xuất hiện ở đây cũng lâu, nhưng chưa thấy nó mua một món đồ cổ nào, xem thì xem cho kỹ chứ không cẩn thận thì nhầm người nhà nào đấy thì chết, hơn nữa tôi trông nó cũng có vẻ quen mắt, cẩn thận thì tốt hơn!

Âm thanh bà chủ nhà trọ nhỏ giọng nói.

Diệp Phi Linh cảm thấy khó hiểu, nhưng chỉ biết là tình huống bây giờ có vẻ không an toàn, trước mắt trốn thoát đám này, còn về sau lại tính tiếp.

Dù sao tới đây cũng chỉ mang theo một balo quần áo, tối thiểu cũng không có gì cần đem đi, nhưng chính mình sơ xuất chỗ nào, lại để cho đám người này chú ý tới?

Diệp Phi Linh trong lòng tự hỏi, cũng là đối với đám người bên ngoài hiếu kỳ.

Nhìn một chút, chính mình yên vị ngồi trên giường, lại lay động con dao gọt hoa quả ở một bên cắm vào quả dưa hấu, nghe tiếng cửa mở lách cách lách cách.

- Bác chủ nhà, muộn như vậy rồi...

Diệp Phi Linh nhìn bà chủ nhà bộ dáng bực bội, đối với nàng che mặt một bên, lập tức đám côn đồ chạy tới chạy lui lục tung cả phòng.

Không có phát hiện súng, chỉ có một cái IDSC giá trị.

- Diệp Phi Linh, đây là tên thật của cô?

Mấy tên côn đồ gàn giọng, đối với Diệp Phi Linh tra khảo. Nàng cúi đầu ngồi im một chỗ, ừ một tiếng.

- Không phải người đẹp đình đám trong trò chơi đây sao? Thế nào...

Bà chủ trọ lúc này mới nhớ ra, trò chơi Đấu La Đại Lục hiện tại rất nổi tiếng, hơn nữa mấy ngày Trịnh Vi náo loạn Khải Thiên công ty, báo chí đăng tin cũng rất nhiều.

- Lánh nạn, lánh nạn thôi, nếu không, mấy người tìm đồ gì, tôi tìm cho?

Tiền đều để trong tài khoản, điện thoại nhét trong người, Diệp Phi Linh bộ dáng buồn bực.

Bà chủ trọ ánh mắt sắc lên, nếu như cô gái này không phải là cớm, vậy thì bọn họ chỉ có thể phán đoán nhầm.

Thế nhưng bọn côn đồ thì không như vậy.

- Cô mấy ngày này chỉ ở nơi này?

Một thằng tiến lên trước, trong tay cầm con dao găm chĩa vào mặt Diệp Phi Linh.

- Ở... ở nơi này!

Diệp Phi Linh nghiêng người tránh né. Dí dao vào cổ, lục tung đồ, kiểm tra thông tin, cái này chỉ có thể xem là chúng đang sợ bị cảnh sát sờ gáy.

— QUẢNG CÁO —

Tên cầm đầu hếch mặt nhìn về phía bà chủ nhà trọ.

- Đúng.. cậu Bì, cô gái này sáng tám giờ đi khỏi nhà, chiều bốn giờ trở về, ban đêm không ra khỏi phòng, hơn nữa cũng chỉ đi loanh quanh mấy cái gian nhà bán đồ cổ!

Bà chủ trọ nuốt nước bọt. Thông tin là bà ta mật báo, nhưng nếu cô gái này không phải, giết oan một mạng người, bà ta sợ.

Xóm đồ cổ rất mê tín, bà ta sợ giết lầm, oan hồn Diệp Phi Linh hiện về đòi mạng, ở nơi này trước giờ không thiếu những vụ việc như vậy, còn mấy lần thuê thầy trừ tà đến xua vong.

Cô ta còn trẻ, lại đẹp như vậy, cốt cái đến đòi mạng, không cẩn thận ám vào đồ cổ, xóm này dính hung xu cát, nhất tị nhất bát, làm ăn xuống dốc cũng nên.

Tên côn đồ hiểu ý bà chủ trọ, quy luật ở nơi này rõ ràng, bất quá lệnh của mấy vị đại ca, hắn không thể không theo.

- Cô nếu muốn ở đây không bằng đến thưa chuyện với mấy vị đại ca, cái khác không nói, chuyện hôm nay liền quên đi, nếu cô dám bép xép, đảm bảo ngày mai không thấy ánh mặt trời!

Một tên côn đồ nhìn Diệp Phi Linh không thức thời, cũng không tỏ ra sợ hãi tận tình nhắc nhở. Thông thường các cô gái trẻ nhìn bộ dạng bọn họ, chỉ sợ là quỳ gối dâng tiền lên.

Diệp Phi Linh hiểu ý, cúi đầu cắn môi.

- Xin lỗi, trên mạng nhiều chuyện tạp nham, khó tránh khỏi tìm đến nơi này ẩn náu một thời gian, nếu có làm phiền mấy người làm việc thì tôi xin lỗi, ở đây có mấy nghìn, anh em các anh cầm đi uống nước, tôi còn phải ở đây một thời gian, mong là mọi người không khó chịu.

Diệp Phi Linh móc ví, đem một phần tiền mặt dúi vào tay tên côn đồ. Đám người này khá là dễ nói chuyện, nếu không phải chính mình quá sơ sót, sợ là hôm nay không tránh khỏi một trận ác chiến.

Tên côn đồ nhìn tới, năm ngàn? ít như vậy, nhưng xét thấy một cô gái trẻ chạy đến đây trốn tin tức trên mạng, hắn có thể hiểu được.

Ít ra cô ta có tin tức rõ ràng, cũng không phải là cớm, miễn là như thế thì bọn hắn không cảm thấy sao hết.

- Không vấn đề, nếu cô ở đây gặp vấn đề gì, nhất định cứ thông báo mấy anh em chúng tôi một tiếng, đều là người nhà cả, trốn một lúc cũng được, trốn cả đời cũng được, anh em chúng tôi bảo kê cô!

Tên cầm đầu đếm tiền, cười cười nói. Diệp Phi Linh gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là trong lòng ghim vào chú ý, muốn quấy tung cái chợ đen này lên, nhất định phải dựa vào đám người này.

*******

Đấu La Đại Lục bản beta closed.

Khép lại một thế giới trò chơi hoàn mỹ, hơn nữa quá nửa người chơi tham dự thực tế ảo đều cảm thấy vô cùng mỹ diệu, còn tận lực viết bài đăng giới thiệu trò chơi, khiến cho một đám người bỏ lỡ buồn bực không thôi.

Trịnh Vi sắc mặt xám ngoét, đối với Tôn Thi Thi châm chích cay đến xé lòng.

Vừa rồi đi tới Lâm gia ăn cơm, Tôn Thi Thi một ám chỉ, hai ba cạnh khóe, Trịnh Vi vốn ban đầu cũng không nghĩ tới, nhưng về sau ở trên weibo nhìn thấy Tôn Thi Thi chụp ảnh trò chơi kèm thông báo.

'' Cùng người mình thương tham gia trò chơi, ủng hộ người thương hết mình, không lừa phỉnh thiên hạ, không lừa dối nhân sinh. ''

— QUẢNG CÁO —

Mà bên trong đó, tuy rằng chỉ là một cái nhân vật trò chơi không giống Lâm Siêu, lại khiến Trịnh Vi ám ảnh nhớ đến.

Nàng ta sai rồi sao? Không ủng hộ trò chơi của Lâm Siêu? Không công khai cùng hắn là hôn thê?

Đáng chết, lẽ ra nàng có thể thử tham gia trò chơi này, tại sao chính mình lại ngu ngốc như vậy, lẽ ra ngay từ đầu nàng cũng tham gia trò chơi, nhất mực quấn lấy Lâm Siêu, cùng hắn ở trong trò chơi kết hôn, cảnh tượng đẹp đẽ đó, lẽ ra phải là của nàng.

Cũng là tại con tiện nhân đó!!!!

Trịnh Vi tức tối òa khóc, Trịnh Bân nghe người hầu báo lại, lập tức gọi điện cho mấy người.

Ngoại trừ tên Streamer Vũ Dạ mới bị người chơi chửi không ngóc được đầu dậy, Bành Duy cùng Ôn Hạo đều đã lên kế hoạch tìm người.

Thậm chí hai người họ còn tới tận cửa chung cư bấm chuông, nhưng đợi hai ngày cũng không có người, cuối cùng mới ý thức được Diệp Phi Linh sớm đã rời khỏi nơi này.

Cô ta có thể đi đâu được chứ?

Tìm người thật khó, với một cái người không còn gì vướng bận như Diệp Phi Linh còn khó hơn.

Bỏ mặc tất cả, không cần đi làm, không có công việc, cũng không lưu lại số điện thoại liên lạc.

Trốn rồi?

Ôn Hạo nhíu mày nghĩ nghĩ, rất có thể Diệp Phi Linh đã chạy ra nước ngoài sống. Chạy nhanh như vậy, không lẽ cô ta biết được cái gì?

Không, Diệp Phi Linh là người đơn giản. Trừ bỏ cùng Tử Hàm một chỗ là thân thiết, hắn chưa từng thấy nàng quá thân cận người nào.

Ý này, có khi là Tử Hàm bày nên, cô ta nhiều chủ ý, cũng là một cái đối thủ khó nhằn.

*******

Tử Hàm hoàn toàn không biết bạn tốt chấp nhận nhiệm vụ của Trương Thần, đối với nàng liên lạc không được, đến nhà tìm không thấy càng là lo lắng không thôi.

Không thể nào, chẳng lẽ nàng bị Trịnh gia sờ tới rồi!

Tử Hàm đau đầu nghĩ cách, hiện tại không thấy bạn tốt tung tích, lại hỏi qua Lâm Siêu.

Hắn nói hắn cũng không biết. Kể từ hôm gặp Trịnh Vi, Diệp Phi Linh sau đó liền biến mất.

Trong lòng Tử Hàm lo lắng dữ dội, tốc độ công việc liền chậm đi không ít, dẫn tới việc Tiêu Vân tháng này hoàn thành công việc sớm, dẫn đầu đội ngũ hoàn thành kế hoạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.