Tư Tịch ngồi trong phòng khách, đem điện thoại di động kề sát, lại bê lên một chậu Lam Ngân Thảo, vừa mới chụp xuống một tấm ảnh, bên ngoài liền có tiếng chuông cừa.
Người tới là Trịnh Vi.
Cô ta hôm nay mang tới một cái thai nhi non vừa lấy từ bệnh viện.
Chuyện giữa Diệp Phi Linh cùng Trịnh Vi, Đường Tam hoàn toàn không biết, nhưng từ những gì Lam Ngân Thảo truyền về, chuyện đáng sợ hơn còn ở đấy.
Trịnh Vi khỏi bệnh, nhưng cô ta không những không biết hối cải, còn thỉnh một cái quỷ dữ trở về.
Mà quỷ dữ này, vừa vặn có họ hàng với Tư Tịch.
Quỷ dữ chẳng những nhập vào thân thể Tư Tịch, còn chiếm luôn thân xác này, dưới sự cung phụng của Trịnh Vi, mỗi ngày mỗi đêm nguyền rủa Diệp Phi Linh.
Nhưng không được.
- Hôm nay đã là lần thứ năm rồi, ngươi vẫn không giết được cô ta sao?
Tư Tịch nhìn Trịnh Vi cáu gắt, liếc lên đôi mắt có chút đỏ, chậm rì rì nói:
- Từ từ, những gì đã ký kết, ta sẽ làm được!
Âm thanh đàn ông khản đặc trong phòng, so với Tư Tịch mỗi ngày mềm mại cười nói hoàn toàn khác hẳn.
- Chớ quên những gì đã giao hẹn, ta đã chuẩn bị thêm sáu bảy đứa trẻ cho ngươi, mặc kệ ngươi làm cái gì, ta chỉ muốn nó chết càng sớm càng tốt!
Trịnh Vi hậm hực rời đi.
Tư Tịch chớp lên đôi mắt, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, đối với cái bào thai kia bóp lấy, không biết lấy từ đâu chút bột rễ cây, trộn trộn rồi bỏ vào chai thủy tinh.
Hít vào một hơi, thở ra một luồng khói đen đặc, chợt có tiếng trẻ con nức nở khóc.
- Mày đi bắt mệnh một cái người tên là Diệp Phi Linh cho tao!
Nói đoạn, cô ta dí vào cái chai một tấm ảnh người trên bìa báo đã cắt sẵn.
Âm thanh đàn ông khản đặc lại vang lên, trong nhà điện đóm chợt tắt sụp xuống, tiếng trẻ con nức nở khóc liền im bặt.
Đường Tam nhìn tới một màn này, cùng với hệ thống trao đổi. Hệ thống nói dữ liệu này nó không xử lý được, đành để hắn bàn bạc với bên ngoài.
Trương Thần lại thêm một lần nữa kinh ngạc.
- Thế lực này, nhân loại đều gọi là quỷ dữ, không giống như Đấu La Thế Giới, nếu ngươi không muốn phiền phức, ta liền xem thỉnh thầy trợ phép, đây là chuyện cá nhân, để xem ai dám bước vào nơi này nửa bước!
Đàn bà là một đám phiền phức, vì điên tình có thể diễn sinh ra nhiều chuyện như vậy, Trương Thần thật sự cảm thấy không hài lòng.
Diệp Phi Linh là cấp dưới của hắn, hiện tại đang ở trong công ty của hắn, nếu chỉ vì mấy thứ rác rưởi này liền chết mất, hắn kiếm đâu ra người phụ giúp mình.
Đường Tam ngồi trong phòng, lập tức cảm nhận được một luồng khí đen ngòm đang chậm rãi bò tới, dựa theo dấu bóng tìm tới khoang trò chơi của Diệp Phi Linh.
- Nó tới rồi!
Đường Tam nhắc nhở Trương Thần một câu, đem không gian nhất thời phong kín. Nhưng lúc này dị động lại xuất hiện.
Bên cạnh Diệp Phi Linh, lúc này bỗng có một lá bùa dán chặt vào khoang trò chơi. Lá bùa này dường như có vẻ hơi cũ, còn bị một vệt rách.
Luồng khí đen ngòm tìm tới, nhưng làm cách nào cũng không xông vào được.
Mà lúc này, Lam Ngân Thảo lại truyền về tin tức kỳ quái khác.
Tư Tịch không chỉ sao chép dữ liệu, cô ta tìm tới một cái nữ nhân khác, nữ nhân này cầm lấy usb dữ liệu, một cái liền nuốt vào.
Là nuốt thẳng vào người luôn.
Đem vấn đề này ném cho hệ thống, hệ thống phát ra âm thanh cứng nhắc nói:
- Ta không xử lý được, người này nhất định cũng có trong tay hệ thống, ta diễn sinh dữ liệu không đủ, hiện tại bị mất cắp, vợ ngươi còn ở trạng thái chưa hồi sinh, không thể tấn công được, ngươi hãy cẩn thận!
Hệ thống nói như vậy, sau đó tiến vào trong trò chơi lủi mất.
Đường Tam lắc đầu, lại đem vấn đề này ném cho Trương Thần.
******
Hiện tại, thời gian đã sáu ngày trôi qua.
Mà thời gian ở trong trò chơi, lúc này xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tô Minh đem dữ liệu đồng hóa, lại mượn một phần dữ liệu trò chơi kiếm hiệp, đẩy thêm ba cái tính năng cũ thêm vào.
Tiêu Vân cùng Bạch Cường tháng này bị phạt. Lý do là bởi vì Tiêu Vân không phục chuyện cô ta bị cắt nhiệm vụ, còn Bạch Cường là rep lại khiếu nại người chơi với thái độ ''cường điệu hóa''.
Mặc dù trò chơi đã có thể đăng nhập được bình thường, nhưng cường độ lỗi xảy ra vẫn rất nhiều, cái này khiến cho người chơi có ý kiến.
Bỗng nhiên lúc này trên bảng xếp hạng liền mọc lên một cái người chơi nữ.
Cô gái này chỉ trong sáu ngày chơi game liền leo lên top sáu bảng xếp hạng toàn thế giới, trang bị cùng công kích không là bao nhiêu, nhưng võ hồn cô ta sở hữu lại là... Lam Ngân Hoàng.
Đường Tam nhìn tới hệ thống im bặt, nhíu mày.
- Ta nhớ là mẹ ta từng nói, ngoại trừ nàng cùng ta liền không xuất hiện một cái Lam Ngân Hoàng thứ hai, thế này là thế nào?
Câu hỏi này không chỉ có một mình Đường Tam suy nghĩ tới, Trương Thần cùng Tử Hàm đồng dạng đều muốn hỏi như vậy.
Nhưng không có ai trả lời.
******
Hệ thống cuối cùng cũng trở lại.
[Hồn thú đối với người chơi tức giận]
Thông báo vừa hiện, Diệp Phi Linh liền cảm nhận được khí tức Thanh Dực Biên Bức ngày một hung ác.
Đem dao găm cầm chắc, Diệp Phi Linh đơn giản chặt một cái cành cây, làm một cái nỏ cao su chọc tức nó trước.
Thanh Dực Biên Bức liên tục bị đá bắn vào đầu, lập tức nổi giận.
Hơn năm tháng thời gian ở lại sâm lâm tu luyện, Diệp Phi Linh liền đã nắm chắc quy luật của con hồn thú này.
Thanh Dực Biên Bức này thích săn hồn thú nhỏ, nhưng đồng thời cũng thích ăn quả, nhất là quả cà chua.
Không ra ngoài tìm mua được thuốc ngủ, Diệp Phi Linh không dám tùy tiện chơi bài săn hố như Bạch Phi Mã, chỉ có thể đem con hồn thú này mài mòn sức lực.
Trong túi còn nhiều bình máu cùng mana, lại thêm chính mình tập luyện công pháp, Diệp Phi Linh nàng không tin không thể mài chết con hồn thú này.
Thanh Dực Biên Bức thể hình to lớn, nàng không biết rõ mình có thể giết nó ngay hay không, nhưng trong nhiệm vụ có nói là cần huyết tinh.
Tới, ta đâm ngươi một đao.
Diệp Phi Linh hứng trí bừng bừng chạy đi, đem Thanh Dực Biên Bức chọc tức làm nó đuổi theo mình, hơn nữa lợi dụng địa hình rừng rậm, trốn.
Trong rừng có vài chỗ nàng đã giăng bẫy, hồn thú này nếu tinh ranh chắc chắn sẽ tránh, nhưng bị nàng chọc tức đến nổi điên, kiểu gì cũng sẽ đuổi theo.
Thân hình nhân loại nhỏ nhắn lướt thành bóng hồng gia tốc trong rừng cây, Thanh Dực Biên Bức tức điên cuộn thành một đoàn lăn lông lốc đuổi theo.
Diệp Phi Linh nhếch nhếch khóe môi, chạy tới tứ trụ mộc. Rừng cây này cái gì cũng không tốt, duy chỉ có cây cối mọc theo quy luật, có lẽ do người thiết kế ra nó tiện tay xếp một nơi thành hình vuông, cho nên bốn góc bốn cây ghép thành.
Thanh Dực Biên Bức nhìn nhân loại xảo trả không ngừng ném đá u đầu nó, cả người rít lên âm thanh kỳ quái, tốc độ tăng tốc đuổi theo.
Diệp Phi Linh cũng gia tốc, đem bản thân nhảy tới tứ trụ mộc, chạy trước. Thanh Dực Biên Bức đuổi theo, đâm sầm vào hai gốc cây, lập tức trên đỉnh đầu nó liền đâm xuống hai mũi lao nhọn hoắt.
Grekkkkkk
Âm thanh hồn thú điên cuồng rống lên, Diệp Phi Linh nhìn tới hai mũi lao đâm ngập vào thân thể nó, phất tay một cái cắt dây bẫy rập thứ hai, lập tức liền có thêm ba bốn mũi lao nữa rơi tự do xuống.
Phập Phập Phập mấy tiếng, những mũi lao nhọn hoắt đâm thẳng vào đầu Thanh Dực Biên Bức, cắm ngập vào thân thể khổng lồ của nó.
Cách thức tàn nhẫn như này, chính là dùng để dần thịt bò và xiên thịt nướng, Diệp Phi Linh đương nhiên nhớ kỹ, từng bước lần lượt làm theo.
Đợi hết hai tiếng đồng hồ thời gian, cho đến khi có một vòng sáng màu tím hiện lên, Diệp Phi Linh mới thở nhẹ một hơi.
Trước, hấp thu hồn hoàn. Huyết tinh Thanh Dực Biên Bức liền để sau.
Cũng may cái nhiệm vụ kia hạn định không phải lập tức làm ngay, mỗi ngày tên nhóc đó đều xách tới một con gà, mè nheo nàng làm đồ nhắm cho hắn uống rượu.
Ban đầu Diệp Phi Linh còn định tập trung tu luyện, nhưng thiếu niên ánh mắt đáng thương nhìn tới, làm hại tâm tình tỷ tỷ của nàng trỗi dậy, mỗi ngày đúng hạn chập tối đều sẽ cùng hắn uống một chút.
Sau đó liền nói những chuyện linh tinh, có đôi khi là chuyện lông gà vỏ tỏi, có đôi khi là chuyện nàng tu luyện hồn lực, có khi lại là chuyện của hắn phàn nàn về việc chưa thấy ai xuất hiện ở đây.
Nhưng nàng không biết, có đôi lần khi nàng uống rượu say ngủ quên, bên cạnh nàng liền không phải là thiếu niên thần bí.
Thân ảnh nam nhân với đôi mắt vàng, mái tóc màu xanh lục đặc trưng đại diện cho Lạc Nhật Sâm Lâm tới bên cạnh nàng, đem nàng đắp lên tấm vải dệt kỳ quái nọ, cười nhạt.
- Ha, đúng là tiểu trùng ngốc nghếch, chút rượu như vậy liền đã say!
Hắn lặng im ngồi cạnh nhìn nàng ngủ say như vậy, để rồi tới lúc Diệp Phi Linh tỉnh lại, thiếu niên thần bí lại cười ha ha ở bên cạnh nàng, đem tro củi vẽ lên mặt nàng hai chữ ngu ngốc.
Diệp Phi Linh hoàn toàn không phát hiện, còn khó hiểu vì sao hắn lại cười.
- Ta làm cái gì?
Nhìn nàng ngu ngơ tự hỏi, thiếu niên lại càng cười nhiều hơn, thẳng đến khi Diệp Phi Linh soi mặt mình dưới bóng hồ.
(#`Д´) (#`Д´) (#`Д´)
- Tên nhóc này, đứng lại đó cho ta!!!!
Diệp Phi Linh nổi giận muốn đập bàn, ngay cả một cái NPC cũng muốn khi dễ nàng.
Mỗi ngày trôi qua như vậy, để rồi nàng lưu lại trong lòng hắn một bóng hình nữ nhân, khiến cho thiếu niên thần bí đối với nàng không nỡ buông tay.