Trời về đêm, ánh lửa trong rừng đã tắt.
Thiếu niên nhìn Diệp Phi Linh ăn no rồi ở yên vị trí tu luyện, chưa từng rời khỏi nơi này một bước, đôi mắt vàng lóe lên ánh nhìn kỳ dị không rõ.
******
Ba ngày này, Diệp Phi Linh ẩn ẩn cảm giác, giống như có người theo dõi mình.
Bất quá nàng không bận tâm nhiều lắm, đem rượu xoa lên thịt rắn, lại lần nữa nướng lên.
Hương vị lần này khác hẳn, có thêm rượu phụ gia, mùi tanh bớt đi khá nhiều, mặc dù vẫn còn có vị đặc trưng của rắn, nhưng mùi vị phải nói là tươi mới dễ chịu.
- Ngươi vẫn còn ăn thịt rắn ư?
Thiếu niên lần nữa lại đến, lần này hắn cũng không có e dè nàng như lần trước, mà trực tiếp tới bên cạnh nàng ngồi xuống, còn cầm cây lật giúp một miếng thịt.
- Đúng vậy, ta phát hiện thịt này bỏ thêm rượu ăn liền khác, ngươi tới nếm thử hương vị xem sao?
Diệp Phi Linh hoan nghênh mời chào thiếu niên, còn đưa một miếng đã nướng xong cho hắn.
Thiếu niên ngây người nhìn nàng.
- Ngươi không sợ ta? Ngươi biết ta là ai không mà dám đưa cho ta thứ này?
Diệp Phi Linh bị hắn quát tới âm thanh làm hoảng hồn.
Con ông cháu cha nhà ai chui vào trong rừng quát mắng nàng vậy?
Giọng điệu y như mấy vị thái tử gia được phụ huynh cưng chiều quá mức ở bên ngoài.
- Ngươi không ăn thì ta ăn trước a! Làm gì mắng ta? Ai thèm sợ ngươi chứ?
Diệp Phi Linh bực bội làu bàu. Thiện chí mời ngươi một miếng, lại bị thái tử gia mắng như hạ nhân. Dẹp dẹp dẹp, nàng tự ăn cho hết.
- Ai nói ta không ăn?
Thiếu niên phát hiện thần sắc nàng hoàng hốt, lại đem xiên thịt với lấy, tự mình ngoạm một miếng lớn.
Diệp Phi Linh kéo kéo khóe miệng.
Có cần hung hăng như vậy không? Miếng thịt cũng không làm gì nên tội, hắn có cần phải cắn mạnh đến vậy không? Kiểu gì cũng cắn đứt cành cây cho xem!
Quả nhiên không ngoài nàng dự liệu, thiếu niên thần bí cạp đến miếng thứ ba, cành cây liền crak một tiếng nhỏ.
- Ấy chết!!
Diệp Phi Linh nhìn thiếu niên cắn phải cành cây, một cái mảnh cây ghim vào miệng hắn chảy máu.
Thiếu niên ôm mặt đau đớn, Diệp Phi Linh tức tốc đem cành cây gỡ ra, nhìn miệng hắn chảy máu một đống lớn, lo lắng muốn chết, tức tốc phát động võ hồn cùng hồn kỹ trị liệu.
Chỉ là vì muốn nhìn kỹ vết thương trong miệng của hắn, lỡ tay đem mặt hắn dí sát mặt mình.
Thiếu niên lập tức đỏ mặt.
Tình huống bây giờ của hai người hết sức vi diệu, một cái đại tỷ tỷ đang bưng lấy mặt tiểu thiếu niên, hơn nữa còn sát như vậy.
Khuôn mặt của nàng trong mắt thiếu niên không tính là xinh đẹp, người đẹp hơn hắn đã từng nhìn thấy, nhưng người tới sát gần hắn như thế này là lần đầu tiên.
Ôn nhu hương thiếu nữ nhanh chóng vây lấy hắn, liếc mắt xuống thấp một chút, nhìn thấy cái gì đấy, thiếu niên mặt lại càng đỏ hơn, cấp tốc đem Diệp Phi Linh đẩy ra.