Tình Minh theo đường đi tới Dược Cốc, phát hiện nơi này vậy mà vẫn còn nhện Tình Huyết?
Không thể nào, sự kiện đó đã kết thúc từ mấy tháng rồi, làm sao còn có thể tồn tại?
- Xem ngươi chạy đâu!
Diệp Phi Linh xách trường đao đuổi theo một con nhện Tình Huyết cực lớn, niên hạn con quái này là gần bốn ngàn năm, năng lực tương đương với Thanh Dực Biên Bức.
Quả trứng bị Độc Cô Bác bỏ rơi, lăn lông lốc phía sau chân nàng.
Cứ thế, nhện chạy đằng trước, người đuổi liền kề, trứng lăn ở phía sau tạo thành một cái khung cảnh cực kỳ quái dị.
Là em sao...
Tình Minh chớp mắt nhìn tới, không nghĩ Diệp Phi Linh ở trong này làm nhiệm vụ.
Qua mấy tháng rồi, nàng vẫn lẹt đẹt ba mươi cấp, còn chưa đột phá cảnh giới Hồn Tôn nữa.
Trông thấy Diệp Phi Linh săn nhện Tình Huyết, đôi mắt hắn híp lại.
Em cùng ai kết hôn rồi?
Trong lòng hắn có chút bực bội. Vẫn biết là hắn sai trước, nhưng chẳng lẽ em nhanh như vậy liền có người khác?
Hắn là bị ép buộc.
- Diệp Phi Linh, chúng ta cần nói chuyện!
Diệp Phi Linh nghe tới người hô tên mình, ngẩng đầu lên.
- Ngươi là ai?
Âm thanh lạnh lẽo không chút cảm xúc. Diệp Phi Linh hoàn toàn không biết người chơi trước mặt này là ai.
Nàng còn bận làm nhiệm vụ thay lão công ăn cơm mềm, không có thời gian rảnh để ý người khác hô to gọi nhỏ.
- Ta là... Lâm Siêu... Đừng đùa như vậy nữa, chúng ta thật sự cần nói chuyện!
Tình Minh trong lòng không vui nói. Vốn dĩ lúc trước Diệp Phi Linh cực kỳ nghe lời hắn, nhất là từ sau khi hai người kết hôn, chỉ cần hắn gọi, nàng sẽ lập tức online.
Diệp Phi Linh khó hiểu, nhưng cũng không có quản Tình Minh hay Lâm Siêu.
- Tránh ra! Ta còn bận làm nhiệm vụ!
Âm thanh lạnh lùng cùng bực bội này không phải là cái mà hắn muốn nghe, Tình Minh trong lòng nổi nóng, một bước chặn trước mặt Diệp Phi Linh.
- Chúng ta nói chuyện đàng hoàng trước đã!
- Ngươi điên à! Tránh ra mau!
Diệp Phi Linh nhìn thấy sau lưng hắn nhện Tình Huyết đã bắt đầu quay ngược trở lại công kích. Nọc độc màu đỏ sẫm bắn thẳng từ miệng của nó hướng tới, chính là đổ lên người Diệp Phi Linh cùng Tình Minh.
Hiệu quả lập tức liền áp dụng lên người Tình Minh. Đôi mắt hắn lập tức hóa thành đỏ rực, tóm lấy Diệp Phi Linh không buông.
- Em không chịu nghe lời tôi nói, bây giờ dính phải trạng thái này, trước mắt cần giải dược!
- Buông ra, cái đồ điên này!
Diệp Phi Linh xách lên trường đao bổ tới. Con mẹ nó, đều là tại tên điên này ngăn cản nàng làm nhiệm vụ.
- Em đánh không lại tôi!
Tình Minh phụ thể võ hồn, trước đem phi châm phóng tới. Phi châm của hắn cùng dạng với Diệp Phi Linh, toàn bộ đều là thần khí, sức công phá khiến Diệp Phi Linh bị treo thẳng lên thân cây.
Trường đao thuận tay cận chiến, nhưng sức công phá khi ở trong tay một cái Đại Hồn Sư so với Phi Châm ở trong tay một cái Hồn Đế vẫn là yếu thế hơn quá nhiều.
Diệp Phi Linh chỉ mới bổ được mười lăm phần trăm máu của hắn mà thôi, còn nàng liền bị cái phi châm kia chú định trên thân cây, máu tụt xuống quá sáu mươi phần trăm, đã bắt đầu có biểu hiện mệt mỏi hoa mắt.
- Trước tiên chúng ta giải dược, sau đó liền nói rõ mọi chuyện!
Tình Minh tới gần Diệp Phi Linh, cũng không có ý định thu hồi phi châm, cứ thế định hôn lên.
Diệp Phi Linh nghiêng đầu tránh né, đem hết sức bình sinh mà hét lên:
- Không muốn! Độc Cô Bác! Cứu ta!