Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 119: Chương 119: Lễ tình nhân bảy năm một lần (5)




Dưới ba tấc lưỡi của người chủ trì, quả nhiên Hàm Sa Xạ Ảnh là thứ khiến cho rất nhiều người tranh đoạt. Diệp Phi Linh thi thoảng lại bỏ thêm vài ngàn, tăng cao giá trị lên.

Một hồi tranh đoạt, vậy mà giá trị của Hàm Sa Xạ Ảnh đã vọt lên 1 triệu kim hồn tệ!

Tiểu Vũ oa một tiếng, kinh ngạc mà nhìn Diệp Phi Linh chốc chốc lại bấm một cái. Cuối cùng khi lên tới 1 triệu 80 ngàn, Diệp Phi Linh ngừng bấm, hì hì cười nhìn Đường Tam.

- Sư huynh, coi tên ngốc kia bỏ tiền mua Hàm Sa Xạ Ảnh kìa!

- Là ai vậy? - Tiểu Vũ tò mò. Mặc dù biết công dụng của vật này rất quý, trong quá trình chiến đấu cũng từng sử dụng qua, nhưng không nghĩ đến giá đắt cắt cổ như vậy.

- Tuyết Tinh Thân Vương!

Diệp Phi Linh nhẹ giọng nói, nhìn về phía đài khách quý trung tâm có một kẻ đang ha ha cười kia. Tiểu Vũ hiện lên một mạt chán ghét, căm tức mà nhìn theo hướng nàng nhìn tới.

Đường Tam cũng nghiêm mặt nhìn về hướng đó, sau đó trầm giọng.

- Sư muội, đáng ra thứ này không nên bán cho hắn. Loại ác bá như hắn chỉ biết khi dễ bình dân, bán cho hắn có khác nào khiến hắn gây thêm họa!

Diệp Phi Linh bộp bộp vỗ tay, không hổ là nam chủ cùng nữ chủ, ngây thơ.

- Sư huynh, hắn sẽ không dám sử dụng vật này, Hàm Sa Xạ Ảnh dưới sự phân phó của ta chỉ bán có một cái, vật hiếm vì quý, sư huynh nghĩ xem ai là người có được đầu tiên?

Đường Tam nháy mắt liền tỉnh ngộ. Đúng vậy, vật hiếm vì quý, người đầu tiên có được đương nhiên sẽ là Đại Đế Thiên Đấu Đế Quốc. Bọn họ rất nhiều tiền, cho nên không cần phải cố kỵ gì cả.

Con thỏ hồng ngọc bởi vì có tạp chất, cho nên Đường Tam cũng không có đấu giá, ngược lại là một số người tranh nhau mua rất nhiều. Bù lại mấy khối thạch kia lại không có người chú ý tới, bởi vì trong đám người này toàn là mấy vị quý tộc, ai rảnh mà bỏ tiền mua mấy cục đá làm chi?

Diệp Phi Linh lặng yên nhìn, mua nhiều một chút, để tới món áp trục cuối cùng nàng mua là được.

- Phi Linh, ngươi tính mua món gì sao?

- Cái cuối cùng muội muốn!

Diệp Phi Linh gật đầu, nhắm mắt lim dim muốn ngủ. Tranh nhau như thế này rất mệt, chỉ cần đến lúc quyết định ra mặt là được.

Sau một hồi im ắng, bên dưới đã ồ ạt hô lên, vật phẩm áp trục ngày hôm nay không ngờ là một miêu nữ.

Bộ dáng có chút giống với Chu Trúc Thanh khi phụ thể võ hồn. Điểm đặc biệt của nàng chính là mái tóc vàng, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, diễm lệ nhất phải kể đến song đồng của nàng, một cái màu lam, một cái màu ngọc bích.

Theo như tin tức phòng đấu giá tìm hiểu, miêu nữ này cũng là một vị tiểu thư thuộc một gia tộc trung lưu ở biên giới phía Tây Đế Quốc, gia tộc này truyền thừa võ hồn xuống, nhưng nàng bởi vì sinh ra biến dị khi thức tỉnh võ hồn, lại giữ nguyên vẻ đẹp nửa người nửa miêu.

Biến hóa này có gì hấp dẫn? Chính là khiến thú tính trong đám nam nhân sôi trào, nhưng có Diệp Phi Linh ở, nàng tuyệt đối sẽ không cho chúng được như ý nguyện.

- Nàng... đáng thương quá, Phi Linh, ngươi mua nàng, sau đó trả tự do cho nàng có được không?

Tiểu Vũ cắn cắn môi, hai mắt long lanh chớp động. Diệp Phi Linh không khỏi thừa nhận, bộ dáng này của Tiểu Vũ khiến nội tâm nàng vô cùng rung động, suýt chút nữa gật đầu đáp ứng.

- Tiểu Vũ, lát nữa tỷ đừng manh động, chờ muội hố tên xấu xa kia, sau đó tỷ lại cho hắn một trận nữa nhé!

Diệp Phi Linh nhếch môi cười, Tuyết Tinh thân vương, xem ngươi lần này nằm giường mấy tháng?

Tuyết Tinh Thân Vương bởi vì mua Hàm Sa Xạ Ảnh tốn quá nhiều kim hồn tệ, cho nên hắn ra mặt trước đài, khiến cho rất nhiều vị quý tộc khác nhăm nhe miêu nữ cũng không dám động.

- Khu vực khách quý số 6 tăng giá thêm một nghìn kim hồn tệ, tổng giá đẩy lên là 301.000 kim hồn tệ, còn vị nào ra giá cao hơn nữa không ạ?

Người chủ trì liên tục tìm kiếm, Tuyết Tinh Thân Vương tức điên, nhưng sự thật phản ánh lại cho hắn là hắn không còn tiền.

Diệp Phi Linh mua được miêu nữ, ha ha cười, sau đó phòng đấu giá còn khuyến mại “” chào hàng “” nàng thêm mấy món Trữ Vật hồn đạo khí, trong số đó có một món vòng tay hình con thỏ, Đường Tam ngay lập tức xuất tiền mua.

- Đi nhanh nào, bởi vì chặn đường vị thân vương đáng kính, cho nên có kẻ bám theo rồi!

Diệp Phi Linh liếm môi, cầm chìa khóa vị tiếp viên đưa, đi tới khu vực nhận hàng. Nơi này rất kín kẽ, thậm chí có thể nói là tù túng, nếu như bị người đuổi tới, muốn trốn cũng không được.

Đường Tam cùng Tiểu Vũ đeo mặt nạ, gật đầu. Tiểu Vũ đi theo Diệp Phi Linh, đến cùng là muốn xem nàng làm cái gì với miêu nữ này.

Miêu nữ ánh mắt đờ đẫn, dường như đã bị người ta dùng dược vật dạy dỗ quá, ánh mắt có chút thất thần. Ngay cả khi Diệp Phi Linh mở khóa, nàng ta cũng không động đậy, chỉ cúi gục đầu. Thế nhưng nhìn thấy bàn tay trắng nõn be bé, miêu nữ kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại phát hiện người mua mình... thế nhưng là một đứa trẻ?

- Bây giờ không tiện nói chuyện, nếu ngươi còn sức lực thì tỉnh dậy theo chúng ta đi mau, bằng không lát nữa có người đến là không kịp!

Tiểu Vũ lo lắng đối với miêu nữ nói. Miêu nữ khẽ gật đầu, nhấc thân dậy.

Đang lúc 4 người chuẩn đị rời đi thì Tuyết Tinh Thân Vương tìm đến. Tốc độ quả thật là nhanh, bè lũ thú tính này.

- Không được để chúng chạy! Tiện nhân, ngươi chết đi!

Tiếng quát tháo vang lên, cùng lúc là một vị hồn sư cấp bậc không thấp lao đến.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, nam nhân chết vì sắc dục.

Diệp Phi Linh đáy mắt hiện lên chán ghét, hiện tại nàng trùm trường bào màu đen, ba người đều đeo mặt nạ che kín danh tính, xoạch xoạch hai tiếng rút ra một cái Hàm Sa Xạ Ảnh khác, tự nhiên biến đổi âm điệu mà chửi.

- Ngươi muốn ai chết? Lão bần tiện này, không muốn sống thì cứ thử xem!

Tuyết Tinh Thân Vương nghiến răng nghiến lợi, cái gì, vẫn còn một cái Hàm Sa Xạ Ảnh khác là như thế nào? Đám người này là ai?

- Hừ, các ngươi đắc tội với Hoàng Thất sẽ không có kết cục tốt, ngoan ngoãn giao miêu nữ kia ra đây, bằng không ta sẽ...

- Mời Độc lão quái đến chứ gì, nhãi nhép như ngươi cũng muốn hù dọa ta?

Diệp Phi Linh không lạ gì thủ đoạn của tên khốn kiếp này. Vì hắn mời Độc Cô Bác đến, cho nên sư phụ nàng mới bị đánh, nội thương ám tật nặng thêm.

- Ngươi... ngươi là kẻ nào?

Tuyết Tinh Thân Vương hằn học nhìn đến, sau đó đánh mắt về phía tên hồn sư nọ. Hắn dường như hiểu ý, lao lên tiến công.

Cốp!

Diệp Phi Linh cười lạnh, ném ra một cái đạn khói, sau đó dựa vào hồn lực chưởng khống, đẩy khói mê về phía hai người kia. Đừng tưởng nàng không nhìn thấy ánh mắt mờ ám của chúng, khói mê này nàng đặc biệt chế tạo để trị những tên xấu xa, bên trong chính là nhuyễn cân tán đặc hiệu, chỉ là còn ngại thế lực Hoàng Thất, hôm nay tạm không giết hắn.

Vị hồn vương kia còn tốt, thế nhưng cơ thể bủn rủn vô lực. Hắn không thể động đậy, chỉ khẽ liếc nhìn theo bóng lưng 4 người xa dần.

******

- Sư muội, ngươi mua lại nàng, hẳn trong lòng đã có chủ ý rồi phải không?

Đường Tam 4 người tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống, lúc này mới nói rõ ý định.

- Sư huynh, muốn mở rộng Đường Môn thì cần rất nhiều tài lực, cho nên ta tính toán mở tiệm may, bằng vào trang phục ta thiết kế, sau đó lại bồi dưỡng mấy thợ may tinh tế, để họ làm việc, ta tiếp tục tu luyện, vừa kiếm được tiền lại không làm biếng!

- Nhưng vì sao ngươi phải mua miêu nữ a? Còn rất nhiều người nguyện ý học ngươi may vá mà? Như Giáng Châu tỷ á?

Tiểu Vũ có chút khó tin. Mua một thợ may mà bỏ ra tận hơn 300 ngàn kim hồn tệ, ôi, sao Phi Linh lại ngốc thế chứ?

- Bởi vì ngoài kiếm tiền, ta còn muốn bồi dưỡng một số người vì ta làm việc, những người mua lại thường sẽ là người trung thành với ta nhất!

Diệp Phi Linh lắc đầu nói. Tiểu Vũ là tiểu thỏ ngây thơ, không được vấy bẩn nàng, nhất định không được vấy bẩn nàng.

Đường Tam nghe rõ lý do, cảm thấy sư muội cũng không làm cái gì sai, gật đầu đồng ý. Diệp Phi Linh đã bỏ trường bào màu đen đưa cho miêu nữ mặc, 4 người tiến về Sử Lai Khắc học viện đầy vui vẻ.

****

Chu Trúc Thanh tình huống bây giờ quẫn bách muốn chết. Tên khốn Đái Mộc Bạch này, được voi đòi thiên nga, dám bảo nàng hôn hắn một cái.

Đái Mộc Bạch ăn năm cái dấu tay, hai má có chút sưng phù, mếu máo chống gậy đi tìm lão nhị. Hắn chỉ muốn thân thân nàng một cái thôi mà, rõ ràng trong lòng thích hắn muốn chết rồi, sao lại bạo lực như vậy chứ hả?

Chu Trúc Thanh đánh hắn xong, tâm tình có chút rối loạn, trở về phòng nghỉ ngơi lại phát hiện không có ai. Chính nàng lại một mình suy ngẫm, Đái Mộc Bạch dạo này cũng không có làm gì sai với mình, chỉ khẽ ôm đầu ngốc nghếch nhìn qua cửa sổ.

Số mệnh của ta và ngươi đã cột chặt vào nhau, ta như thế nào có thể thoát khỏi bàn tay ngươi hả Đái Mộc Bạch?

*****

Huyền Phong đáp kẹo cho Mã Hồng Tuấn, phát hiện là đồ ăn, Mã Hồng Tuấn không do dự mà ăn luôn.

Chính là mộng đẹp trong lòng Huyền Phong tan vỡ, tên mập mạp chết bầm này, ăn kẹo của ta xong thì phải tỏ tình với người ta chứ?

- Ngươi ăn xong rồi, có gì muốn nói với ta không?

- Điểu nhân, ngươi lại bỏ cái gì vào trong kẹo à?

- Không có a...!

Huyền Phong tức tối nghĩ, tên đần này, ngươi là ngốc tử hả? Có biết hôm nay là ngày gì không? Bởi vì con thảo gà này mà hắn đã cả đêm không ngủ được.

- Ngươi đọc giúp ta mấy chữ này, ta liền không thèm đấu võ mồm với ngươi nữa!

Mã Hồng Tuấn sờ sờ túi, lôi ra một lá thư tình. Vốn là viết để chửi nhau, nhưng ai bảo viện trưởng bán thư thường đắt quá, hắn mua đồ ăn xong không đủ, lá thư này là chủ quán đồ ngọt khuyến mại kèm theo.

Huyền Phong mở lá thư thấy chữ xấu như gà bới, tức đến xung thiên lao vào đấm nhau với Mã Hồng Tuấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.