Ngước mắt nhìn con ong to bằng nửa quả bóng trước mặt, Diệp Phi Linh trầm mặc.
- Tuy rằng không rõ vì sao Nữ Vương ban ngươi cho ta, cũng như thật sự xin lỗi vì đã làm tổn thương ngươi, nhưng ta hi vọng ngươi có thể trở thành một phần sức mạnh của ta, cùng ta bảo vệ tộc nhân của ngươi, bảo vệ Nữ Vương của ngươi!
Diệp Phi Linh mạnh mồm nói.
Nàng biết, thế giới Đấu La Đại Lục này sẽ không yên bình, sớm muộn cũng sẽ có ngày chiến tranh giữa hồn thú và hồn sư. Tràng diện đó chắc chắn sẽ xảy ra.
Chỉ hi vọng bản thân có thể làm chút gì đó thay đổi.
Con ong vươn đôi cánh rách bay đến chỗ Ong Chúa, sau đó nó quay trở lại cạnh nàng, nhắm mắt. Đầu nó chạm vào trán nàng, màu tím từ hoa văn hóa thành những đóa hoa tuyệt đẹp.
Diệp Phi Linh giống như nhìn thấy ảo giác.
Nàng cảm giác mình giống như một con ong, cảm nhận được cuộc sống xung quanh nó, từ lúc mới chỉ là ấu trùng ăn mật hoa, sau đó là ong thợ đi kiếm mật, rồi tiếp đến trở thành ong lính, được ban cho việc bảo vệ Nữ Hoàng.
“” Chúng ta sẽ còn gặp lại, nhân loại “”
Âm thanh Ong Chúa kéo nàng thức dậy.
Diệp Phi Linh mở mắt.
- Tỉnh?
Chu Trúc Thanh nằm ở giường đối diện, hé mắt nhìn sang. Ngay lập tức nàng ấy phi thân xuống, sờ đầu sờ trán xem nàng có ổn không.
Diệp Phi Linh: [ /_ ]
- Ngươi cảm thấy ổn không? Ta đi gọi các sư phụ!
Chu Trúc Thanh buông lại một câu, sau đó chạy ra ngoài mất tăm.
... Ọt.. Ọt..
Đói bụng quá, cảm giác bụng đói vô cùng tận luôn.
Cảm giác này khiến Diệp Phi Linh lúc này mới chợt nhớ đến mục tiêu của bản thân: Làm việc trong bếp!
Chu Trúc Thanh đã quay trở lại.
- Phi Linh Phi Linh, ngươi ổn rồi đúng không?!
Tiểu Vũ hớn hở lao tới xô ngã nàng lên giường.
Trời ạ, có cần kích động như vậy không?
Diệp Phi Linh xoa xoa trán, mặc dù bản thân nàng cũng rất kích động. 22 cấp Đại Hồn Sư là kết quả không tệ mà hiện tại nàng tiến đến.
Đặc biệt hồn hoàn này của nàng cho nàng một hồn kỹ cũng vô cùng dễ chịu.
Trữ Vinh Vinh lặng im, bộ dáng nhìn nàng muốn nói lại thôi.
- Đói quá, các tỷ, có gì cho ta ăn không vậy?
Diệp Phi Linh bắt đầu bán manh.
- Á, chúng ta đi tìm cho muội! Đi!
Tiểu Vũ hào hứng kéo tay Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh bước ra ngoài.
Còn lại một mình trong phòng, Diệp Phi Linh bắt đầu ngồi xuống, điều chỉnh nội công.
- Sư muội, ngươi ngủ chưa?
Đường Tam gõ cửa phòng. Đi cùng hắn là Áo Tư Tạp với... một đống lớn đậu hủ thối.
Diệp Phi Linh mắt chữ A mồm chữ O. Quả nhiên là cái đám nữ nhân kia không tin được, đây là muốn thối chết tiểu muội.
- Hề Hề, nghe Vinh Vinh bảo ngươi cần bổ sung hồn lực nên ta đã gấp rút tạo đậu hủ!
Diệp Phi Linh mặt đen như đáy nồi.
- Sư huynh, không phải ngươi cũng nghĩ thế đó chứ?
Đường Tam mặc dù biểu tình trấn định, nhưng khóe môi nhếch lên đã bán đứng hắn.
- Ta thịt mấy người!
Diệp Phi Linh vừa cắn đậu hủ vừa đuổi theo bọn Đường Tam.
Tiểu Vũ cùng Trữ Vinh Vinh ở phía bên ngoài đã phá lên cười ha ha. Chu Trúc Thanh ngồi trên mái nhà thổi một loại nhạc cụ không rõ tên, âm thanh vô cùng trong trẻo xen lẫn vui mừng.
Màn đêm kéo xuống không lâu lắm, mọi thứ đều mau chóng chuyển sang một ngày mới.
Sau khi săn hồn hoàn, tất cả mọi người đều được nghỉ ngơi một ngày. Đây cũng là một quy định trong nội quy của Sử Lai Khắc Học Viện. Ngày nghỉ ngơi này là cần thiết, bởi vì sau chuyến đi các vị sư phụ vô cùng mệt mỏi, đám học viên thì cần củng cố thêm năng lực.
- Ha ha, hôm nay mọi người ăn gì?
Mã Hồng Tuấn với chủ đề ăn uống ngập tràn đưa cái menu ra.
Cả bọn hẹn nhau tại quán ăn ngon nhất trấn, bao cả phòng riêng luôn. Dù sao thì cũng là chúc mừng tấn giai, đương nhiên hôm nay Áo Tư Tạp, Đường Tam, Tiểu Vũ, Diệp Phi Linh trả.
Đái Mộc Bạch hò hét chủ quán mang hết mấy món cá lên, Mã Hồng Tuấn thì lựa hết mấy món thịt lên. 2 tên này dí đầu nhau nói cá ngon hơn / thịt ngon hơn.
Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp có chút vui vẻ, thế là gọi cả rượu.
Diệp Phi Linh ngón tay vừa gắp vừa run. Đường Tam cùng Tiểu Vũ dường như vừa nói gì đó, vui vẻ mà ăn hết 2 chén cơm lớn.
- Nào, chúc mừng các ngươi tấn giai!
Đái Mộc Bạch với phong cách thủ lĩnh luôn là người khơi mào trước tiên.
- Cạn Ly!
Cả bọn ăn ý mà giơ chén lên. Rượu ngà ngà say, Đường Tam bắt đầu có phản ứng. Hắn chạy ra ngoài, theo đó là Tiểu Vũ. Mã Hồng Tuấn không muốn làm bóng đèn siêu cấp liền chạy theo kiếm Đường Tam.
Diệp Phi Linh vùi đầu ăn, nàng tranh luôn cả phần ăn với Mã Hồng Tuấn. Má nó, tiền của nàng. Tiền ơi là tiền. Nàng phải ăn bằng hết chỗ đồ này cho hả dạ. Dù sao 2 cặp đôi kia mới bao lớn? Nàng có làm bóng đèn, bóng cao áp cũng chẳng có gì xấu hổ.