Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 138: Chương 138: Dự Tuyển Đại Tái - Đối Chiến Sí Hỏa Học Viện (3)




Đối với một trị liệu hệ hồn sư, cơ hồ không thể nào có việc tấn công đối thủ. Bọn họ vĩnh viễn nhỏ yếu, vĩnh viễn cần đứng sau để đồng đội bảo vệ.

Thế nhưng là đối với người khác, không phải đối với Sử Lai Khắc học viện.

Dưới suy nghĩ của Đại Sư cùng Diệp Phi Linh, Giáng Châu đã trở thành đối tượng bị thí nghiệm. Kể từ khi hấp thu đệ tứ hồn hoàn vượt cấp, quyền trượng của nàng có thể biến hóa dài ra, Đại Sư có chú ý tới, cho nên cũng đối với nàng một đợt tập huấn đặc biệt.

Đó là được Lý Úc Tùng sư phụ chỉ dạy. Lý sư phụ võ hồn Long Văn Côn, cơ hồ đã đem quyền trượng của nàng trở thành một cây côn, ngàn bước một cây côn khiến nàng cơ hồ phải vắt hết sức lực để luyện tập.

Đối phương võ hồn là hai thanh hỏa kiếm. Hắn rất mạnh, thế nhưng nàng vẫn muốn thử, cho dù có khó khăn, cũng phải giúp đỡ đồng đội bớt một phần áp lực.

Hỏa Triệt Tường có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình thế nhưng bị đánh. Mặc dù hắn rất cẩn thận đề phòng ba người Đường Tam, Tiểu Vũ cùng Đái Mộc Bạch, hay là cả ba người đã văng dưới sàn kia, chỉ có tuyệt nhiên không nghĩ tới sẽ bị nữ nhân trị liệu hệ hồn sư này cho một thụi.

- Hừ, cho các ngươi đắc ý đánh đồng đội của ta!

Giáng Châu tức giận phóng quyền trượng đánh tới ngực đối phương. Mặc dù công kích thành công, nhưng Hỏa Triệt Tường rất nhanh liền tỉnh táo lại, khí thế như liệt hỏa hừng hực đánh tới. Hai thanh hỏa kiếm trong tay hắn đánh tới đánh lui, Giáng Châu luôn luôn phải giữ thế phòng vệ, một mực chặn lại tên này.

Phùm Phùm Phùm....

Ba âm thanh tấn công liên tiếp vang lên, Hỏa Vũ ý đồ đốt cháy Đường Tam, thế nhưng mộng đẹp của nàng liền không thành. Đường Tam nhanh chóng hắc hóa thoát khỏi ngọn lửa, đệ tứ hồn kỹ Lam Ngân Tù Lung phát động, nhanh chóng khóa định đối phương.

- Quào, trời ơi, đó là vạn niên! Đệ tứ hồn kỹ của Sử Lai Khắc là vạn niên!!

Mặc dù đã biết Đường Tam có vạn niên hồn kỹ, thế nhưng các trận thi đấu trước hắn không có dùng tới, cho nên Sí Hỏa học viện không tài nào phán đoán được, cũng không có cách đối phó.

Hỏa Vũ bị nhốt trong lồng giam, căm tức không làm gì được. Giấu, ngươi còn giấu cái gì nữa? Khốn kiếp, chờ chúng ta hao hết hồn lực rồi tấn công đúng không???!

Vạn niên hồn kỹ?

Phong Tiếu Thiên đứng ở trên đài, hai mắt tỏa sáng, có chút hứng thú không thể nhịn được.

Liên tiếp bị kìm kẹp lại để cho đồng đội bị đánh văng mất tư cách thi đấu khiến cho Đái Mộc Bạch vô cùng bất mãn. Thân là đội trưởng thế nhưng không bảo hộ chu toàn cho đội viên, hắn tự nhận bản thân đáng trách, nhưng ý chí chiến đấu cũng vì thế mà bị kích thích mạnh mẽ hơn.

- Ta đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi!

Tiểu Vũ cùng Đái Mộc Bạch đồng thanh hô lên, khí thế hung hăng đánh tới. Trong nháy mắt, Tiểu Vũ hung dữ đạp vỡ cả lồng giam, đánh cho hai tỷ muội hỏa hạc không còn sức chống cự.

- Tất cả lui ra! Tránh tránh xa cho anh mày thể hiện!

Đái Mộc Bạch gầm lên, toàn thân biến đổi, bóng dáng một con hổ trắng khổng lồ hiện lên, song đồng tà mâu lập lòe quang mang, đệ tứ hồn kỹ Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ phát động, công kích quần công giống như mưa bão gió rền đánh tới, trong nháy mắt cuốn phăng 4 người bên Sí Hỏa học viện xuống lôi đài.

Đái Mộc Bạch hiên ngang đứng ở phía trước, đối mặt với Hỏa Vô Song làm một cái thủ thế xòe tay mời chào, đạm mạc nói:

- Chào mừng đến với Sử Lai Khắc học viện! Chiến thắng là của chúng ta!

Bởi vì tràng phản công quá mức kinh người, khán giả cùng người phát thanh cơ hồ xem đến mức quên cả hít thở.

- Hỏa Vân, Hỏa Vũ, Hỏa Thần, Hỏa Tinh mất tư cách thi đấu!

Âm thanh trọng tài đánh thức mọi người tỉnh lại.

- Vâng! Lại là một màn lội ngược dòng đặc sắc. Sử Lai Khắc học viện chưa bao giờ làm chúng ta hết kinh ngạc, bọn họ từ bốn người bị khí thế của bảy người Sí Hỏa học viện áp đảo nay đã phản công!!! Hơn nữa còn rất thành công!

Người phát thanh liên tiếp đưa ra bình luận, liên tiếp có những tiếp hoan hô vỗ tay dồn dập. Không ai có thể ngờ tới vạn niên hồn kỹ của Đường Tam là quần công khống chế!

Trái tim nhỏ bé của các thiếu nữ trên khu vực khán giả bị bóng dáng Đường Tam Hắc Hóa gõ lên từng nhịp rung động. Ngay cả Đái Mộc Bạch cũng có không ít mỹ nữ hâm mộ, tiếng hô vang gào thét khản cổ bởi vì bốn người phản công cũng không thể át được nỗi lòng của các nàng.

- Hỏa Vũ cố lên!! Dù em có thất bại thì em vẫn là người đẹp nhất trong lòng anh!!!

Phong Tiếu Thiên cố sức hò hét cổ vũ, tranh đấu âm thanh với đám nữ nhân mê trai kia.

Tiểu Vũ đối với Hỏa Vũ tỏ ra địch ý kịch liệt, nhưng nghe thấy âm thanh mọi người hô hào, cũng không nhịn được làm ra một cái hành động xòe tay, dựa vào người Đường Tam, còn mở miệng trêu tức:

- Thế nào, đây là “” ca ca “” của người ta, so với tên fan điên cuồng kia thì sao nhỉ?

Nhìn hắc quang vạn niên hồn hoàn chói lóa của Đường Tam, lại nhìn tới bên khu vực khán giả, Hỏa Vũ càng nhìn càng tức, tiên sư cha cái tên Phong Tiếu Thiên kia, ngươi câm miệng!!!

- Dở hơi! Chết tiệt!

Còn dám chửi ư?

Tiểu Vũ nộ khí xung thiên, một bước thoắt cái nhảy đến trước mặt Hỏa Vũ. Hai bên lao vào đánh nhau điên cuồng, vừa đánh vừa chửi.

- Xem ta đánh nát cái miệng ngươi đây!

Hỏa Vũ tức tối lao đến. Rõ ràng nàng là Hồn Tông, vì sao lại có thể thua một con thỏ chưa tới 40 cấp được!

Bốp!

- Đánh ta? Cứ nằm đó mà mơ!

Tiểu Vũ nháy mắt tránh thoát, dịch chuyển sang bên cạnh, còn thuận tay tát ngược lại.

Đái Mộc Bạch, Đường Tam cùng hai tên đội viên Sí Hỏa học viện nhìn hai người ngươi tát ta một cái ta chửi ngươi một câu mà câm nín. Mẹ nó, nữ nhân đánh nhau không được dây vào, bằng không sẽ chết rất thảm!

- Hừ, các ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm cái gì? Chúng ta chiến!

Hỏa Vô Song hướng tới Đái Mộc Bạch khiêu chiến.

- Đề nghị rất hay!

Đái Mộc Bạch chiến ý bùng phát, hồn lực ba động, trong nháy mắt hai bên lao vào giao chiến.

Trị liệu quyền trượng của Giáng Châu đã cắm ở trên mặt đất, đệ nhất hồn kỹ Trời Ban Ấm Áp phóng thích, giải trừ những tác hại do hoả thuộc tính gây ra trên cơ thể các đồng đội.

Tuyết Dạ Đại Đế ở trên đài cao nhìn xuống, trong đáy mắt hiện lên sự tán thưởng, cũng đồng thời miên man suy nghĩ. Mặc dù đã cho người điều tra về nữ hài này, nhưng hiện tại vẫn chưa có tin tức gì khiến hắn rất mông lung.

Trữ Phong Trí trong lòng vô cùng kinh hỷ. Đường Tam, ngươi quả thật khiến ta vô cùng ngạc nhiên, nhất là từ phế võ hồn Lam Ngân Thảo lại có được đặc tính kháng hỏa, như vậy trong chiến đấu cơ hồ đã là thiên tài!!!

Hỏa Triệt Tường đối với Giáng Châu có chút ái ngại, hắn không đánh nữ nhân, tối đa chỉ khiến họ lùi bước, nhưng nữ hài này thi triển hồn kỹ xong lại quay sang đánh hắn tiếp.

Bất đắc dĩ hắn phải nhảy tới trước mặt Đường Tam, trong lòng hưng phấn hét lên.

- Chuyện làm ta hưng phấn nhất trong cuộc đời chính là được khiêu chiến với cường giả! Hệ khống chế có đệ tứ vạn niên hồn kỹ! Ngươi - đủ tư cách chiến với ta một trận!

- Đến đây! Đừng trốn tránh! Chiến đấu mau! Dũng sĩ chân chính là dùng quyết đấu để thể hiện bản thân!

Đường Tam nhìn tên võ hồn hỏa kiếm, cảm giác giống như ăn phải mướp đắng. Đánh thì đánh con mẹ nó đi, ngươi lắm mồm như thế làm gì hả? Phiền phức!

- Cút, đối thủ của ngươi là ta!

Giáng Châu tiến tới phía trước, hai mắt bùng lên giận dữ. Dám coi thường bản cô nương là hệ phụ trợ? Cho ngươi hết đường về quê mẹ!

Hỏa Triệt Tường bị Giáng Châu chặn đường, lại nhìn Đường Tam không thèm phản ứng tới hắn, tức tối hét to lên.

- Này, ngươi có phải nam nhân không vậy? Sao lại nấp sau lưng nữ nhân thế hả?!!

Đường Tam một chút phản ứng cũng không có, chỉ lặng yên dõi theo Tiểu Vũ chiến đấu. Mặc dù nàng rất linh hoạt tránh né, nhưng hỏa hoàn của nữ nhân kia vẫn có chút áp chế, dù sao đối với hắn cùng Tiểu Vũ mà nói đều rất kỵ hỏa thuộc tính võ hồn, chẳng qua Lam Ngân Thảo của hắn hắc hóa khiến cho nhiệt hỏa của đối phương không làm gì được mà thôi.

- Nam nhân em gái ngươi! Đánh nhau thì chuyên tâm một chút đi! Thật lắm mồm!

Giáng Châu mắng mấy câu, quyền trượng xoay vòng liên tục trên tay, thẳng hướng hắn đánh tới. Công kích lần này giống như đang dầm tương thịt vậy, Hỏa Triệt Tường nhìn nàng hung hãn tấn công, oai oái dùng hai thanh hỏa kiếm chống đỡ.

Đái Mộc Bạch cùng Hỏa Vô Song chiến đấu giống như vũ bão. Công kích hai bên đều rất bạo liệt, liên tiếp ra chiêu tấn công có lực công kích thật mạnh, khí thế cả hai bên không ai nhường ai gây cho sàn đấu những âm thanh phát nổ thật lớn. Hơn nữa hai người càng đánh, chiến ý càng hăng lên, song phương tự tin rằng đã có khống chế hệ bên mình lo, lại càng thêm chuyên tâm vào chiến đấu.

Diệp Phi Linh chăm chú ghi thông tin. Bạo liệt hỏa long này cũng là thứ có thực lực, nếu như vô tình lọt vào tấn cấp chiến đấu, tất sẽ tạo thành phiền toái.

Tiểu Vũ cùng Hỏa Vũ đánh nhau đã đến hồi phát điên. Hỏa Vũ vậy mà không làm gì được Tiểu Vũ, còn bị nàng đánh cho sưng cả mặt mũi.

Tiểu Vũ ghê tởm nhìn lại hai bàn tay mình. Đánh đối thủ sướng tay thì sướng tay thật, nhưng trời ơi, toàn là phấn trang điểm. Cô ả phải mặt dày như thế nào mới khiến tay nàng toàn phấn là phấn như thế chứ?

- Ha ha ha, ngươi bị đánh nát hết mặt rồi!

Tiểu Vũ quay lại nhìn, mặt đối phương đã sưng phù, hoàn toàn biến thành bộ dáng chật vật không chịu nổi, không nhịn được mà mở miệng trêu tức. Hỏa Vũ tức điên lên, cơ hồ đã biến thành bộ dáng cuồng nộ.

- Ngươi chán sống rồi! Đừng trách ta ra tay không nương tình!

Ánh mắt nàng ta oán độc nhìn về Tiểu Vũ, soẹt một tiếng, hỏa ảnh dung nhập vào thân thể, nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng lên, ngọn lửa màu đỏ cam từ thân thể nàng ta toát ra, bắt đầu lượn lờ xung quanh hình thành một khối cầu lửa đỏ rực rỡ.

- Hừ, mãi lượn lờ đến khi nào chứ? Bản tỷ tỷ không có kiên nhẫn để đợi ngươi đâu!

Tiểu Vũ quyết định lao vào tấn công, nhưng ngay lập tức nàng phải rút tay về. Khối cầu lửa kia không chỉ có năng lượng mạnh mẽ vô cùng, mà sức nóng cũng phải nói là có chút kinh người.

Cô ta đang tích tụ năng lượng khổng lồ như vậy? Lẽ nào muốn hủy cả võ đài?

Đường Tam trầm ngâm suy nghĩ, đồng thời kéo Tiểu Vũ về bên hắn, che chở nàng ở phía sau lưng.

Ả tiện nhân này điên rồi!

Tiểu Vũ tức giận cắn răng nhìn nguồn năng lượng ngày một lớn thêm, bực bội. Biết vậy sớm đá nàng ta cút khỏi lôi đài là được rồi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.